Chờ đến lúc Thu Anh lấy lại tinh thần thì phát giác chính mình đã trở về phòng ngủ, trong bụng rỗng tuếch, căn bản vừa nãy cái gì cũng chưa ăn .
Nghĩ tới việc Thu Minh từ đầu tới cuối đều không nhìn đến mình, lửa giận trong lòng liền hừng hực thiêu đốt, sau đó chính mình lại phải dập tắt ngọn lửa ấy, cuối cùng chỉ cảm thấy thật cô đơn và lạnh lẽo.
Nằm úp sấp ở trên giường mà ngẩn người, Thu Anh thực sự không rõ, tại sao Thu Minh lại ghét y như vậy?
Mình đã làm chuyện gì quá đáng khiến hắn chán ghét như thế chứ?
Từ lúc Thu Anh bắt đầu nhận thức mọi việc, liền vẫn cùng Thu Minh như hình với bóng, thẳng đến khi rời Thu gia . Trước đó đều cùng Thu Minh ngủ chung phòng, cùng một cái giường, mùa đông còn cùng nhau chia sẻ một cái chăn a.
Chẳng lẽ… bởi vì luôn quấn lấy hắn, cho nên hắn mới phiền sao?
Cũng không đúng a, khi đó Thu Diên cũng luôn quấn lấy Thu Minh mà, hắn cũng không tức giận a.
Nhớ tới khoảng thời gian vừa rời khỏi Thu gia, liền cứ vào buổi tối lại không ngủ được, ban ngày lại không thấy được bóng dáng người kia, trong mắt người nọ mình không hề tồn tại, ngay cả việc bản thân muốn gì Thu Anh cũng không biết .
Giơ tay lên sờ bên má phải trơn nhẵn, dường như có thể cảm nhận được nỗi đau khi bàn tay kia đánh vào, chắc sẽ phải sưng hơn mười ngày đây .
Thu Minh nói không nhiều lắm, đối với y cũng vô cùng lãnh đạm, nhưng thỉnh thoảng vẫn đối tốt với mình, bằng không hắn cũng sẽ chẳng quỳ xuống cầu xin phụ thân cùng cha đừng tách bọn họ ra.
Bỗng nhiên Thu Anh ngồi phịch xuống, càng nghĩ càng nổi giận.
Thế nhưng, căn bản trước kia Thu Minh đã từng nói là chán ghét y, Thu Minh không thích nói chuyện, nhưng buổi tối lúc chỉ có hai người bọn họ, hắn sẽ nói với y, sẽ nói… Sẽ nói…
Thu Diên là nữ hài tử, không giống ngươi, ngươi không cần luôn tìm cách khi dễ nàng.
Khi đó giọng nói của Thu Minh vẫn là của đứa trẻ, nhưng khoảng cách rất gần nên hơi thở đều phun vào trên mặt y, ngữ khí so với ban ngày cũng ấm áp hơn nhiều.
Cho nên, có lần y đã thầm nghĩ, Thu Minh cũng thích y đi, chẳng qua không biết cách thể hiện thôi…
Thu Anh càng nghĩ càng ủy khuất, loại ủy khuất này đã lâu không còn tồn tại, nhiều năm nay chưa từng xảy ra, sau khi gặp lại Thu Minh nó lại bắt đầu lan tràn.
Thu Anh cảm thấy sống mũi cay cay, oán hận mà nghĩ, ghét thì cứ ghét, tốt nhất ghét nhiều hơn một chút càng tốt a!
Thu Anh là *bế môn đệ tử của sư phụ y, trừ bỏ lúc mới lên núi … mấy tháng trời luôn ngẩn ngơ, trì độn không màng đến học tập, sau khi chuyên chú thì học nghệ so với các sư huynh khác đều giỏi hơn rất nhiều , cơ thể y vốn được *thiên phú nên trình độ lĩnh hội rất cao, mới mười sáu tuổi đã học được công phu của sư phụ đến tám phần.
*bế môn đệ tử (Sh, Yumi : là đệ tử cuối cùng á, giống như rửa tay qui ẩn, không nhận thêm người nào nữa)
*Thiên Phú: là được trời ban cho, những tư chất vốn có ngay từ lúc sinh ra, như được trời phú cho.
Đương nhiên, nội lực thì còn cần nhiều thời gian tu luyện, nhưng để đối phó với Thu Minh, hẳn là được đi.
Đúng rồi, Thu Minh không cho y sống vui vẻ vậy y liền đập cho hắn một trận!
Hắc hắc, chờ đến lúc trời tối, liền lén lút trốn sẵn trong phòng của Thu Minh, rồi mới đánh lén hắn! Đánh hắn!
Không biết gương mặt vạn năm không đổi kia của Thu Minh , có thể khóc đến thảm thương hay không, sau đó còn phải cầu xin tha thứ, hắc hắc.
