Edit: Sư Tử Cưỡi Gà
Beta: lamnguyetminh
Trong đại sảnh, có bốn người lén lút tiếp cận, thỉnh thoảng lại áp tai, mà tất cả hạ nhân đã bị cho lui ra ngoài, trong đại sảnh trống rỗng chỉ còn lại bọn họ.
"Tướng công, chàng nói Công công tử xảy ra chuyện, không phải hắn thích đoạn tụ sao? Sao có thể tiến đến cùng với Lưu Vân cô nương chứ? Lần này, chẳng lẽ đại ca thật sự sẽ ở cùng với Lộ Nhi kia sao? Chàng xem cả ngày hai người bọn họ như hình với bóng, ngay cả ăn, ngủ cũng đều kề cận, sau này nói không chừng Kim gia sẽ thật sự rơi vào tay Lộ Nhi đấy." Y Đình lấy tay chạm vào cánh tay Kim Khoáng, nàng nghi ngờ nói.
Ngồi xổm bên cạnh nương tử, một tay Kim Khoáng vỗ vỗ cằm, im lặng, chỉ dùng ánh mắt hơi có thâm ý nhìn đệ đệ của mình, suy nghĩ chốc lát, khẽ cười một tiếng.
Bất kể Công công tử có ham mê gì, vấn đề là đại ca không thích gã. Kim Chuyên, có phải đệ biết chút tin tức gì không, tiết lộ cho nhị ca nghe một chút. Thấy trong khoảng thời gian này, đệ và Lộ Nhi dính nhau như vậy, nếu có những thứ gió thổi cỏ lay gì, thì cũng nên nhắc nhở một chút chứ."
Lời này không thể nghi ngờ là đang làm sáng tỏ việc Kim Chuyên hay bám vào Lộ Nhi, Vân Tinh nghe mà mặt trắng bệch, đầu ngón tay bấm chặt, khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ liếc tướng công không biết xấu hổ của mình một cái, lạnh lùng bĩu môi.
"Nhị ca nói sai rồi, hiện tại Lộ Nhi là người đại ca thương yêu nhất, đại ca bảo tướng công chăm sóc tốt cho Lộ Nhi, sao chàng có thể không nghe lệnh? Huống chi tuổi Lộ Nhi còn quá nhỏ, tướng công cũng chỉ yêu thương nó như đệ đệ thôi. Một đứa trẻ mới năm, sáu tuổi, có thể nói lời khéo léo gì với tướng công chứ, tướng công, chàng nói xem đúng không?" Mềm mại tựa vào bả vai tướng công, đôi mắt Vân Tinh nhẹ nhàng chớp chớp, lông mi như cánh quạt.
Được nương tử thân ái ‘chỉ điểm’, Kim Chuyên cuống quít gật đầu, một tay phối hợp ôm eo nhỏ nhắn của nương tử, dùng vẻ mặt chân thành, dịu dàng gần như có thể vắt được ra nước, nhìn Vân Tinh.
Trong lòng cảm kích không thôi, mặc dù hắn có giấu diếm nương tử một ít chuyện, nhưng mà, trong lúc quan trọng, vẫn là nương tử thân thiết của mình, nói giúp mình. Nhưng đáng tiếc chính là, bởi vì giấu diếm vài chuyện mà cảm thấy áy náy không dứt.
"Nhị ca, huynh cũng biết bản lĩnh của tam đệ, không nói những thứ khác, chuyện trước kia đại ca vẫn nhớ rất rõ ràng, hắn không dễ dàng tin tưởng chúng ta như vậy. Hiện tại cũng chỉ kêu đệ trông chừng tốt Lộ Nhi thôi, cả ngày theo một đứa bé mấy tuổi, không theo sát nhỡ xảy ra chuyện gì, đại ca tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đệ đâu." Cười ha ha hai tiếng, gương mặt Kim Khoáng vô tội, thành thân với nương tử lâu như vậy, hai người phối hợp không chê vào đâu được.
Mất hứng liếc nương tử Y Đình, Kim Khoáng đang định nói thêm gì nữa, thì nhìn thấy một bóng dáng vừa nhảy vừa chạy vào đại sảnh thì đứng lên, tiến lên nở nụ cười hòa ái nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn kia.
Ném quả hạch đào vào miệng, chân nho nhỏ của người nào đó bật nhảy hai cái, đôi môi mềm mại toe toét, bàn tay béo núp nhấc vạt áo của Kim Khoáng.
"Nhị cữu tử (Em trai thứ 2 của vợ), ngươi cũng ở đây à, sao hôm nay không nghỉ ngơi tốt đi?"
Nhị cữu tử? Thằng nhóc này thật sự cho rằng đại ca sẽ cưới nó sao? Kim Khoáng cười nhạo một tiếng, ngồi xổm xuống, nhanh chóng chuyển thành dáng vẻ ông ba phải.
"Ta rất bận rộn, sao có thể nghỉ ngơi, hiệu buôn của Kim gia không chỉ có mỗi tiệm bán gạo, còn phải đi ra ngoài trông mới được. Nhưng mà, tại sao hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt?" Nói thế thật quái dị, sắc mặt của hắn thay đổi liên tục.
