Mạn Tâm nhìn cô gái nằm trên mặt đất, ngực đang chảy máu ngay Tuyết
Liên bên dưới, thầm kêu một tiếng không tốt. Tuyết Liên sắp nở hoa ngay
tức thì rồi. Nhưng sao Phó Vân còn chưa lên, làm sao bây giờ? Nếu hắn
không lên kịp, Tuyết Liên sẽ không dùng được.
Bạch y nhân cũng nhìn thấy Tuyết Liên sắp nở hoa, lập tức nói : “Còn không tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
“Nếu ngươi dám lại đây, cũng đừng trách ta hủy Tuyết Liên.” Mạn Tâm nắm chặt cành Tuyết Liên như trước .
“Vậy ngươi cứ thử xem.” Bạch y nhân dường như không hề để mắt đến uy hiếp của nàng, từng bước từng bước một đi lên phía trước.
Mạn Tâm nắm chặt cành Tuyết Liên trong tay, càng nắm càng chặt. Nếu
cùng đường nàng sẽ phá hủy Tuyết Liên cũng không cho hắn lấy được.
Lúc Phó Vân xông vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này……
“Phó Vân, ngươi đã trở lại, sư phụ ngươi đâu, Tuyết Liên đã sắp nở.”
Mạn Tâm nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra vui mừng, tay lại run lên, đóa Tuyết Liên kia liền bị nàng ngắt xuống.
Phó Vân thấy Bạch y nhân định đến cướp đi, lập tức bắn ra một loạt ám khí, đồng thời hô lớn: “Đừng quan tâm, mau ăn nó .”
Ăn nó. Mạn Tâm nhìn Tuyết Liên trong tay. Hắn để cho mình ăn cái này sao? Nhưng sư phụ hắn phải làm sao bây giờ?
Bạch y nhân thấy vậy xoay người muốn cướp về. Phó Vân ngăn cản hắn đồng thời quát lên: “Còn do dự cái gì? Mau ăn nhanh lên.”
Mạn Tâm do dự một chút. Nếu hắn muốn mình ăn, vậy tất nhiên có lý của hắn. Lập tức đem Tuyết Liên nhét vào miệng của mình, cảm giác được một
ngụm mát lạnh thoải mái từ miệng trượt thẳng xuống…
Bạch y nhân nhìn thấy nàng ăn Tuyết Liên, ở lại cũng vô nghĩa liền
không hề nghĩ ngợi, lập tức vung ra nắm bột phấn, chạy biến ra khỏi
động.
“Đứng lại.” Phó Vân đuổi theo sau.
Nhưng Bạch y nhân liền nhanh chóng biến mất ở trên băng sơn. Hắn hung hăng nắm chặt nắm tay, quay người về lại động băng. Sai thuộc hạ cứu
sống hai cô gái kia, nếu đã chết thì cho tăng thêm bạc.
Sau khi ăn Tuyết Liên, cơ thể và tâm trí Mạn Tâm có thể nói nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Vừa thấy hắn nửa mừng nửa lo nói: “Ngươi để cho ta ăn Tuyết Liên, không cần dành cho sư phụ của ngươi ăn sao.”
Sắc mặt Phó Vân trở nên cực kỳ thương tâm,”Người chết rồi.”
“Chết rồi?” Mạn Tâm ngây ra một lúc, “Ai? Sư phụ của ngươi sao? Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nghĩ đến, “Có phải liên quan đến
người vừa rồi hay không?”
“Không sai. Chính hắn giết sư phụ, nhưng thù này ta nhất định sẽ báo.” Phó Vân siết chặt nắm tay.
Mạn Tâm vốn định hỏi hắn có biết người đó là ai hay không? Nhưng thấy hắn đau lòng như thế cũng không dám hỏi, an ủi: “Đừng quá đau khổ, nén
bi thương rồi mọi việc sẽ qua.”
“Ta nhất định phải tìm ra người đó là ai? Bây giờ chúng ta trở về.” Phó Vân nói.
“Không, ngươi về đi, ta đã từng nói qua, ta muốn đi biên ải, cho nên
chúng ta chia tay ở đây thôi.” Mạn Tâm nói. Lúc này đã không còn chuyện
của nàng, nàng phải đi làm chuyện riêng của mình.
“Ta vốn muốn đi cùng cô, nhưng bây giờ ta phải báo thù cho sư phụ, để ta phái vài người theo bảo vệ cô.” Phó Vân nói, biết mình muốn ngăn
cũng không ngăn được nàng.
“Không cần, ta sẽ không gặp chuyện gì.” Mạn Tâm lắc đầu, cự tuyệt,
Chắc sẽ không sao? Nếu để hắn bảo vệ như vậy mới làm nàng thật căng
thẳng.
“Cô đã không cần ta sẽ không miễn cưỡng. Cầm theo bình thuốc này cất
bên ngươi. Bôi thuốc này lên mặt, mặt cô liền trở nên xấu xí. Nếu không
cần nữa thì dùng nước rửa sạch.” Phó Vân đặt vào tay nàng một cái bình
sứ.
