Xà Yêu

Chương 48

Không hổ là hôn lễ của hoàng gia , sau khi Thu Diên theo Thu Anh đến đây cũng chưa từng gặp lại hắn.

Mà Thu Triêu lại vội đến nghiêng trời lở đất, rõ ràng là quan viên của bộ hộ , lại vì hôn lễ của tỷ tỷ mà bị điều đi lễ bộ để hỗ trợ.

Tuy rằng Thu Anh cũng rất nhớ bọn họ , nhưng may mắn là bọn họ nhiều việc vội vàng nên cũng không có thời gian ôn chuyện cùng y.

Bắt đầu từ đêm hôm đó, mỗi tối Thu Minh đều giống như điên cuồng mà quấn lấy y, tra tấn y đến chết đi sống lại , thường tới giữa trưa y mới có thể rời giường.

Sau khi rời giường còn phải nhìn đến cảnh Thu Minh cẩn thận quan tâm, lo lắng cho Thu Tiểu Bạch , Thu Anh cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị hàng ngàn kim châm xuyên thủng , đau đến nổi y chỉ muốn lấy đao đâm mình vài nhát, để cho máu trong người chảy hết có lẽ y sẽ không còn đau đớn khổ sở như vậy nữa.

Vô luận y có thống khổ thế nào, cũng không ai hay biết, mà cái kẻ duy nhất biết đến kia lại chưa từng cho y một tia thương tiếc.

Cuối cùng thì hôn lễ cũng cử hành trước sự mong mỏi của mọi người, phụ thân đang cùng Hoàng Thượng ngồi ở trên hỉ đường, Thu Diên ngồi trên kiệu hoa được khiêng lên điện.

Hiên điện hạ lại muốn tự mình đứng ở cung điện để nghênh đón tân nương, cho nên nhiệm vụ hộ tống Thu Diên tự nhiên liền do ca ca của nàng chịu trách nhiệm.

Thu Triêu là lựa chọn thích hợp nhất , nhưng hắn lại có nhiều việc phải xử lý, chạy tới chạy lui không ngừng giống như con quay, căn bản là không rảnh .

Hoàng gia đương nhiên sẽ có quy củ của hoàng gia, ở trước hôn lễ một tháng tân nương phải ăn chay và tịnh tâm , không được gặp người khác phái, cho dù là người nhà cũng không được.

Trong hôn lễ hôm nay, Thu Diên mới bước ra từ trong khuê phòng, trên đầu đội hỉ khăn màu đỏ thắm càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm của nàng.

Các cung nữ vây xung quanh nàng, cùng đi về phía Thu Anh.

Thu Tiểu Bạch cùng Thu Minh đang đứng ở bên cạnh y, Thu Anh tưởng các cung nữ dẫn sai người rồi nên nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Thu Diên vươn tay về phía Thu Anh, Thu Anh xấu hổ nắm lấy.

“Ca.”

Thu Anh sợ nàng vì lo lắng nên nhầm người, đành phải tới gần Thu Diên nhỏ giọng nói, “Thu Minh ở bên phải của ta.”

Quả nhiên Thu Diên không nói lời nào, đột nhiên dùng sức nắm chặt cánh tay của Thu Anh, “Ca…”

Thu Diên giống như muốn khóc, làm Thu Anh bối rối không biết phải làm thế nào cho phải, hơn nữa kỳ quái chính là, hốc mắt chính mình cũng có chút cay cay.

Cho tới bây giờ Thu Diên chưa từng gọi y là ca ca, luôn luôn là Thu Anh , Thu Anh, lúc nào cũng là gọi thẳng tên của y.

Nhưng hiện tại Thu Anh nguyện ý tin tưởng, câu “Ca” này là Thu Diên thật sự đang gọi y, mà không phải nhận sai người, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người ,da đầu y cũng run lên.

Đưa Thu Diên vào kiệu hoa, Thu Diên vẫn nắm chặt lấy cánh tay Thu Anh không chịu buông, Thu Anh cố rút vài lần vẫn không được , đã vậy đành phải đích thân tham gia đội hộ tống.

Thu Anh thở dài, “Diên nhi.”

Được rồi, kỳ thật cho tới bây giờ y cũng không có gọi nàng như vậy, là y không đúng.

Thu Diên vẫn không buông tay, bên trong hỉ khăn còn truyền ra tiếng khóc nho nhỏ.

Thu Anh trấn an mà xoa xoa bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thu Diên, ” Đã lớn thế này rồi, không thể tùy hứng, ngươi không buông tay, màn kiệu không bỏ xuống được, đội ngũ hộ tống không thể đi được. Ngươi ngoan ngoãn buông tay, ta… Ca sẽ thay ngươi mở đường, nhất định đưa ngươi đến chỗ phu quân của ngươi an toàn, được không?”