Lộ Nhi cũng lơ đễnh cười, tay nhỏ bé dùng tư thế cực kỳ dễ thương bấu vào gáy hắn, đuôi mắt cong lên, dùng dáng vẻ thường hay làm nũng với Bảo Nhi. Bám vào lỗ tai hắn, cố ý liếc nhìn Y Đình, nâng cánh môi đỏ mọng lên, cười nhạt, một câu nhẹ nhàng mà hờ hững từ trong miệng bật ra: "Thật sao? Ta cho là hôm qua chính nhị cữu tử tiến vào Thúy Lâu chứ."
Như bị tia chớp đánh trúng, ngay cả dũng khí quay đầu Kim Khoáng cũng không có, thật may giọng của Lộ Nhi vô cùng nhẹ, mà Y Đình lại đứng cách năm bước, chỉ có thể thấy hình dáng miệng của Lộ Nhi khi phát âm nhưng không đoán ra đang nói những gì.
"Lộ, Lộ Nhi, có lẽ ngươi nhìn lầm rồi, đừng nói lung tung khắp nơi, nhị cữu tử mua kẹo đường cho ngươi ăn được không?"
Lại mua kẹo đường! Chán ghét bĩu môi, hắn nhìn Kim Chuyên ngoan ngoãn kéo nương tử đứng một bên, xem ra, muốn thuần phục, cũng chỉ có Kim Khoáng mà thôi.
"Hả? Mua kẹo đường? Làm sao đây, Lộ Nhi không thích ăn kẹo đâu. Ai, đây là cái gì?"
Chẳng biết lúc nào bàn tay nhỏ đã âm thầm mò vào lồng ngực Kim Khoáng, lấy ra một chiếc khăn lụa, cầm trong tay ngắm nghía.
"Đây là của nhị cữu tức sao? Thật là đẹp mắt, phía trên còn thêu một chữ Thúy thật to này." Cố ý gia tăng âm lượng, hắn cười đến khuôn mặt nhỏ sáng chói lọi, trong mắt thoáng qua vẻ gì đó, khiến người ta không thể nhìn rõ.
Mặt Kim Khoáng tái đi, cuống quít muốn đoạt lấy khăn lụa trong tay hắn, đây chính là khăn lụa đặc thù của các cô nương Thúy Lâu, nếu rơi vào tay Y Đình, thì làm thế nào.
"Mau, mau đưa cho nhị cữu tử, Lộ Nhi ngoan." Lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhưng Lộ Nhi đã giấu khăn lụa ra sau lưng, hắn lại không thể cướp lấy trước mặt Y Đình.
"Nhị cữu tử, nhị cữu tức đang nhìn ngươi kìa." Mặt người nào đó vẫn rực rỡ như gió xuân.
Cứng đờ quay đầu lại, quả thật, không chỉ có Y Đình đang nghi ngờ nhìn mình, mà cả Kim Chuyên và Vân Tinh cũng mê mang nhìn sang, chỉ sợ sẽ bị nhìn ra cái gì, hắn nhanh chóng quay đầu, trong lòng rủa thầm một tiếng, trên mặt lộ vẻ tươi cười lấy lòng.
"Lộ Nhi không thích kẹo đường cũng được, ta mua cái khác cho ngươi nhé, mua cái khác mà." Như vậy chắc là được đi.
Thật không ngờ, người nào đó không thèm nể mặt, kiên quyết lắc lắc đầu, cầm khăn lụa vẫy vẫy, tạo thành một quả cầu tròn nhỏ.
"Không được, gần đây nương tử của ta rất vất vả, bắt chuột cũng bắt cả buổi tối, Lộ Nhi đau lòng, ngươi phải đi giúp mới được."
Nắm quả cầu chữ Thúy đưa lên đầu, màu xanh lá hiện ra rõ ràng, hắn hài lòng gật đầu, khoe: "Nhị cữu tức, ngươi xem bé Lộ Nhi có đẹp không?" Nói xong, muốn chạy về phía Y Đình.
Kim Khoáng đâu dám để tùy ý hắn, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn, miệng kêu tổ tông.
"Ai, Lộ Nhi tiểu tổ tông, cũng chỉ là giúp đỡ đại ca trông coi tiệm thôi, cái này có khó gì, giúp, ta nhất định sẽ giúp, ngươi mau đưa khăn lụa cho ta, được không? Ngươi kêu ta làm gì cũng được."
"Làm gì cũng được à?" Ừm, như vậy thì dễ nói chuyện hơn nhiều, không cần quanh co lòng vòng. Người nào đó nghiêm túc suy tính.
Nhưng ngay khi hai người, một lộ ra vẻ mặt kỳ vọng, một rất nghiêm túc suy tư thì Y Đình đã sớm đi đến trước mặt bọn họ. Vừa nãy thấy hai người kỳ kỳ quái quái, không khỏi kéo kéo tay áo nhỏ của Lộ Nhi.
"Lộ Nhi, bé gì hả?" Mặc dù sợ đứa trẻ này sẽ đoạt mất địa vị trong Kim gia, nhưng đối với một đứa bé đáng yêu, từ trước đến giờ nữ nhân đều không có sức chống cự. Nàng vừa nhìn thấy nụ cười dễ thương của hắn, không khỏi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn.
"Ha ha, không có gì, nó đang đùa giỡn với nàng thôi." Tóc gáy của Kim Khoáng gần như đều dựng lên, vẻ mặt rất cẩn thận, đáp.
Ừm, thấy Y Đình sờ mặt mình, Lộ Nhi lộ ra một nụ cười vô cùng hồn nhiên và ngây thơ, đưa quả cầu trong tay đến trước mặt nàng.
"Ừ, chính là cái này, đẹp không?"