"......" Nàng cảm thấy có chút quái dị, tính tình lúc này của Tiểu Lộ Nhi so với Lộ Nhi
vừa nãy quả là trời nam đất bắc. Một người nhìn như yêu mị tà tứ, một
người thì nghịch ngợm đáng yêu.
Hả? Không có động tĩnh? Hắn trừng mắt nhìn, cái tay vòng ở phía sau nàng thuận theo cần cổ nhẹ nhàng vuốt ve. Cái môi màu hồng không ngừng thở ra khí lạnh, chỉ thiếu chút nữa là hôn lên.
"Ta không làm được." Suy nghĩ một hồi lâu, nàng quyết định từ bỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, tiểu hài tử nào đó bày ra bộ dáng nhất quyết
không chịu buông tha ôm chặt lấy cổ nàng, lắc lư mạnh mẽ.
"Không
được không được. Tỷ tỷ, nàng xem Lộ Nhi đã biến nhỏ rồi, bây giờ không
có sức lực nữa, nàng không trèo lên sao? Hơn nữa chính nàng cũng đã nói
rồi, chỉ cần tắm rửa xong xuôi thì tùy ý Lộ Nhi muốn làm cái gì thì làm, bây giờ lại không phối hợp, ta cũng không biết tỷ tỷ lại là người lừa
dối tiểu hài tử đấy." Tốt hay xấu đều do hắn nói cả.
Khó xử nhíu
mày, nàng nhìn cái chăn vốn dĩ đắp trên người bị hai người lăn đi lăn
lại không biết bị đá đi đâu rồi. Nhưng mà hắn lại không ngừng dây dưa
nàng, không đồng ý, chỉ sợ thân thể trần truồng không biết đến lúc nào.
"Ngươi, ngươi nằm xuống." Mặt đỏ lên, giọng nói của nàng đều nhỏ đi.
"Được." Đôi mắt to long lanh khẽ cong, vội vàng buông tay đang ôm nàng ra. "Nằm xong rồi. Tỷ tỷ, nàng mau tới đè ta, Lộ Nhi nhiều thịt đè nhất định sẽ
không đau." Để lộ ra hàm răng nhỏ đáng yêu, hắn siết lòng bàn tay của
nàng, rất là hài lòng bộ dáng thẹn thùng của nàng.
Nghe hắn nói,
cảm giác giống như nàng đang đè một con heo! Nàng cố gắng nhịn cười, rất nghiêm túc gật đầu,bây giờ cảm giác sợ hãi trong lòng đã mất sạch. Hắn
giống như chưa từng biến thành bạch xà, mà nàng vẫn là tỷ tỷ của hắn.
Bởi vì thân thể cuả hắn chỉ là thân thể một đứa trẻ. Người nàng hơi nghiêng đè ở trên, nhưng mà thực bất đắc dĩ, Lộ Nhi vẫn giống như một cái bánh
bao để cho mình đè ở dưới thân, mà toàn thân mình là xương, hẳn là sẽ đè ép tiểu thân hình phấn nộn tới biến dạng.
"......" Được rồi, nàng trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của hắn lật lại.
"Tỷ tỷ, ta có thể đi xuống hay không? Như thế này có chút muốn nôn, cảm giác thật choáng váng......"
Nàng hít sâu một hơi, lại nghiêng một bên, để cho hắn an toàn nằm xuống bên
cạnh. Trải qua giày vò lần này, không khỏi có chút thở dốc lau mồ hôi
trên mặt. Không nghĩ đến nhiệt độ trong phòng dần dần nóng lên, có thể
là bởi vì vừa mới nãy đè lên thân thể hắn nên mới không cảm thấy nóng?
Nhưng mà bây giờ thân thể của hắn lại trở nên nóng rực như trước.
Bàn tay nhỏ lau mồ hôi trên trán, đầu choáng mắt hoa có cảm giác muốn nôn.