“Cám ơn ngươi.” Mạn Tâm nhận lấy.
“Bảo trọng, báo thù cho sư phụ xong, ta sẽ đến tìm cô.” Phó Vân nói
xong, từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài đặt vào tay nàng. “Nếu cô
gặp phải nguy hiểm hay khó khăn hãy lấy cái này ra, nếu là huynh đệ Vô
Ưu Đường sẽ giúp cô, nếu là người ngoài cũng sẽ kiêng kị cô ba phần.”
“Cám ơn ngươi, ngươi nhất định cũng phải bảo trọng.” Mạn Tâm đem lệnh bài cất vào trong ngực, lên xe ngựa, quay lại vẫy vẫy tay…..
Vương phủ.
“Đại ca, huynh biết không? Môn chủ Vô Ưu đường đã chết.” Dương Tử Vân vừa đến đã nói.
“Đã chết?” Đang viết Mộ Dung Ưng liền dừng bút, “Sao lại thế này? Bọn hắn không phải đi tìm Tuyết Liên sao?”
“Đúng vậy, nghe nói bọn hắn đã tìm được Tuyết Liên ngay tại nơi lần
trước chúng ta phát hiện thấy Tuyết Liên. Còn nghe nói máu của ba cô gái trong đoàn có thể cho Tuyết Liên hút.” Dương Tử Vân thuật lại chuyện
này đơn giản, để hắn yên tâm nàng không có việc gì.
“Nếu như đã tìm được Tuyết Liên, vì sao hắn lại chết?” Mộ Dung Ưng khó hiểu hỏi, “Lẽ nào xảy ra việc gì?”
“Phải, ngay khi bọn hắn đến chân băng sơn, đột nhiên xuất hiện một
Bạch y nhân. Nghe nói khả năng dùng độc của hắn bậc nhất, gần như vô
hiệu hóa từng chiêu từng thức, sẽ làm cho những người trúng độc không
còn sức phản kháng, hôn mê bất tỉnh. Sau đó hắn nói vì báo thù nên giết
chết môn chủ. Rồi chạy lên núi băng cướp lấy Tuyết Liên, nhưng mà…..”
Dương Tử Vân ngừng lại, “Đại ca, huynh đoán thử xem chuyện gì phát
sinh?”
“Tuyết Liên bị cướp đi hay bị hủy mất?” Mộ Dung Ưng thực ra lo lắng an nguy của nàng, nhưng hắn vẫn không muốn hỏi.
“Không phải, thời điểm quyết định, Phó Vân để Trữ An ăn Tuyết Liên.” Dương Tử Vân nói.
“Nàng ăn Tuyết Liên?” Mộ Dung Ưng nhìn hắn. Kết quả này, thật sự làm
cho hắn giật mình, nhưng hắn lại thật cao hứng. Tuyết Liên là thánh vật
có thể giải được bách độc. Nếu người có võ công ăn, công lực sẽ cực
tăng, người bình thường ăn, thì bách bệnh bất sinh Nàng thật là may mắn.
“Dạ.” Dương Tử Vân gật đầu, nhìn hắn, do dự không biết có nên nói cho hắn biết chuyện xảy ra tiếp theo.
“Đúng rồi, Tử Vân, đệ có biết tên ám sát môn chủ là ai không?” Mộ Dung Ưng đối với người này cảm thấy rất có hứng thú.
“Vẫn chưa tra ra được. Hắn xuất hiện rất bất chợt, công phu dụng độc
lại quá giỏi, nhưng đệ đã phái người đi điều tra.” Dương Tử Vân nói.
“Tốt, nhưng nếu hắn nói là báo thù, hẳn là trước kia đã từng bị Vô Ưu Đường đuổi giết.” Mộ Dung Ưng đoán.
“Nhưng Vô Ưu Đường là sát thủ, lấy tiền của người để thay người tiêu
tai diệt họa, nói là báo thù, có vẻ như là một vòng lẩn quẩn.” Dương Tử
Vân nói.
“Nhưng dù sao người cũng chết trong tay của bọn họ, phải báo thù cũng là chuyện tất nhiên.” Thị vệ Mộ Dung Ưng nói.
“Nói cũng đúng, đại ca, không còn chuyện gì? Đệ đi trước.” Dương Tử
Vân nói. Hắn muốn xem thử đại ca có chủ động muốn hỏi chuyện của nàng
không? Nếu đại ca hỏi, hắn sẽ trả lời, nếu không hỏi hắn cũng không nói.
“Tử Vân….” Mộ Dung Ưng gọi hắn lại. Quả thật hắn rất muốn biết nàng
có phải cùng Phó Vân trở lại Vô Ưu Đường hay không? Chỉ là lời không thể thoát ra miệng.
“Đại ca, còn có việc gì sao?” Dương Tử Vân dừng bước.
“Không có việc gì, đệ đi đi.” Mộ Dung Ưng phất phất tay. Nàng lựa chọn bỏ đi, hắn vì cái gì còn phải vướng bận.
