Mạn Tâm nhìn thấy Song Nhi chịu hết mọi lăng nhục, môi vô lực mấp máy, nhưng không biết nên nói cái gì để an ủi cô?
Mộ Dung Ưng thấy Song Nhi khóc lóc kể lể đầy thương hại, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, giọng điệu uy nghiêm hỏi: “Mới vừa rồi ngươi nói, công chúa lợi dụng người nhà của ngươi để uy hiếp ngươi, sau đó ngươi
cũng đã thừa nhận độc là do mình hạ, vậy giờ ngươi không sợ liên lụy
người nhà sao?”
“Đó là vì nô tì đánh cược, sau khi công chúa tỉnh lại, nô tì đã liên
tục thăm dò, tuy rằng không dám xác định chắc chắn công chúa thực sự có
bị mất trí nhớ hay không, nhưng nhìn nhất cử nhất động của công chúa quả thật không giống trước kia, nếu công chúa bị mất trí nhớ thì cũng sẽ
không nhớ được người nhà của nô tì, huống chi công chúa không xảy ra
chuyện, nô tì lấy cái chết để tạ tội, công chúa cũng có thể sẽ không
truy cứu, lại nói, cho dù nô tì không thừa nhận, tùy tiện bịa ra một lý
do, Vương gia nhất định sẽ nhìn thấu, nô tì cần gì làm điều thừa thãi,
nô tì vốn là muốn chết.” Song Nhi hồi đáp.
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vào mặt cô rất lâu, cũng chưa nhìn ra sơ
hở gì trong lời nói của cô, tuy rằng không ăn khớp với nhau nhưng quả
thật chuyện vốn có thể là vậy, nếu sau lưng của cô ta thật sự có người
giựt dây sai khiến, lần này không thành công, thì nhất định sẽ có lần
sau, nghĩ vậy nên hắn phân phó: “Song Nhi, lần này bổn vương niệm tình
chuyện của ngươi nên tha cho ngươi một mạng, có điều, bổn vương muốn
ngươi tiếp tục lưu lại bên người công chúa, hầu hạ nàng, dù sao ngươi
cũng là người quen thuộc nhất của nàng.”
Nói đúng ra là hắn sợ để người khác đến hầu hạ, thì nàng sẽ chết
nhanh hơn, tháng sau Hạ quốc thái tử muốn đến đây, cho nên hắn không thể để nàng chết được.
“Cám ơn Vương gia đã không giết nô tì, vậy nô tì tuân mệnh.” Song Nhi đáp, dù cho Vương gia không nói, cô cũng sẽ không bỏ đi, bởi vì cô
không có chỗ mà quay về Hạ quốc, chỉ sợ người nhà sẽ hốt hoảng lo sợ.
“Vậy ngươi lui xuống trước, đi lấy chén thuốc đem đến cho Vương phi.” Hắn lại dặn dò.
“Dạ, Vương gia.” Song Nhi đứng dậy, lau lệ nơi khóe mắt, rời khỏi phòng.
“Đại ca, ta đây cũng lui ra trước.” Dương Tử Vân nói xong cũng rời
khỏi cửa phòng, tuy rằng chuyện Song Nhi có thể vốn là vậy nhưng hắn
không thể xem nhẹ, cần phái người canh giữ nàng.
Mạn Tâm ngồi ở chỗ kia, vươn tay cầm lấy rèm bên giường, hai ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện, sự ngoan độc của Trữ An đã vượt ra ngoài sức
tưởng tượng của nàng, quả thật đã làm cho người khác giận sôi người, một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như vậy sao lại có tâm địa rắn rết như
thế? Thương tổn nhiều người vô tội như vậy. Nàng ta nhẫn tâm như thế
sao?
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vẻ mặt bi thống của nàng, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc khó hiểu, nàng thật sự mất trí nhớ? Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không tỏ ra vẻ mặt như thế?
Mạn Tâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, liền thấy hắn đang nhìn chằm chằm
mình, nàng từ từ đứng dậy đến trước mặt mắt, “Hiện tại ta rốt cuộc đã
biết tại sao ngươi không thích ta? Tại sao lại hận ta? Nhưng nếu ta nói
với ngươi, từ nay về sau ta sẽ thay đổi, ngươi có tin không? Sẽ cho ta
cơ hội, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa chứ?” Mặc dù biết việc hắn
yêu thương mình quá đỗi xa vời, nhưng nàng không thể từ bỏ.
“Ngươi nói xem bổn vương có tin không?” Mộ Dung Ưng hỏi lại nàng,
những hành động trước kia của nàng khiến người ta làm sao tin được, cứ
coi như nàng thật sự mất trí nhớ đi, nếu nàng đột nhiên hồi phục lại trí nhớ thì sao? Chẳng phải lại giống như trước đây!
“Ta biết, bây giờ ngươi không tin, nhưng ngươi chỉ cần chịu cho ta cơ hội, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, ta không hề giống trước kia.” Mạn
Tâm nhìn hắn nói, bởi vì nàng căn bản không phải là Trữ An.
“Vậy chờ ngươi thay đổi rồi mới cùng bổn vương nói chuyện.” Mộ Dung
Ưng phất tay áo rời đi, coi như nàng thay đổi giữa bọn họ cũng sẽ chẳng
thay đổi gì cả.
Mạn Tâm lại nhìn hấy bóng dáng hắn, nhủ thầm, một ngày nào đó ngươi sẽ thương yêu ta…