Thu Anh chìm trong ảo tưởng của chính mình, càng nghĩ càng thấy vui vẻ, nhưng chẳng được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi mở mắt ra, trời đã chuyển tối.
Cũng không biết là canh mấy rồi, Thu Anh đưa tay lau nước miếng vì không cẩn thận mà chảy ra, dựa theo kế hoạch lặng lẽ chạy ra ngoài.
Quy củ trong cung, ban đêm dọc hành lang phải thắp đèn, chuyện này cũng thực thuận lợi cho Thu Anh dễ bề hành động.
Dù là thị vệ cũng không thể tùy tiện đi vào nội điện, ngẫu nhiên còn gặp hai cung nhân trực đêm đang ngủ gật, Thu Anh ung dung lướt qua .
Bên cạnh phòng y là phòng của Thu Tiểu Bạch, kế bên nữa là phòng Thu Minh đang ở.
Khi đi ngang qua phòng của Thu Tiểu Bạch, Thu Anh cũng không biết tại sao bỗng nhiên dừng lại, tới gần mới phát hiện cửa không cài chốt.
Trong lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ quái, y nhẹ nhàng rón rén đi vào.
Thu Tiểu Bạch vẫn chưa ngủ, có thể nghe thấy hắn đang nói chuyện, nhưng hắn nói chuyện với ai?
“… Được, ta không đi.”
Nghe được âm thanh quen thuộc khiến cho động tác của Thu Anh cứng ngắc tại chỗ, Thu Minh ở trong phòng của Thu Tiểu Bạch làm cái gì?
Nghĩ như vậy, Thu Anh liền nấp ở một bên bình phong nhìn vào trong giường.
Thu Tiểu Bạch đang nằm trên giường, hai mắt khép hờ, rõ ràng là rất buồn ngủ.
Thu Minh ngồi ở mép giường, hai mắt nhìn gương mặt của Thu Tiểu Bạch không chớp mắt, đợi đến lúc hơi thở của hắn ổn định, Thu Minh mới chậm rãi cúi người xuống.
Thu Anh mở to hai mắt, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, y thấy đầu của Thu Minh ngày càng cúi thấp, càng ngày càng thấp, thẳng đến lúc gương mặt của hai người kề sát nhau.
Tóc Thu Anh dựng đứng, toàn thân run rẩy suýt chút nữa ngã xuống, vô tình đụng phải một bên bình phong.
Thu Minh lập tức ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt kia cho tới bây giờ chưa từng có một tia gợn sóng, không hề sợ hãi, hai mắt sáng quắc.
“Ngươi đứng đó làm gì…” thanh âm của Thu Anh không lớn lắm, mà có trời mới biết hắn chỉ nói những lời này khi đã dùng hết khí lực.
Ánh mắt sáng rực của Thu Minh biến mất, mặt không đổi sắc liền đem bàn tay của Thu Tiểu Bạch vẫn đang nắm trong tay mình để vào trong chăn, lại cẩn thận đắp chăn giúp hắn , thấy không còn việc gì nữa mới đứng lên, đi lướt qua bên cạnh Thu Anh.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không muốn nhìn mình sao, Thu Anh cảm thấy lòng mình như bị kẻ khác đâm vào một nhát kiếm lạnh lẽo, trừ bỏ đau đớn, còn lạnh đến nỗi tay chân y đều run rẩy.
Bước ra từ phòng của Thu Tiểu Bạch, Thu Minh liền trực tiếp trở về phòng của mình, tùy ý đóng cửa lại, nhưng cánh cửa thoáng cái đã bị Thu Anh một cước đá bay.
Hai tay y run rẩy nắm lấy vạt áo của Thu Minh, “Ngươi điên rồi sao, ngươi điên rồi sao, ngươi điên rồi sao!”
Hai mắt Thu Minh vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, chẳng nói một lời.
“Hắn là đệ đệ của ngươi a!”
“Vậy thì sao?”
Thu Anh đối với thanh âm của Thu Minh luôn thực mẫn cảm, không biết có phải vì hắn rất ít nói chuyện hay không, trước kia Thu Anh luôn chờ mong được nghe thấy giọng nói của hắn, chín năm nay chỉ có thể ở trong mộng nhớ mong âm thanh kia, Thu Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc trải qua cảm giác này, sợ hãi!
“Ngươi điên rồi, ngươi.. Tên điên này…” Thu Anh buông vạt áo của hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được đâu, ta sẽ nói với hắn, nói cho phụ thân biết.”
Thu Minh sửa sang lại vạt áo bị y nắm đến nhăn nhúm, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã thay đổi.
Thu Anh không nghĩ tới hắn lại đột nhiên tập kích mình, nhất thời không phòng bị, Thu Minh lập tức vọt tới trước mặt y, tiếp theo một trận thiên toàn địa chuyển, y đã bị đặt trên mặt bàn .