Dương Tử Vân cất bước, hắn nhận ra, đại ca rất thống khổ. Rất muốn
biết tình hình của nàng nhưng lại cố nén không quan tâm. Coi như hắn
không có phái người theo dõi nàng. Do dự một chút, hắn vẫn là quyết định nói cho đại ca, bởi vì hắn không muốn thấy đại ca thống khổ như vậy…..
“Đại ca, vừa rồi đệ quên nói, Trữ An không có cùng Phó Vân quay về Vô Ưu Đường, mà đã chia tay dưới chân băng sơn.”
“Cô ấy không đi Vô Ưu Đường? Chẳng lẽ muốn quay về Hạ quốc?” Mộ Dung
Ưng hỏi, trong lòng thoáng mừng thầm, nhưng cũng có chút lo lắng. Nàng
vì sao phải quay về Hạ quốc, nàng không biết làm vậy sẽ châm ngòi chiến
tranh hai nước sao?
“Nghe nói cô ta muốn đi biên ải, thế nhưng không nghe nói quay về Hạ quốc.” Dương Tử Vân lắc đầu.
“Đi biên ải? Cô ấy đi biên ải làm gì?” Mộ Dung Ưng hỏi.
“Chuyện này đệ không biết, nhưng đã cho người bí mật đi theo cô ta.” Dương Tử Vân lắc đầu, hắn đang nói dối.
“Ta đã biết, đệ cho người thường xuyên chú ý hành tung của cô ấy, lập tức hồi báo, tránh cho cô ấy lại gây rắc rối.” Mộ Dung Ưng phân phó.
“Đệ đã biết.” Dương Tử Vân biết đại ca ra vẻ như là muốn theo dõi
nàng, nhưng thực tế là đang bảo hộ nàng. Thở dài thật sâu, mong là nàng
đừng làm mình thất vọng, nàng thật ra đã đi tìm nhị ca.
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa bình thường không nhanh không chậm di chuyển……
“Công chúa, chúng ta không đi cùng với Phó công tử sao? Chúng ta sẽ quay về Hạ quốc sao?” Song Nhi vui vẻ hỏi.
“Không, chúng ta đi ngao du.” Mạn Tâm cố ý trêu đùa nàng.
Song Nhi có chút thất vọng, nhưng vẫn lập tức nói: “Ngao du, thì ngao du, dù sao công chúa đi nơi nào, nô tì cũng theo tới nơi đó?”
“Ngươi thật khéo nói, yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi theo ta ngao
du khắp nơi . Ta sẽ giúp ngươi tìm một phu quân tốt, giúp chồng nuôi dạy con cái.” Mạn Tâm cười nói.
“Không, không, nô tì không muốn xuất giá.” Song nhi hoảng sợ nói.
“Vì sao không muốn xuất giá? Cô gái nào cũng phải xuất giá, lấy chồng sinh con, mới xem như một người phụ nữ hoàn thiện.” Mạn Tâm khó hiểu
nhìn nàng
“Nhưng, nhưng mà nô tì…..” Song Nhi cúi đầu.
Mạn Tâm lập tức liền hiểu ra, nàng nhất định bởi vì bản thân bị mất
trinh tiết mới khó khăn như vậy. Đều do lỗi tại mình, không, mà là do
Trữ An, cầm lấy tay nàng an ủi: “Yên tâm, cuối cùng ngươi sẽ tìm được
một người yêu ngươi chân thành.”
“Công chúa, nô tì luôn nghĩ sẽ hầu hạ công chúa cả đời, không muốn
xuất giá.” Song Nhi ánh mắt đau xót, nhưng lại cực kỳ kiên định.
Mạn Tâm đột nhiên không biết làm thế nào an ủi nàng. Rõ ràng do mình
thương tổn, bây giờ còn đi an ủi thật có chút tức cười. Đột nhiên giữ
chặt tay nàng, thật nghiêm túc nói, “Song Nhi, từ hôm nay trở đi, muội
hãy gọi ta là tỷ tỷ.” Thật ra nàng muốn dùng phương pháp này bồi thường
Song Nhi, mặc kệ mình là công chúa hay là Vương Phi, thân phận của nàng
đều cao quý hơn so với người bình thường rất nhiều.
Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng, dường như không tin những lời vừa mới
được nghe, vội vàng lắc đầu, “Không, không, nô tì không xứng.”
“Cái gì xứng với không xứng ở đây, đây là mệnh lệnh, từ giờ trở đi
muội phải gọi ta là tỷ tỷ, nếu gọi sai, ta sẽ trừng phạt.” Mạn Tâm giả
bộ uy hiếp nói.
“Công chúa.” Giọng nói của Song Nhi của có chút nghẹn ngào. Lúc trước công chúa làm nàng hận, bây giờ công chúa khiến nàng cảm động.
“Được rồi, được rồi.” Đôi mắt Mạn Tâm nhòa lệ, ôm lấy nàng… …