Không xong, không phải vừa rồi lúc lạnh lúc nóng vì vậy mà bị nhiễm
phong hàn rồi chứ?
“Ọe!” Cuối cùng không nhịn được dịch chua trong dạ dày bốc lên, đầu nhỏ quay ra ngoài giường, lập tức nôn ra.
"Lộ Nhi!" Nàng giật mình vội vàng nhảy xuống giường, nhẹ nhàng vỗ sống lưng của hắn. Nhìn gương mặt phấn nộn trở nên tái nhợt, cảm giác có chỗ
không đúng.
"Đệ cảm thấy chỗ nào không thoải mái, tỷ đi tìm đại
phu, Lộ Nhi." Nghĩ một chút, nàng nhanh chóng mặc quần áo, mang khăn ướt đặt trên cái trán nóng hổi, ngón tay lơ đãng chạm đến nhiệt độ dọa
người của hắn, tay của nàng không khỏi run rẩy.
"Ta nằm một chút
là được rồi..." Hắn mơ mơ màng màng đáp một tiếng, đôi mắt nhắm lại,
cuối cùng không có phản ứng, gương mặt rất tái nhợt.
Không được,
nếu Lộ Nhi tiếp tục như vậy nói không chừng... Nàng căn bản không dám
nghĩ tiếp nữa, tìm được cái chăn bị đá rớt lúc nãy đắp cho hắn. Không
yên tâm sờ lên gương mặt mềm mại, lúc này mới cẩn thận mở cửa, cố hết
sức chen vào khe hở đi ra ngoài.
Hoàn toàn quên mất bữa trưa Thôi đại thẩm đặt ở bên ngoài cửa, một bước giẫm lên, giầy và vạt áo đều bị
cháo làm nhiễm bẩn, cái chén cũng bị đá lăn đụng vào cột nhà vang lên
tiếng "loảng xoảng".
Ngay cả nhìn cũng không nhìn, nàng liền nhấc chân mà chạy.
"Ôi, Kim đại công tử, ngươi chậm một chút, xương cốt của lão phu đều bị Kim
gia các người phá hủy rồi." Một lão đại phu không ngừng lau mồ hôi trên
trán, vừa bị lôi kéo chạy đi vừa thở hổn hển.
Đúng vậy, đây chính là vị đại phu đã khám và chữa bệnh cho nàng. Vốn bởi vì lần trước là
hai vị công tử keo kiệt của Kim gia mời, vì vậy lần này lão đang do dự
có nên tới khám không, không nghĩ đến đại công tử Kim gia không nói hai
lời ném một thỏi bạc trên quầy của lão. Cho nên lão không một chút do dự nhấc hòm thuốc chạy đi theo đến đây. Bây giờ trái lại có chút hối hận,
có thể vì tiền mà ngay cả mạng già của mình cũng dâng lên hay không.
"Nếu không nhanh chút sẽ có tai nạn chết người đó..."Làm sao nàng có thể
chết rắn được. Nhưng nghĩ đến đây, bước chân của nàng chậm lại, xem bệnh cho rắn, hẳn là không xảy ra chuyện gì đi?
"Ngài đi nhanh lên. " Lão đại phu hiểu rõ mình bị lôi kéo đi, cũng không có khae năng chậm
lại được. Còn không bằng nhanh một chút, sớm chết sớm đầu thai.
Hai người đều không nói lời nào, thở hồng hộc chạy đến trước cửa. Nàng
nghiêng người chen vào trước, chợt thấy lão đại phu sững sờ nhìn cửa
phòng chỉ mở một chút, không khỏi sốt ruột.
"Mau vào đi."
Lắc cái đầu,cuối cùng hắn cũng biết một thỏi bạc này kiếm thật không dễ
dàng. Ngoại trừ số mệnh bôn ba chạy ở ngoài ra còn phải "chen" vào cửa,
may mắn xương cốt cơ thể mình có vẻ gầy, nghiêng người nhẹ nhàng tiến
vào trong.