Thu Minh đột nhiên nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt kia lại không có ý cười mà lạnh lẽo đến thấu xương, trong lúc Thu Anh còn chưa lấy lại tinh thần thì hắn đã chen vào giữa hai chân y.
Thu Anh nghĩ muốn giãy dụa, chính là y vừa mới động, đột nhiên Thu Minh dùng sức đè y lại.
Thu Anh cũng không phải là người chưa từng trải, động tác có bao nhiêu ám muội thế này y sao lại không biết là tình huống gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Y lại ra sức giãy dụa, nhưng có giãy dụa thế nào cũng không thoát, mỗi lần như vậy Thu Minh càng dùng thêm sức.
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì!”
Cảm giác có gì đó cứng rắn đang chọc vào phía sau mình, gương mặt đang đỏ như táo chín của Thu Anh lập tức trắng bệch.
Thu Minh cười tà , Thu Anh chưa từng thấy hắn cười như vậy, vừa lạnh lùng vừa gian ác, “Nếu ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ làm như vậy với hắn.”
“Ngươi… Ngươi… Phụ thân…”
“Phụ thân cũng không thể ngăn cản ta.” Thu Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Không bằng ta sẽ đi ngay bây giờ , dù sao Tiểu Bạch cũng đang ở trong phòng , đến lúc đó cho dù là phụ thân cũng không có biện pháp .”
Sau khi nói xong, liền thật sự buông Thu Anh ra, thân hình cường tráng rắn chắc lại so với người bình thường ấm áp hơn, vừa mới rời đi Thu Anh lập tức vươn tay túm lại, hai chân gắt gao quấn lấy thắt lưng của Thu Minh, “Không được! Không thể!”
Thu Minh cũng không bận tâm đến Thu Anh đang quấn bên mình, kiên trì hướng về phía cửa.
“Không được, không được, ngươi không thể làm vậy!”
Thu Minh cũng không buồn liếc Thu Anh một cái, động tác của Thu Anh khiến hắn phải chậm lại một chút nhưng cũng không dừng lại.
Hắn muốn đi tìm lão Tứ, hắn muốn cùng lão Tứ làm cái loại sự tình này.
Thu Anh cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, đến khi y lấy lại tinh thần thì hai tay đã ôm lấy đầu Thu Minh hôn xuống.
Thu Minh rõ ràng cảm thấy ngoài ý muốn, động tác cũng ngừng lại, nhìn đến gương mặt Thu Anh gần như thế, miệng nhất thời quên khép lại, lưỡi Thu Anh lập tức thần tốc tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, cùng nhau dây dưa.
Thu Minh vẫn không đáp lại Thu Anh, cơ hồ Thu Anh đã sử dụng tất cả các kỹ xảo để khiêu khích Thu Minh, không quá một hồi, Thu Minh lại bắt đầu chuyển động .
Chân của Thu Anh đang quấn trên lưng hắn dần yếu sức, đồng thời trái tim của y cũng đau đớn không thôi.
Hắn vẫn như thế này, vẫn không thể thay đổi sao…
Cuối cùng Thu Minh đẩy Thu Anh ra, Thu Anh cũng không giãy dụa nữa, thoáng cái đã bị đẩy ra.
Thu Anh cho rằng mình sẽ ngã xuống đất, thế nhưng nghênh đón y lại là một cảm giác mềm mại.
Thu Anh nhìn chung quanh, nguyên lai không phải y bị ném xuống đất, mà là bị đẩy lên giường.
Trâm cài không biết đã bị Thu Minh rút ra từ khi nào, mái tóc dài đen mượt xõa xuống ngang vai, Thu Anh ngửa đầu nhìn Thu Minh.
Thu Minh đứng ở bên giường cởi y phục của mình, rất nhanh toàn thân hắn liền xích lỏa hoàn toàn, kế tiếp hắn liền bước tới hướng về phía giường.
Đầu óc Thu Anh lúc này thực loạn, tim cũng đập rất nhanh, không biết mình nên làm cái gì, nên làm cái gì a, bỗng ánh mắt của Thu Minh lóe sáng, khiến trái tim y lại càng đập mạnh.
Thân thể Thu Minh mang một màu rám nắng, khi ánh nến chiếu vào, có thể nhìn thấy trên người hắn đầy những vết thương, cũ có mới cũng có, hoặc lành hoặc vẫn đang lên da non , cơ hồ không có chỗ nào nguyên vẹn.
Sao hắn lại có nhiều thương tích đến vậy a?
Thu Minh leo lên giường, cũng không để Thu Anh có cơ hội mở miệng, môi không hề dự báo trước liền hung hăng hôn xuống.