Thu Diên vẫn khóc, nhưng cũng từ từ buông tay Thu Anh ra.

“Nhất định đưa ta đến nơi đó.”

“Được”

Buông màn kiệu xuống, Thu Anh nắm chặt tay, giờ phút này thân là huynh trưởng, tự tin cùng trách nhiệm chợt bừng lên trong lòng.

Tân lang đang chờ ở trước hiên điện , thật sự là càng nghĩ càng thấy hắn không xứng với muội muội xinh đẹp đáng yêu lại nhu thuận của mình.

Bất quá quên đi, nếu là Diên nhi đã chọn, kia cũng không có biện pháp a.

Thu Anh cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngũ, hai bên tiếng hỉ nhạc ầm ĩ cư nhiên nghe cũng không quá đáng ghét .

Y là huynh trưởng, muốn giao muội muội của mình cho một nam nhân có thể mang đến hạnh phúc cho nàng .

Hạnh phúc, y có không?

Lúc này Thu Minh đang cùng Thu Tiểu Bạch ở phía sau đội ngũ, nhớ tới hai người kia, trái tim Thu Anh liền co rút một trận đau đớn.

Hôn lễ có nhiều bước rườm rà, mỗi một bước đều có từng điểm nhỏ phải chú ý, lúc mới bắt đầu Thu Anh còn hưng trí bừng bừng để nhìn, đến một canh giờ trôi qua mà tân lang tân nương vẫn chưa bái đường, Thu Anh cảm thấy thật quá nhàm chán mà .

Chính giữa hỉ đường là chỗ ngồi của phụ thân cùng Hoàng Thượng, cha ngồi bên cạnh phụ thân, bộ dáng phụ thân có điểm kỳ lạ, tay vẫn không rời khỏi thắt lưng của cha, thỉnh thoảng còn trừng mắt liếc quốc sư bên cạnh Hoàng Thượng.

Nhìn qua là một người còn trẻ.

Quốc sư cũng rất kỳ lạ , dáng ngồi có vẻ không được thoải mái lắm ,còn xoay qua nhìn cha mỉm cười.

Cười đến thực không có hảo ý.

Quốc sư đột nhiên quay đầu chống lại ánh mắt của Thu Anh, Thu Anh ngẩn ra, mỉm cười gật đầu.

Quả thật quốc sư rất xinh đẹp, đôi mắt hẹp dài như phát sáng , khóe miệng nhếch lên, khiến người ta có cảm giác hắn đang luôn mỉm cười.

Thu Anh đột nhiên bị ai đó đánh mạnh một cái, hại y thiếu chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu vừa nhìn , lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Thu Minh .

Trong lòng Thu Anh là một trận rét lạnh, không tự giác cuối thấp đầu xuống, ai cũng không nhìn .

Cuối cùng hôn lễ đã xong, phụ thân cùng Hoàng Thượng đến yến hội uống rượu, Thu Anh cũng phải đi theo, nhưng y vừa mới ra khỏi hỉ đường đã bị Thu Minh thô lỗ túm lấy lôi ra ngoài.

Thu Anh mơ hồ biết hắn sẽ làm cái gì, đợi đến nơi không có ai liền liều mạng giãy dụa.

“Đừng, không được.”

Thu Minh lập tức áp y lên cây cột, đè thân thể y, “Sao lại không được?”

Thanh âm của hắn vẫn lãnh đạm như trước, gần đây Thu Anh mới quen với loại dục vọng này của hắn.”Không được, Diên, hôn lễ của Thu Diên, vẫn còn …”

Đột nhiên Thu Minh cúi đầu cắn Thu Anh một hơi, hương vị huyết tinh rất nhanh tản ra trong miệng.

Lúc y mở miệng kêu đau, đầu lưỡi Thu Minh đã chui vào linh hoạt, quấn lấy đầu lười y khiến y chỉ thấy toàn một mảnh tối đen, Thu Anh dùng một tia lý trí cuối cùng đẩy Thu Minh ra , “Không…”

“Thu Diên bái đường xong nhóm người của phụ thân sẽ đưa vào động phòng, nàng không cần xã giao với quan viên này nọ. Hơn nữa… ” Thu Minh cùng với vẻ bá đạo lãnh đạm vừa rồi hoàn toàn bất đồng, nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương trên môi Thu Anh, “Ngươi như vậy mà vẫn muốn đến đó sao?”

Mặt Thu Anh đỏ lên, mím chặt môi còn lưu dấu răng.

