Ba ngày sau.
Mạn Tâm nhìn thấy sắc mặt ba cô gái kia đã suy yếu đến trắng bệch,
nhìn đóa hoa Tuyết Liên đã muốn hé nở nói: “Được rồi, đến lượt ta đi.”
Ba ngày qua bọn họ đã mất máu quá nhiều, nếu không nhờ hắn có thuốc bổ
máu chống đỡ chỉ sợ đều ngã xuống. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì không để
cho nàng hiến máu.
“Nếu bọn họ tiếp tục không được nữa thì sẽ tới cô.” Phó Vân biết sức khỏe của nàng mới vừa hồi phục không lâu.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Mạn Tâm nhìn hắn, nếu là Vân hắn nhất định sẽ đau lòng ôm lấy mình.
“Ta ngại máu của cô không có đủ dinh dưỡng.” Phó Vân liếc mắt nhìn nàng một cái. Nữ nhân này sao nói chuyện thẳng thừng như vậy.
“Đúng rồi, sư phụ của ngươi đã đến chưa?” Mạn Tâm hỏi.
“Nếu theo như dự kiến thì khoảng một canh giờ nữa.” Phó Vân nói.
“Chúng ta tưới cho Tuyết Liên nở hoa, chỉ cần không cho nó hoàn toàn
nở rộ là tốt rồi. Như vậy chờ khi ông đến đây có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.” Mạn Tâm đề nghị.
Phó Vân gật đầu, chữ ‘được’ còn chưa nói ra miệng, thì nhìn thấy một
hắc y nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Thiếu chủ, không tốt, vừa rồi
thuộc hạ nhận được pháo hiệu cầu cứu dưới chân núi bắn lên.”
“Pháo hiệu cầu cứu?” Phó Vân đứng bật dậy. Chẳng lẽ là sư phụ có
chuyện gì? Lập tức phân phó: “Ngươi phái vài người ở lại chỗ này. Những
người còn lại đều lập tức xuống núi.”
“Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay nói.
Mạn Tâm chưa kịp hỏi hắn xảy ra chuyện gì? Hắn cũng đã dùng khinh
công chạy vội đi. Chẳng lẽ lại có người muốn đoạt Tuyết Liên? Không
xong, kế điệu hổ ly sơn, nàng đột nhiên nghĩ đến, làm sao bây giờ? Nhìn
Thất Sắc Tuyết Liên phía sau, bây giờ chuyện nàng cần làm nhất chính là
giúp hắn bảo vệ vật này.
Chân băng sơn.
Một cổ xe ngựa sang trọng đang đậu ở chỗ này. Trên xe môn chủ Vô Ưu
đường đang nằm tựa vào thành xe vẻ mặt ốm đau bệnh hoạn, nhưng ánh mắt
sắc bén nhìn nam tử áo trắng trước mắt dùng kiếm chỉ vào mình.
Người của Vô Ưu đường ở bốn phía cũng đã trúng độc phấn, hôn mê bất
tỉnh, ai nấy đều không có chút phản kháng. Có thể nhận ra, hắn sử dụng
độc xuất thần nhập hóa như thế nào.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết lão phu? Lão phu với ngươi có ân oán
gì.” Giọng nói của môn chủ Vô Ưu đường rõ ràng nhưng khí lực không đủ.
“Ta là ai ngươi không cần biết. Về phần tại sao muốn giết ngươi,
ngươi nên tự hỏi chính mình đi. Ngươi đã giết bao nhiêu người? Bao nhiêu người muốn muốn lấy mạng của ngươi? Ta đến để báo thù.” Nam tử áo trắng nói xong liền cầm kiếm đâm tới…..
Phó Vân đến nơi vừa kịp lúc thấy cảnh này, hoảng hốt lập tức kêu to:
“Sư phụ, cẩn thận.” Nói xong, dùng thân thể chắn trước mặt sư phụ…
Mắt thấy thanh kiếm của bạch y nhân đang muốn đâm vào ngực Phó Vân, sư phụ đột nhiên dùng hết nội lực toàn thân đẩy hắn ra…
Phập, bảo kiếm lập tức đâm vào ngực sư phụ, ông lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, nhuộm đỏ y phục của hắn…
“Sư phụ.” Phó Vân trơ mắt nhìn sư phụ ngã xuống, ánh mắt đỏ ngầu, tung chưởng đánh tới bạch y nhân…
Bạch y nhân tiện tay tung ra một nhúm bột phấn. Võ công của hắn tuy không giỏi, nhưng công phu hạ độc lại là hạng nhất…
Phó Vân xoay người một cái tránh thoát, dùng ống tay áo bịt mũi của mình.
“Đại thù đã báo, chạy nhanh đi.” Bên cạnh đột nhiên có người hô, Bạch y nhân do dự một chút, thừa dịp trống trải, điểm mủi chân một cái liền
bay ra ngoài.