"Đại phu, mau khám cho hắn. Vừa rồi vừa lạnh lại nóng, còn ói nữa, ngài mau xem hắn có sao không?" Lôi lão đại phu đến trước
giường, nàng trực tiếp kéo tay của đại phu đè lên cổ tay của Lộ Nhi.
Tuy hơi thở không ổn định, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm, mạch tượng kì lạ khiến cho lão phải trầm ngâm suy nghĩ.
"Kỳ quái, thật kỳ quái." Lão nhăn mày vuốt râu. "Lão phu khám chữa bệnh
nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được mạch tượng kì quái như
thế này, vừa nhẹ lại mau, giống như, giống như..." Nói đến đây không tự
giác ngậm miệng.
Chẳng lẽ lão ấy nhìn ra thân phận thật sự của Lộ Nhi? Nàng bất an nhìn ra chỗ khác, lén lút liếc lão đại phu.
"Giống như cái gì?"
"Giống như hỉ mạch..." Khuôn mặt già nua của lão đại phu đỏ lên xấu hổ buộc miệng nói ra.
"Khụ.... Ngài nói cái gì? Hỉ mạch? Đại phu, hắn không chỉ là một đứa bé mà còn
là một tiểu nam hài, làm sao có hỉ mạch được." Nàng nghẹn đỏ mặt, muốn
cười lại cảm thấy không nên cười, nếu không với tính tình kì quái của
lão đại phu, nói không chừng sẽ phủi mông chạy lấy người mất.
Lão cũng nghe ra ý tứ không tin mình trong lời nói của nàng. Nhưng mà, nếu
như là trước đây lão đã phát cáu rồi, bởi vì lão chưa từng khám sai
bệnh. Nhưng lần này lão cũng phải nghi ngờ chính mình, rõ ràng người
đang nằm trên giường là tiểu nam hài.
Nhịn một hơi, lão tiếp tục
bắt mạch, nhưng bất luận dò xét như thế nào thì dựa theo mạch tượng cũng là hỉ mạch. Chẳng lẽ bởi vì thời tiết quá nóng nên lão bị phơi nắng đến mơ hồ?
"Có lẽ là bị cảm nắng." Nghĩ đến triệu chứng nàng mới
nói, lão đành phải nói như vậy, cho dù mình vẫn kiên trì mặc rằng là hỉ
mạch. Nhưng nếu như bị người dân trấn trên biết được chẳng phải là bị
chê cười đến rụng răng à? Về sau còn có ai đến tìm lão khám bệnh nữa.
"Có khả năng không?" Kim Bảo Nhi nghi ngờ hỏi.
"Đúng là bị cảm nắng, mau, nấu cho hắn một ấm trà lạnh rồi đút hắn uống, sau
đó đảm bảo phòng được thông gió. Ngươi nhìn xem, nhìn xem trời nóng như
thế này, cửa phòng lại đóng kín như vậy hắn không bị cảm nắng mới là lạ
đó." Vội vàng khẳng định trả lời, đưa tay chỉ cửa chính và cửa sổ đang
đóng chặt, nói xong thì muốn tự đi mở ra.
Làm sao như vậy được!
Sắc mặt nàng đại biến, lập tức chặn ở trước mặt lão đại phu, cười xòa
nắm lấy tay của lão. Lộ Nhi đã nói qua, hiện tại hắn không thể ra ngoài
ánh sáng, nếu bị ánh sáng chiếu vào sẽ bị lộ nguyên hình, như vậy làm
sao mà được.
"Ngươi làm gì vậy?" Lão đại phu không hiểu hỏi.
"Đợi một lát tôi sẽ phân phó hạ nhân đến làm, cũng không dám nhọc đến lão
nhân gia người, lần này rất cảm ơn ngài!" Nói xong, tiễn lão đại phu đi
ra ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa rồi tự mình khóa cửa lại.