Thu Minh nở nụ cười, thời điểm hai người bọn họ ở chung, sẽ cười thực dễ dàng, nhưng là nụ cười mang tà khí, thoạt nhìn giống như mèo đang đùa bỡn chuột con, nhìn món đồ chơi chịu khổ, đến lúc nó bị phá hủy.

Thu Anh còn đang ngẩn người. Thu Minh mỉm cười vươn một tay ôm lấy Thu Anh, Thu Anh lấy tay che miệng để ngăn tiếng thét kinh hãi, tay kia lại tự giác đặt lên trên cổ Thu Minh, ánh mắt còn nhìn ngó xung quanh xem có bị người khác trông thấy hay không .

Đêm đó Thu Minh vẫn thô lỗ như trước, đặt y lên trên cửa làm đến hai lần.

Cũng trong đêm hôm đó, lần đầu tiên Thu Anh cảm giác được khoái cảm khi hai người hoan ái, tuy rằng rất nhanh đã bị đau đớn che lấp.

Trong đêm động phòng của Thu Diên, phụ thân liền mang cha rời đi mà không từ giã, đến ngày thứ hai bọn hắn mới biết được.

Thu Diên vì thế mà vừa khóc vừa nháo loạn một hồi, thật sự chỉ có một lúc, Tần Hiên thấy nàng khóc liền ôm vào trong ngực dỗ dành, lập tức liền nín khóc.

Thu Anh trợn mắt há hốc mồm, đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.

Thu Minh cũng đã bắt đầu tiếp quản mọi chuyện của Thu gia, hai phụ thân kia lại trốn đi chơi, hắn cũng không thể ở kinh thành đợi được.

Thu Tiểu Bạch tự nhiên là tùy hắn muốn đi đâu thì đi, Thu Anh có điểm sợ hãi, Thu Triêu hỏi y có dự định gì, y cũng không biết mình nên làm thế nào nữa đây.

Khi đó Thu Minh lại khó mở miệng được, hắn nói, “Nếu đã xuất sư, tự nhiên là theo ta trở về.”

Lúc đó Thu Triêu đang ở cùng y và Thu Minh, thấy Thu Anh đổ mồ hôi lạnh, hoàn hảo là Thu Triêu cũng không nhiều lời.

Bọn họ đợi năm ngày sau mới rời kinh thành, quay về Thu gia bảo.

Nửa tháng hành trình kia, bởi vì Thu Tiểu Bạch chịu không nổi xóc nảy, ngày thứ mười cũng chỉ mới đi được một nửa đường.

Thu Anh chẳng những không oán Thu Tiểu Bạch, còn thực cảm kích hắn.

Tinh lực Thu Minh quá hùng hậu, đêm nào cũng gây sức ép với y, ban ngày Thu Minh cùng Thu Tiểu Bạch ngồi xe ngựa, lại bắt mình cưỡi ngựa── để y cưỡi hắc mã đến cả ngàn dặm.

Tuy rằng nơi đó cũng dần quen với việc chứa thứ cực đại của Thu Minh, nhưng cưỡi ngựa cả ngày, vẫn bị chảy máu.

Hôm nay bởi vì lộ trình bị trì hoãn, trước khi trời tối không kịp tới thành trấn, Thu Minh ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu chuẩn bị nghỉ đêm ở bên ngoài.

Tốt xấu gì Thu Anh cũng là nhị thiếu gia Thu gia , công việc này cũng không đến phiên y làm, Thu Anh gian nan xuống ngựa, tìm được một tảng đá lớn ngồi xuống.

Trong lòng cảm thấy thực may mắn, mỗi đêm Thu Minh đều đến phòng y, nếu ăn ngủ bên ngoài, không bị người phát hiện quá khó khăn, đêm nay có thể may mắn thoát khỏi hắn.

Nhóm người hầu đi mua mấy món ăn thôn quê, sau khi nướng xong liền mang lương khô ra ăn, Thu Anh thật sự quá mệt mỏi, trải ra tấm đệm ở bên cạnh đống lửa liền chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, cảm giác được có cái gì chạm vào y, mơ màng bừng tỉnh, Thu Anh còn tưởng là dã thú, rút chủy thủ tùy thân luôn mang theo ra, xoay người đâm đến.

Thu Anh tự nhận động tác rất nhanh, lực đạo mạnh mẻ, lại không nghĩ tới, chủy thủ vẫn bị đánh bay .

Lúc này nương theo ánh sáng ngọn lửa nhìn lại, làm gì có dã thú, Thu Minh cách y hai bước đang nhìn y, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.

Thu Anh chột dạ một trận, cũng không suy nghĩ ánh mắt kia của Thu Minh.

