Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 98

Edit: Sư Tử Cưỡi Gà

Beta: lamnguyetminh

Ngay lúc Kim Khoáng suýt chút nữa thì sụp đổ, Y Đình đã lấy khăn lụa trong tay Lộ Nhi ra, cẩn thận tra xét, khăn lụa bị vo thành quả cầu được mở ra, trên không trung giống như một đóa hoa nhăn nhúm từ từ nở rộ trong đôi tay ngọc.

Vậy mà, sau khi thấy khăn lụa trắng tinh không có bất kỳ dấu vết gì, trong mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc, nhưng vừa kinh ngạc vừa nhìn về phía nương tử mình, lại thay thành vẻ nghi ngờ.

"Nương tử, sao vậy?"

"Phía trên không có gì cả, nhưng sao hai người các ngươi trông có vẻ kỳ quái vậy?" Y Đình suy nghĩ nửa khắc (tầm 7 phút rưỡi) hỏi, còn chưa từ bỏ ý định cầm khăn lụa lật tới lật lui, hai mắt nhìn chằm chằm. 

"Đây là khăn lụa của ai, sao chẳng thêu gì cả thế?"

Lần này Kim Khoáng cũng không biết nói thế nào, bởi vì chính mắt Y Đình thấy Lộ Nhi móc khăn lụa từ trong ngực mình ra, nếu đánh chết mình cũng không nhận, vậy không phải càng khiến người khác nghi ngờ sao?

"Đây là...... Đây là của ta." Khóe miệng khẽ động, giọng nói của hắn rất không cam lòng.

Oán trách nghiêng mắt liếc Lộ Nhi một cái, cũng nhìn thấy trong tay áo kia lờ mờ lộ ra dấu vết xanh biếc, làm hắn sợ đến mặt trắng bệch, khó khăn nuốt nước miếng.

"Đó là nhị cữu tử mua cho nhị cữu tức để thêu hoa, hôm qua hắn mới mua, nhưng vẫn ngượng ngùng chưa tặng cho ngươi." Lộ Nhi đáng yêu lấy khăn lụa ra, đặt trong tay, lập tức, khăn lụa nhăn nhúm kia đã không có bất kỳ nếp nhăn nào, khiến mọi người sửng sốt.

"Tơ Phượng hoàng, tướng công, đó là khăn lụa do tơ Phượng hoàng dệt thành, nghe nói trăm lượng mới có thể mua được đấy." Vẻ mặt Vân Tinh đầy kinh ngạc, kéo cánh tay Kim Chuyên, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ, sao tướng công không mua cho mình chứ?

Nhưng từng có kinh nghiệm, Kim Chuyên đã nhìn ra sự khác thường trong đó, lại không dám nhiều chuyện, đành phải vỗ cánh tay nương tử trấn an, lấy lòng cười một tiếng.

"Nương tử, lát nữa ta sẽ hỏi nhị ca, cũng mua cho nương tử một cái khăn lụa." Ai, trăm lượng, cũng không biết tiền riêng của mình còn nhiều hay không đây.

Một câu nói dựng sào thấy bóng (hiệu quả nhanh chóng), Vân Tinh vui mừng, mà vẻ mặt Y Đình tất nhiên là cảm động, mắt to đầy nước, vô cùng tình cảm kéo tay tướng công, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn.

"Tướng công, tiền lương một tháng của chàng cũng chỉ có năm lượng, hu hu, không ngờ chàng chịu tốn trên trăm lượng mua khăn lụa này cho thiếp, mà nương tử còn hoài nghi chàng, thật sự xin lỗi." Tất cả hoài nghi đều tan thành mây khói, nàng đã nước mắt ròng ròng.

"Nương tử đừng khóc, đừng khóc, nếu như biết sẽ làm nàng nghĩ nhiều, tướng công đã sớm lấy ra rồi." Kim Khoáng hơi luống cuống tay chân vỗ vỗ sống lưng của nương tử, âm thầm thở ra một hơi. Nhưng trong lòng cũng dần lan tràn sự áy náy, vừa chua vừa đắng đầy cả lồng ngực. 

"Nương tử, lát nữa ta còn phải giúp đại ca làm việc, nàng đừng khóc mà." Vẻ mặt cứng đờ chậm rãi đẩy Y Đình ra, phóng ra khỏi đại sảnh như chạy trốn.

Mà Y Đình nhận lấy khăn lụa Lộ Nhi đưa đến, cũng luyến tiếc không dám dùng khăn lụa được làm từ tơ Phượng hoàng, cẩn thận từng li từng tí gấp lại, móc khăn lụa của mình ra lau nước mắt.

"Lộ Nhi, suýt nữa ngươi để Y Đình biết hôm qua ta đi Thúy Lâu." Chạy đến một góc rẽ, thấy phía sau không có bóng dáng ai nữa, Kim Khoáng mới thở phì phò buông lỏng tay Lộ Nhi.

"Nhị cữu tử, Lộ Nhi diễn trò giúp ngươi, sao còn trách Lộ Nhi chứ?" Xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ, bĩu đôi môi béo mập, Lộ Nhi nhìn cỏ vụn trên hài, giẫm giẫm chân.

Nhưng cỏ vụn kia vẫn còn dính, dù đạp thế nào cũng không rớt xuống, hắn chán ghét ngồi xổm xuống phủi nhẹ, thuận tiện núp trong bóng mát của bức tường.