Lão
đại phu ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, gương mặt lão run rẩy, còn chưa có ai dám đối xử vô lễ với lão như vậy, kêu là đến đuổi là đi. Lão chỉ biết
đến Kim gia khám bệnh là không có chuyện gì tốt mà! Nhưng mà may mắn
chạy ra ngoài được, đối với việc khám bệnh vừa rồi, lão cũng không có
nắm chắc hoàn toàn. Chẳng qua để dời sự chú ý nên mới nói nên đi mở cửa
sổ, không nghĩ đến bị đẩy ra ngoài, như vậy cũng tốt, lão nhanh chóng
rời đi.
Tay áo dài vung lên, lão nhìn bốn phía không có ai, nhất
thời bảo vệ được mặt mũi không bị người nào thấy vừa rồi mình bị đuổi ra khỏi cửa, đưa tay che đi ánh nắng của mặt trời nhanh chóng rời đi.
"Lộ Nhi, nào, uống một chút trà lạnh đi!" Nàng nâng hắn lên, bưng ly trà
lên đút vài ngụm thì nhìn thấy trà chảy từ khóe miệng hắn xuống. Nàng
quýnh lên, vội vàng để chén xuống rồi dùng khăn tay lau miệng cho hắn.
"Lộ Nhi nhanh tỉnh lại đi, uống vài ngụm trà cho mát." Nói xong vỗ khuôn mặt tái nhợt như cũ của Lộ Nhi.
Nhưng mà hắn ngược lại không có bất kì phản ứng nào, toàn thân xụi lơ dựa vào trong lòng nàng không nhúc nhích.
Làm sao đây? Nàng đưa tay sờ trán của hắn, không ngờ còn nóng hầm hập như
vậy, tay mới chạm vào lại rụt trở lại. Đưa chén đến miệng của mình uống
một ngụm lớn, cuối đầu xuống ngậm lấy cái miệng mềm mại của hắn, dùng
đầu lưỡi cậy mở hàm răng nhỏ ra, sau đó chuyển nước trà vào miệng của
hắn.
Đang tập trung chú ý đến việc bón nước nên hoàn toàn không
chú ý đến khoảnh khắc nàng cúi đầu nhắm mắt, mi mắt người nào đó run
rẩy, tay nhỏ bé ôm hông của nàng, một bộ dáng rất hưởng thụ.
Được rồi, chỉ còn lại một ngụm. Nàng ngậm một ngụm cuối cùng ở trong miệng,
lại một lần nữa cuối thấp đầu vừa định đưa vào, không ngờ bị đầu lưỡi
mềm thừa dịp nàng không chú ý mà tiến vào dây dưa với nàng. Nàng sợ tới
mức muốn đứng lên, ngược lại cái ót bị ôm lại gắt gao không thể động
đậy.
Nàng đột nhiên mở mắt, chống lại đôi mắt xanh thẫm đầy đắc ý của hắn, trong lòng rất căm tức.
Nhưng lại giãy không thoát được lực đạo của hắn, đành phải tùy hắn tiến quân
thần tốc, dây dưa hấp dẫn, cho đến lúc hắn buông ra, ở trên mặt của nàng lưu luyến hôn mấy cái.
"Đệ lại lừa ta?" Nàng nhăn đôi mi thanh tú lại, tốt lắm!
"Không có." Hắn vội vàng phủ nhận, nhưng mà khóe miệng lại nhịn không được
nhếch lên. "Vừa nãy thật sự hôn mê, nhưng mà lúc lão đại phu vừa đến thì đệ đã tỉnh rồi. Nhưng mà nhìn thấy lão cậy già mà lên mặt, đệ muốn đùa
lão một chút. Không nghĩ đến lão muốn mở cửa phòng ra, may mà tỷ đã ngăn cẳn, nếu không đệ có thể đã biến trở về nguyên hình rồi. " Nói xong
khuôn mặt đáng thương cọ lên bộ ngực của nàng.