Bên cạnh đống lửa còn có mấy người hầu đang ngủ, bởi vì bị bọn họ tạo ra tiếng vang mà trở mình một cái.

Thu Minh ra hiệu ý bảo Thu Anh đi theo hắn, Thu Anh nhìn hắn đi vào rừng cây, trong lòng chợt lạnh, sau khi thu lại chủy thủ cũng bước về hướng đó.

Hôm nay ngày rằm, trăng vừa sáng vừa tròn, dường như muốn đem người hòa vào ánh sáng của nó.

Thu Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng vừa đi vừa nghĩ, y thậm chí suy nghĩ, không phải mình bị ánh trăng mê hoặc chứ.

Thu Minh ở cách đó không xa ngừng lại, cởi bỏ ngoại sam tùy ý nói một câu, “Cỡi quần áo.”

Thu Anh muốn cự tuyệt, y rất đau, không thể chịu nổi sự thô lỗ của hắn nữa.

Há miệng mấp máy, một lời cũng chưa có nói ra, thuận theo bắt đầu cởi y phục của mình.

Thu Minh tiến lên ôm lấy Thu Anh đặt lên một thân cây, giống như bất mãn vì động tác của y quá chậm, mạnh mẽ xé rách, hai ba cái đã xé rách y phục của y.

Thu Anh không có phản kháng, dưới ánh trăng nhìn biểu tình của Thu Minh càng thêm rõ ràng, sự vội vàng kia mang theo hung ác cùng dục vọng không thể nghi ngờ.

Thu Anh nghĩ có lẽ, chính là có lẽ thôi, tuy rằng hắn muốn chính là thân thể này, có lẽ hắn đã bắt đầu thích y ?

“A ân…”

Đột nhiên bị sáp nhập, Thu Anh biết lần này bị thương là khó tránh khỏi , máu chậm rãi chảy xuống đùi.

Thu Minh cười lạnh, “Còn tưởng rằng ngươi có thể giả bộ thêm một lúc.”

Giả bộ ? Y giả bộ cái gì?

Thu Minh nâng chân Thu Anh lên, cố định ở trên lưng, không chút lưu tình bắt đầu trừu sáp, lại cảm thấy chưa đủ, đem một chân khác của Thu Anh cũng nâng lên, y giống như đang bị treo ở giữa không trung, sức nặng toàn thân đặt ở nơi mập hợp của bọn họ .

Thu Anh đau đến đổ mồ hôi lạnh, hai tay bám vào cổ Thu Minh mới có thể giữ cho mình không ngã xuống.

Tiếng thở dốc ồ ồ, thân thể chạm vào nhau, bầu không khí *** mỹ, động tác phóng đãng, Thu Anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Tổng cảm thấy hôm nay, thực không giống với…

“Thu… Thu minh…”

Thu Minh cũng không trả lời y, ngay lúc Thu Anh gọi tên hắn, càng dùng thêm sức mà sáp nhập, dường như muốn đâm thủng y.

“Ta… Ta… rất vui…”

Thu Minh đột nhiên dừng động tác lại, vì hắn đột nhiên dừng lại mà chân Thu Anh đang quấn vào thắt lưng hắn cũng vô lực rơi xuống, một lần nữa Thu Minh nắm lấy chân y, không cho trượt xuống . Thu Minh nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Thu Anh, cũng không giải đáp, “Ngươi nói cái gì?”

Đúng rồi, vừa rồi là y có chuyện muốn nói.”Ta… Có lẽ…”

“Có lẽ?” Thu Minh lại nở nụ cười như vậy, dưới ánh trăng đôi mắt kia lạnh như băng, cơ hồ muốn đem sự lạnh lẽo đó làm tổn thương Thu Anh.

Y lắc đầu, “Không phải, không phải…”

“Không phải cái gì?” Thu Minh giữ lấy thắt lưng y, đem tính khí của mình rút ra, lại một lần nữa cắm vào.

“A… Không… Không cần… Ta… Ta…” Hô hấp không thông làm Thu Anh há mồm thở dốc một hồi, nước mắt không ngăn được tí tách rơi, trước mắt là một mảnh mịt mờ “Ta… Ta yêu ── “

“Các ngươi…” Ngay lúc đó một âm thanh vang lên bên cạnh, nhất thời Thu Minh cùng Thu Anh nhìn về nơi phát ra âm thanh kia.

Thu Tiểu Bạch đứng cách bọn họ vài bước, mở to cặp mắt đen có vài phần giống phụ thân, thân thể hắn vốn gầy yếu lại ở trong gió run rẩy một trận, “Các ngươi, các ngươi……Ở đây làm cái gì…? “

________________________________________________
Bình Luận (0)
Comment