“Ngụy biện! Ngươi cũng nói hòa thân là thân bất do kỷ, ngươi là công
chúa, dù không phải đến đây cũng sẽ cùng quốc gia khác hòa thân. Đây là
số mệnh của ngươi, ngươi không thể thoát khỏi. Mà ngươi cũng biết, bổn
vương sở dĩ cưới ngươi là do các ngươi chỉ định phải là bổn vương hòa
thân. Không phải các ngươi đã sớm có dự mưu, bây giờ nói vậy ngươi cho
là bổn vương sẽ tin tưởng sao? Nói! Các ngươi có âm mưu gì? Nếu ngươi
thành thật khai báo bổn vương có lẽ sẽ xem xét đến chuyện tha cho ngươi
một mạng.” Ánh mắt Mộ Dung Ưng lạnh như hàn băng bắn thẳng đến nàng.
“Ta nói việc này là một mình ta làm, không có liên quan đến bất kỳ
ai, tin hay không tùy ngươi. Dù sao ta cũng đã hoàn thành sứ mệnh gả đến đây, cũng không hy vọng xa vời là ngươi sẽ bỏ qua nên đã sớm chuẩn bị
cái chết.” Trữ An công chúa vừa dứt lời liền rút cây trâm trên đầu đâm
xuống cổ của mình.
“Muốn tự sát sao? Trước khi mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ
ràng, không dễ dàng như vậy đâu!” Mộ Dung Ưng đá một cước tới tay nàng,
cổ tay đau đớn nhẹ buông cây trâm rớt xuống.
“Ta đã muốn giết ngươi, tại sao ngươi còn không cho ta chết?” Trữ An
công chúa ngồi dưới đất thương tâm muốn chết, vuốt ve cổ tay bị hắn đá
đau.
“Chính là bởi vì ngươi như vậy, cho nên trước khi bổn vương chưa biết rõ rang mọi chuyện, thì ngươi không thể chết. Mau đứng lên băng bó
miệng vết thương cho bổn vương!” Mộ Dung Ưng rút chủy thủ ra khỏi ngực,
mệnh lệnh nói.
“Ta không phải thái y làm sao biết băng bó vết thương” Trữ An công chúa xoay đầu sang chỗ khác, nghĩ không để ý tới hắn.
“Ngươi muốn bổn vương truyền thái y sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mọi
người đều biết sao? Ngươi có biết ngươi đâm bổn vương bị thương, chuyện
này truyền ra sẽ có hậu quả gì không? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy hai
nước chiến tranh, sinh linh đồ thán sao? Sự tình hôm nay chỉ có ngươi và ta biết, quyết không thể để cho kẻ thứ ba biết. Nếu bổn vương điều tra
ra điều ngươi nói chính là sự thật, vậy ngươi cũng không cần đi tìm cái
chết, bổn vương sẽ tìm cơ hội thích hợp thả ngươi đi.” Mộ Dung Ưng nói,
đương nhiên cũng là vì ổn định nàng trước.
Kỳ thật bây giờ tỉnh táo lại, lời của nàng cũng không phải không thể
tin. Nếu thật là Hoàng Thượng hạ lệnh phải ám sát mình, có thể tìm một
người có võ công cao cường đến thay thế nàng, hoặc là đầu chủy thủ có
kịch độc, như vậy sẽ không có khả năng thất bại, hắn nhất định bị mất
mạng.
Còn có một khả năng nữa chính là nàng bị người ta lợi dụng. Có lẽ
cũng không phải muốn tính mạng của mình mà chỉ là muốn khơi mào chiến
tranh giữa Thiên Quốc cùng Hạ Quốc, để làm ngư ông đắc lợi.
Mặc kệ khả năng gì cũng đều là uy hiếp đến kinh đô của Thiên triều,
hắn phải cẩn thận. Hiện tại thời cuộc rối loạn, không cần bởi vì chuyện
vô vị này mà tăng thêm nhiều phiền toái. Phương pháp xử lý tốt nhất
chính là bất động thanh sắc, coi như không có chuyện gì xảy ra, âm thầm
điều tra.
“Ngươi không truy cứu? Ngươi còn muốn thành toàn ta?” Trữ An công chúa theo dõi hắn, hiển nhiên không thể tin được.
“Nếu ngươi không lừa bổn vương, bổn vương sẽ thành toàn ngươi.” Mộ
Dung Ưng nói. Tuy rằng nàng xinh đẹp kinh người, nhưng quân tử không
đoạt người yêu của người khác, hắn sẽ không ép buộc một nữ nhân.
“Được! Đây chính là ngươi nói!” Trữ An công chúa từ mặt đất đứng dậy, bắt đầu giúp hắn băng bó miệng vết thương.
Nhưng làm cho Mộ Dung Ưng dùng cách nào cũng không điều tra ra thật
ra ai đứng ở phía sau, không có dấu hiệu nào cho thấy là Hoàng đế Hạ
Quốc làm chủ, cũng không có người lợi dụng nàng, càng không tra ra được ý trung nhân đồng sinh cộng tử mà nàng đã nói.
Càng làm cho người ta kỳ quái chính là công chúa hòa thân vốn không
phải nàng mà là Trữ Di công chúa. Đơn giản là Trữ Di công chúa trước
xuất giá một ngày, đột nhiên bị người hủy dung nên nàng mới thay thế.
Đến thời điểm hắn chất vấn, nàng liền thề thốt phủ nhận tất cả, ở
trong vương phủ lại kiêu căng bá đạo, thủ đoạn âm ngoan đối phó mọi
người.