Nói như vậy thì
mình đã hiểu lầm hắn? Nhưng mà vừa nãy giả bộ bất tỉnh để mình bón thuốc cho hắn là sự thật. Nàng dịu dàng vạn phần vuốt ve sống lưng của hắn,
một đường đi xuống xoa cái mông của hắn. Đột nhiên nàng giơ tay lên dùng lực đánh xuống. "Bốp Bốp Bốp!" Phát ra ba tiếng vang thanh thúy.
"Tỷ..." Lộ Nhi phản ứng không kịp ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tức giận đến run rẩy khóe miệng.
"Đệ chỉ biết trêu đùa tỷ tỷ, vừa nãy làm cho tỷ rất sợ, đệ biết hay không.
Nghịch ngợm, càn quấy thì khi nào mới học giỏi được, đùa giỡn người khác còn chưa tính, không nghĩ đến ngay cả tỷ tỷ mà đệ cũng dám đùa bỡn."
Kim Bảo Nhi tức giận nói xong, ngay cả mình nói cái gì cũng không biết.
Ngược lại nhìn thấy Lộ Nhi mang vẻ mặt uất ức thì ấp úng ngừng nói.
"Mặc kệ, tỷ đánh đệ." Hắn cắn môi, đôi mắt to long lanh đỏ lên, rời khỏi cái ôm của nàng sau đó xoay người đưa lưng về phía nàng, cầm đệm chăn phủ
lên đầu, không nhúc nhích.
Rõ ràng là hắn không đúng, tại sao bây giờ đổi lại là nàng sai rồi? Nàng ngạc nhiên nghĩ, vươn tay ngọc đẩy Lộ Nhi đã tự quốn mình thành một trái cầu nhỏ.
"Đừng cuộn chăn nữa, không nghe đại phu nói là cần thông gió sao? Nhanh, đừng cuộn nữa."
Muốn xốc cái chăn lên, không ngờ ngược lại càng bị ôm chặt, trái kéo
phải túm cũng không có hiệu quả gì. Ngược lại nàng mệt đến đầu đầy mồ
hôi, cái chăn đó như dính chặt vào người.
"Mặc kệ, tỷ đánh Lộ
Nhi, chính là tỷ không đúng, không đứng dậy là không đứng dậy. Trừ khi,
trừ khi tỷ nhận sai, cam đoan sau này không đánh đệ nữa." Từ trong tấm
chăn truyền ra lời nói rầu rĩ, có chút quật cường, cũng có chút...
Nàng cảm thấy giống như có âm mưu, một kế hoạch tốt để nàng tự nhảy vào cạm bẫy.
"Được rồi, không đánh đệ." Không có biện pháp, nếu như để hắn tiếp tục kiềm
nén nữa, nói không chừng lại muốn chết ngất nữa. Đến lúc đó, lại tự đi
kéo vị đại phu đó lại đây nữa sao.
"Thật sao?"
"Thật sự"
Nàng đưa ra hứa hẹn, lần này đưa tay xốc chăn lên, quả nhiên thuận lợi
hơn nhiều, chỉ thấy hắn đầu đầy mồ hôi nhào lên ôm cổ nàng làm nũng.
"Tỷ nói rồi, không được đổi ý, ngoắc tay đi." Đây là cách làm nũng mà hắn
học được cuả đồng học bên cạnh, thông thường đối với nữ nhi trăm lần thử đều không mất hiệu lực.
Nhìn thấy mái tóc mềm mại của hắn bị mồ
hôi làm ướt dính, khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn hồng hồng, phi thường dễ
thương, ngón tay út thập phần khéo léo được đưa lên. Nàng mỉm cười cũng
đưa ngón tay móc lại.
"Móc nghéo một trăm năm cũng không thay
đổi." Giọng nói non nớt vang lên, đôi mắt xanh thẫm nhắm lại rồi khôi
phục lại bộ dáng ban đầu.
Hết thẩy lần này, rốt cuộc là đã từng xảy ra chưa? Nàng ngược lại kinh ngạc nhìn đôi mắt hắn biến lại màu đen như mực.