“Vì sao?” Mạn Tâm nhìn cô, cô sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Bởi vì nếu đây đích thực là công chúa trước kia, cho dù không giết
nô tì, thì hiện tại nô tì cũng không thể bình an vô sự đứng tại chỗ này, chỉ là nô tì vẫn hạ độc hãm hại công chúa, bây giờ muốn đánh muốn giết
đều do công chúa định đoạt, nô tì không hề có một câu oán hận!” Song Nhi cúi đầu xuống.
“Ta nói ta sẽ không làm vậy với ngươi, ngươi đi đi, ta nghĩ ngươi
nhất định không muốn ở lại bên cạnh ta.” Mạn Tâm nói, sau đó lại thay
đổi đề tài: “Nhưng, Song Nhi, trước khi ngươi đi, ta chỉ muốn xác định
một chút, thật sự là ngươi hạ độc sao? Hay ngươi bị người khác sai
khiến, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, ta sẽ không hỏi ép
ngươi nữa!”
“Công chúa, là nô tì hạ độc, nhưng đó là vì nô tì muốn cứu người, độc này sẽ không làm công chúa chết, nếu không công chúa sao có thể dễ dàng giải độc liền như vậy.” Song Nhi rốt cục nhịn không được mà khóc nói.
“Cứu ta?” Mạn Tâm trong nháy mắt không có phản ứng.
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Ưng bắn ra hào quang, hắn muốn nghe cô giải thích như thế nào?
Còn dùng cách hạ độc để cứu người sao? Muốn lấy độc trị độc sao?
Nhưng nàng căn bản không hề trúng độc? Dương Tử Vân xét thấy lý do này
của Song Nhi nói thế nào cũng không thông.
“Nô tì vì tình thế cấp bách không có cách nào, trong lúc nô tì vô ý
nghe được những người khác bàn tán công chúa trong địa lao chịu hết mọi
tra tấn, sau đó lại nhìn thấy thái y nói cả người công chúa đều bị tổn
thương, nô tì nóng ruột, nếu công chúa chết đi, Hạ quốc liền truy cứu nô tì không bảo vệ an toàn cho chủ tử, có thể còn liên lụy tai họa cho
người nhà của nô tì, nô tì cầu xin thế nào, Vương gia cũng không chịu
thả công chúa, nhưng nô tì biết Vương gia còn e ngại thân phận của công
chúa, cho nên chỉ có có thể ‘hiểm trung cầu thắng’( chiến thắng trong
nguy hiểm), bằng cách hạ độc, nếu công chúa trúng độc, Vương gia nhất
định sẽ thả công chúa ra ngoài…” Song Nhi đứng một bên vừa khóc vừa nói.
“Hóa ra ngươi đã khổ tâm phen này.” Trong đôi mắt đep của Mạn Tâm hàm chứa nước mắt cảm động, rồi lại nghi ngờ hỏi: “Vậy sao vừa rồi ngươi
không nói? Vì sao thừa nhận do mình hạ độc, ngươi nói ra không phải là
không có gì nữa sao?”
Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân cũng nhìn cô, muốn nghe lời giải thích của cô.
“Đó là vì nô tì đã sớm không muốn sống.” Nước mắt của Song Nhi không
ngừng rơi xuống, ủy khuất vô cùng, nghẹn ngào nói: “Tuy rằng công chúa
đối với nô tì không ác độc như đối với những người khác, không đánh cũng không mắng, nhưng người lại không lúc nào không giày vò nô tì, cố ý hất thức ăn xuống đất, bắt nô tì giống như chó phải liếm sạch sẽ, nửa đêm
không cho nô tì ngủ, bắt nô tì đội chén dĩa trên đầu không cho nhúc
nhích, đứng động một một chút, lại dùng người nhà của nô tì ra huy hiếp
nô tì, đáng hận nhất chính là chuyện lần kia!” Cô có phần nói không
được.
Mạn Tâm lảo đảo, ngồi lại trên giường, Trữ An công chúa này quả thật là biến thái, có thể tra tấn người bên cạnh mình như vậy.
“Nàng còn làm gì với ngươi nữa?” Mộ Dung Ưng cố nén tức giận hỏi.
“Chuyện kia, công chúa sai người…làm nhục nô tì.” Song Nhi thốt ra đầy đau khổ.
“Cái gì?” Mạn Tâm suýt nữa té xỉu, đôi mắt âm trầm sắc bén như dao
hai lưỡi bắn về phía nàng, nhưng nàng hoàn toàn nghĩ không ra, tại sao
Trữ An công chúa lại vô nhân tính như vậy?
“Nữ nhân ác độc như ngươi vậy, thật sự chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Mộ Dung Ưng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho nên đệ mới nói, nữ nhân này nên chết đi từ sớm!” Dương Tử Vân cũng xúc động rút kiếm.
“Nô tì không còn mặt mũi nào sống tiếp. Nhưng công chúa lại dùng
người nhà ở Hạ quốc xa xôi ra uy hiếp nô tì, nô tì chỉ đành nhẫn nhục
sống tạm bợ, thời điểm hạ độc, nô tì đã hạ quyết tâm ôm lấy cái chết.
Cho nên Vương gia vừa tiến vào, nô tì liền không chút do dự thừa nhận,
thầm nghĩ việc chết nhanh cũng là cách giải thoát đối với nô tì.” Song
Nhi quỳ ở đấy, cuối cùng cũng nói ra hết những uất ức trong lòng.