Mưa rền gió dữ công thành đoạt đất, cùng với phản ứng như đầu gỗ vừa rồi hoàn toàn tương phản, nụ hôn của Thu Minh vừa bá đạo lại thô lỗ, không để cho y một cơ hội để thở dốc, cảm giác giống như dã thú đói khác đã lâu nhìn thấy con môi đang bày trước mắt.
Thu Anh rất nhanh liền không chịu nổi, thiếu không khí khiến cho phổi của y co thắt đến khó chịu, thẳng đến lúc khí lực để chống cự không còn, thậm chí Thu Anh cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Không khí một lần nữa ùa vào trong thân thể, ánh mắt Thu Anh bị nước mắt làm cho mơ hồ, cái gì cũng thấy không rõ lắm, chỉ có thể vừa ho khan vừa há mồm thở dốc.
“Không phải lần đầu tiên đi?”
Không biết từ lúc nào quần áo của Thu Anh đã bị lột sạch , hai chân bị banh ra, vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Thu Minh liền một mạch sáp nhập hai ngón tay vào.
“A a! !” chưa bao giờ Thu Anh bị đối xử như thế, từ nhỏ đến lớn lần duy nhất chịu tổn thương đó là vào năm bảy tuổi bị Thu Minh đánh mà thôi.”Không… Không được… Ô…”
“Nơi này, chẳng phải có không ít nam nhân đi vào rồi sao?”
Thu Anh lắc đầu lung tung, y nghĩ muốn giãy dụa, nhưng sức lực của Thu Minh lớn hơn y rất nhiều, đáng thương y lúc này đã hoàn toàn quên mất vận dụng nội lực.
Thu Minh mạnh bạo khuếch trương bên trong, bị sáp nhập như thế vô cùng khó chịu, cảm giác nhục nhã vì bị sỉ nhục cơ hồ khiến Thu Anh vô cùng khốn khổ .
“Van cầu ngươi… Không cần… Ca… Không muốn…”
Đột nhiên Thu Minh hừ lạnh một tiếng, “Ta không phải ca của ngươi.”
Vì những lời này của hắn mà đầu óc Thu Anh chìm trong hỗn loạn, đột nhiên thân thể cứng ngắc, tiếng khóc cũng ngừng lại.
Thu Anh lấy tay che hai mắt của mình, nước mắt lại chảy đầm đìa.
Hắn, hận mình đến thế sao…
Thu Minh không kiên nhẫn liền cưỡng chế kéo tay y ra, rồi giữ chặt mà đặt lên đỉnh đầu, Thu Anh khổ sở cắn môi, thẳng đến khi nếm được vị tanh của máu trong miệng mình.
Thu Minh hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hung hăng cắn môi y đến chảy cả máu, không có một chút nhẹ nhàng.
“A ân!” nỗi đau đớn bị ngăn lại trong miệng, dưới thân như bị xé rách, dường như đau đớn làm cho lý trí của Thu Anh một lần nữa lầm vào hoang mang.
Thu Minh mở rộng hai chân y , mỗi một lần tiến vào đều như muốn sáp đến nơi sâu nhất, tiếng nức nở rên rỉ của Thu Anh từ khe hở giữa đôi môi hai người truyền ra.
Liên tiếp bị Thu Minh hôn nên tinh lực đều không còn, há miệng thở dốc, thân thể màu rám nắng dây dưa cùng một chỗ với thân hình trắng nõn hết sức mê người.
Hậu đình vì chưa từng được khai phá lại bị hắn thô lỗ sáp nhập liền máu chảy đầm đìa, lại vô tình trở thành chất bôi trơn giúp Thu Minh càng dễ dàng sáp nhập .
Thu Anh đau đến chết lặng, cảm giác nội tạng cũng bị đâm chọc tàn bạo, thân thể phải chịu đựng khuất nhục như thế, hai mắt y sưng đỏ, nước mắt vẫn cứ lặng lẽ rơi xuống.
Y, chỉ là kẻ thay thế .
Cho nên, hắn không cần phải … Ôn nhu đối đãi y.
Không biết qua bao lâu, Thu Minh lại dùng sức tiến nhập, một cỗ tinh hoa nóng bỏng bắn sâu vào trong cơ thể Thu Anh, thân thể y đã không thể kiềm chế nỗi liền co rút lại.
Sau khi phát tiết xong Thu Minh lập tức rút phân thân của mình ra, mắt nhìn tính khí của Thu Anh ngay từ đầu đã không có một chút hưng phấn nào, cuối cùng cũng không nói gì, lặng lẽ xoay người rời đi
Nghe thấy tiếng mở cửa, lại đóng cửa.
Thu Anh nằm ở trên giường, lại một lần nữa không thể áp chế được nỗi đau đớn, nước mắt cứ thế chảy đầm đìa.