"Được, được, không trách ngươi, nhanh, đưa khăn lụa cho ta, đừng để nương tử thấy, nếu không thì nguy mất, ta đi Thúy Lâu cũng chỉ là......" Kim Khoáng buồn bực nói, vươn tay đòi hắn.

"Khăn lụa? Ta không giữ mà." Nhún vai một cái, Lộ Nhi dứt khoát ngồi trên thảm cỏ, hai tay quạt gió.

Tam Phục vừa qua khỏi, dựa vào Trúc Hồng đến báo, lúc hai lão đạo sĩ Ngưu Tị Tử* được người phát hiện, nâng trở về khách điếm thì toàn thân đã không còn sức, hơn nữa còn đói bụng, phải an dưỡng tốt một trận mới có thể trở ra bắt yêu.

-     Ngưu Tị Tử: là Lỗ Mũi Trâu, thường dùng để gọi các Đạo sĩ với ý miệt thị, vì họ thường búi một búi tóc ở giữa đầu trông giống như cái lỗ mũi con trâu vậy, nên thường bị gọi là: "Tên đạo sĩ mũi trâu!" 

Thừa dịp mấy ngày nay, hắn phải cố gắng ‘Khuyên bảo’ hai vị tiểu cữu tử này mới được, miễn cho chiếm cứ nhiều thời gian của Bảo Nhi như vậy, hắn còn muốn nàng sinh con cho mình nữa.

Kim Khoáng không tin vẫn vươn tay ra, vẻ mặt gấp gáp.

"Lộ Nhi, ngươi đừng trêu chọc nhị cữu tử nữa, mau đưa ta đi, ngươi đưa ta, lập tức, lập tức, ta còn đi giúp đại ca nữa, ngươi nói xem được không?" Ban đầu hắn vừa nghe Lộ Nhi kêu nhị cữu tử, da gà trên người gần như đã rơi đầy đất, nhưng bây giờ, hắn muốn gọi mình là gì, mình cũng cam tâm tình nguyện, ai bảo mình có nhược điểm ở trong tay hắn.

Khi hắn vừa nói ra lời đó, lúc này một bóng dáng đã xuất hiện ở chỗ rẽ, cũng thở hồng hộc, không giống chính là, trong tay của hắn cầm gì đó.

"Lộ Nhi, ngươi, ngươi đưa cái này cho ta làm gì?" Người đến chính là Kim Chuyên.

Lúc nhìn thấy rõ vật trong tay hắn, quả thực Kim Khoáng khóc không ra nước mắt, sao khăn lụa lại ở trong tay tam đệ chứ?

"Tam đệ, mau đưa cho ta." Một tay đoạt lấy khăn lụa trong tay hắn, nhét vào tay áo.

"Nhị ca, đây là của huynh hả? Vậy chiếc khăn lụa vừa rồi nhị tẩu cầm, không phải huynh mua sao?" Chẳng biết tại sao Kim Chuyên lại cẩn thận liếc Lộ Nhi một cái.

"Đệ nói bậy bạ gì đó." Mất tự nhiên xoay mặt, tằng hắng một tiếng, Kim Khoáng phất ống tay áo, muốn rời đi.

Nhưng một bàn tay nhỏ vừa nhấc, đã ngăn trước mặt hắn, đôi mắt màu mực lóe lóe, sắc mặt trầm xuống, khóe môi ẩn chứa nụ cười quỷ dị, tầm mắt hạ xuống rồi nâng lên, quan sát Kim Khoáng Kim Chuyên.

Sắc mặt hai người cùng lộ vẻ khẩn trương, nhất là Kim Chuyên, hình như đã hiểu rõ gì đó rồi, muốn nói lại thôi.

"Đừng thấy ta mới năm tuổi, nhưng mà, nên biết rằng, Lộ Nhi đã hiểu hết, các ngươi thật sự cho rằng một đứa trẻ năm tuổi không hiểu gì cả à?" 

Hắn bật cười một tiếng, nâng cằm, nói tiếp: "Nhị cữu tử đến Thúy Lâu, tam cữu tử âm thầm cấu kết với Mạc lão bản, nếu những chuyện này lan truyền ra ngoài, có lẽ danh vọng của Kim gia ở trấn Lạc Thu sẽ bị phá hỏng trong tay các ngươi. Nói không chừng, nương tử thân ái của các ngươi sẽ trực tiếp bỏ ngươi về nhà thân phụ mẫu." Nói xong một câu, thì thấy mặt hai người càng trắng thêm một phần, hắn liếm liếm môi dưới có chút khô khốc, lập tức, môi hồng lại trở nên sáng lóng lánh.

Kim Chuyên, Kim Khoáng nhìn nhau, nhưng Kim Chuyên chỉ cười khổ, dù sao mình đã sớm biết Lộ Nhi không đơn giản như vậy. Hắn cũng đồng ý với mình chỉ cần thay hắn làm vài việc, thì sẽ không nói cho bất kỳ ai, nhưng mà, không ngờ nhị ca cũng có nhược điểm rơi vào trong tay Lộ Nhi.

"Ngươi muốn sao?" Kim Khoáng trợn mắt nhìn, đẩy bàn tay nhỏ đang ngăn của Lộ Nhi ra, nhưng vẫn không có can đảm rời đi, chỉ sợ sẽ có lời đồn bất lợi truyền ra.

Hả hê híp mắt, một tay che phía trên, Lộ Nhi cười khẽ.
Bình Luận (0)
Comment