“Ngươi nói ta vì bảo vệ sự trong sạch mới ám sát ngươi? Cũng chính là vì ta có ý trung nhân?” Mạn Tâm lơ đãng nói ra nghi hoặc trong lòng,
cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể khiến một nữ nhân không tiếc trả
bất cứ giá nào nhằm bảo vệ mình.
“Đây cũng là đáp án mà bổn vương luôn muốn biết.” Mộ Dung Ưng đảo qua bầu ngực trần trụi của nàng, “Có điều bổn vương thực sự không ngờ,
ngươi thủ thân như ngọc một năm nay, vì ám sát bổn vương lại có thể hy
sinh nhan sắc đến dụ dỗ bổn vương, ngươi nói nếu bổn vương cứ bỏ qua cho ngươi như vậy, thì thật không thể nói nổi phải không?” Hắn vừa nói, vừa dùng thân thể như có như không cọ xát lên ngực nàng.
“Không cần, mau thả ta ra.” Mạn Tâm lúc này mới biết chính mình hiểu
lầm mọi chuyện, hóa ra họ cũng chẳng phải vợ chồng thực sự. Song Nhi nói vết máu đáng sợ trên khăn gấm là máu ở ngực hắn.
“Không cần? Đây chẳng phải là lãng phí ngươi đã khổ tâm an bài sao?
Ngươi tổn hao hết tâm tư muốn bổn vương lên giường của ngươi, không phải là vì muốn ám sát bổn vương một lần nữa sao? Được, lúc này đây bổn
vương sẽ thành toàn cho ngươi.” Khóe môi của Mộ Dung Ưng nhếch lên một
nụ cười vừa bí ẩn vừa lãnh khốc.
Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc đang cân nhắc ý tứ trong lời
nói của hắn, thì liền thấy hắn cầm trâm ngọc trong tay, hung hăng đâm
vào lồng ngực của chính mình.
Trâm ngọc lập tức cắm phập vào thịt hắn, trong nháy mắt máu tươi nhuộm đỏ cả cẩm y màu trắng của hắn.
“Ngươi điên rồi, ngươi rốt cuộc đang làm gì thế?” Mạn Tâm trừng to mắt, không thể tin được hắn sẽ thương tổn chính mình.
Nhưng giờ phút này, trên mặt hắn nở nụ cười tà ác như vậy, không đợi
nàng hiểu được sao lại thế này? Chợt nghe thấy hắn lớn tiếng hô: “Người
đâu, Vương phi ám sát bổn vương.”
“Ngươi đang nói cái gì? Rõ ràng là ngươi…” Mạn Tâm hiểu ra một chút,
trừng mắt nhìn hắn, hắn đây rõ ràng vu oan giá họa, khiến nàng khó lòng
giãi bày đây mà.
“Hiểu ra chưa? Có điều đã muộn rồi.” Hắn vừa dứt lời, ‘rầm’ một
tiếng, cánh cửa đã bị người phá ra, một đám thị vệ xông tới liền nhìn
thấy ngực Vương gia đẫm máu tươi, trên ngực còn cắm một cây ngọc trâm mà tay Vương phi đang nắm ngay trước mặt.
Mạn Tâm thấy có người xông vào liền lập tức dùng mền che đậy phần thân trên trần trụi của mình.
“Bảo hộ Vương gia, Vương phi muốn ám sát Vương gia.” Trong nháy mắt, kiếm trong tay thị vệ đồng loạt chỉ vào nàng.
“Vương gia bị thương, mau truyền thái y.” Không biết ai kêu lên một tiếng.
Nàng chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt trào phúng không cười theo dõi
hắn, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ, “Ngươi thật hèn hạ.”
“Ngươi cũng biết cái gì gọi là hèn hạ, bổn vương gọi cái này là gậy
ông đập lưng ông.” Mộ Dung Ưng quay người lại, lập tức ra lệnh: “Vương
phi đại nghịch bất đạo, dám ám sát bổn vương, trước tiên giải vào địa
lao đợi xử lý.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh, liền kéo nàng từ trên giường xuống.
“Chờ một chút, các ngươi đi ra ngoài, để ta mặc quần áo tử tế trước
đã.” Mạn Tâm dùng tay bắt lấy mền phân phó, mặc kệ Trữ An công chúa là
hạng người gì, yêu thương bản thân, bảo vệ sự trong sạch của mình như
vậy, nàng cũng không thể tùy tiện lãng phí.
Thị vệ nhìn thoáng qua Vương gia bên cạnh, hắn gật gật đầu, lúc này bọn họ mới giúp đỡ Vương gia lui ra ngoài.
Mạn Tâm đã nhanh chóng mặc trang phục chỉnh tề, đúng lúc từ gian
phòng đi ra lướt qua người Mộ Dung Ưng thì dừng bước, mắt nhìn nhìn hắn
nói: “Ta còn tưởng ngươi là chính nhân quân tử gì, hóa ra cũng là loại
tiểu nhân vô sỉ mà thôi.”
“Vô sỉ? Cũng là bổn vương học được từ ngươi, bổn vương chính là muốn
cho ngươi nếm thử mùi vị bị người khác âm mưu vu cáo hãm hại, ngươi muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân tự làm tự chịu, dẫn đi.” Trên mặt
hắn thật lạnh lùng, không có một tia biểu cảm.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ không dám chậm trễ, liền áp giải nàng đến hướng địa lao.