“Không được đi, để mạng lại.” Phó Vân muốn đuổi theo.
“Vân nhi, đừng đuổi theo.” Môn chủ dùng tay nắm lấy cửa sổ xe, trên ngực đều là máu tươi, suy yếu hô.
“Sư phụ, người chống đỡ một chút. Chúng ta lên núi. Đồ nhi đã tìm
được Tuyết Liên.” Phó Vân nhìn ông thế này, có chút hoảng loạn.
“Vân nhi, không cần, sư phụ hẳn là đã đến lúc chết rồi.” Môn chủ nói
xong, lại phun ra một ngụm máu tươi. Ông biết thân thể của mình đã không cầm cự được.
“Sư phụ, người sẽ không có chuyện gì.” Phó Vân lấy tay đặt sau lưng hắn truyền nội lực.
Bàn tay môn chủ run rẩy lên luồn vào trong lòng, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội, đặt vào trong tay hắn…
Phó Vân nhận lấy ngọc bội, thoạt nhìn không phải là loại trân quý. Hắn cũng chưa từng thấy qua.
“Vân nhi, ngọc… ngọc bội…. có…” Môn chủ thở hổn hển, lời còn chưa nói xong, rốt cục duy trì không được, tay giơ lên nháy mắt rớt xuống, đầu
tựa vào trong ngực của hắn….
“Sư phụ…” Phó Vân ôm thi thể của hắn, bi thống hét lớn.
Vừa đuổi kịp xuống núi là thuộc hạ Vô Ưu đường, nhìn thấy tình cảnh này, tất cả đều quỳ một chân trên đất…
Phó Vân nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, không biết lúc sư phụ lâm chung muốn nói gì?
“Thỉnh Thiếu chủ nén bi thương thay môn chủ báo thù rửa hận.” Toàn bộ Hắc y nhân cùng nhau hô.
Lúc này Phó Vân mới buông sư phụ trong lòng ra, đứng dậy, “Các ngươi
lập tức đi điều tra cho ta, vừa rồi là ai? Vô Ưu đường nhất định phải
cho hắn chết không toàn thây.”
“Dạ, Thiếu chủ.” Mấy hắc y nhân lập tức biến mất.
“Các ngươi an bài môn chủ thật tốt, đưa về Vô Ưu đường, ta muốn an
tang long trọng.” Phó Vân nhìn sư phụ, chịu đựng đau đớn, phân phó.
“Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân còn lại lĩnh mệnh nói.
Đứng ở phía sau, hắn đột nhiên nhìn thấy trên núi phát tín hiệu cầu
cứu, lập tức nói: “Không xong, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn cướp Tuyết
Liên.” Lập tức chạy như bay lên trên núi.
Trong động băng.
Mạn Tâm đột nhiên thấy một Bạch y nhân đeo mạng che mặt xông tới, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Thời điểm Bạch y nhân thấy nàng lại đột nhiên dừng bước, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhưng Man Tâm lại không sơ suất đem Tuyết Liên bảo vệ ở sau người, “Ngươi muốn làm gì?” Chẳng lẽ đến cướp Tuyết Liên.
“Tránh ra, chuyện đó không có liên quan tới ngươi, ta chỉ muốn đem
Tuyết Liên đi, sẽ không đả thương các ngươi.” Giọng điệu bạch y nhân
lạnh lùng.
“Không được, ta sẽ không để cho ngươi mang Tuyết Liên đi.”
“Ngươi cho là ngươi có thể bảo vệ nó được sao? Khôn hồn thì mau tránh ra, ta không muốn giết ngươi.” Bạch y nhân tiến tới từng bước.
“Ngươi đứng lại.” Mạn Tâm quýnh lên, dùng tay nắm lấy cành Tuyết Liên, uy hiếp: “Nếu ngươi đến đây, ta sẽ hủy nó.”
Bạch y nhân lập tức dừng bước, “Ngươi không sợ ta giết ngươi sao? Cho ngươi con đường sống ngươi không muốn, ngươi muốn tự tìm đường chết
sao?”
“Muốn giết ngươi cứ giết, nhưng Tuyết Liên ta sẽ không đưa cho ngươi. Ngươi muốn giết ta thì ta sẽ hủy Tuyết Liên trước.” Mạn Tâm không sợ bị uy hiếp đâu.
“Được lắm.” Bạch y nhân nói còn chưa dứt lời, phi tiêu trong tay liền lập tức lướt qua bên người nàng, cắm vào ngực cô gái phía sau, cô ta
thậm chí cũng không có kêu lên một tiếng, liền ngã xuống mặt đất…
Hai cô gái còn lại hoảng sợ nhìn cô gái ngã trên mặt đất, thân mình mềm nhũn, hoảng sợ hôn mê bất tỉnh……