Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)

Chương 11

Edit: An Ju

Vào tết âm lịch một năm sau khi hai người ở bên nhau, Tô Tấn cuối cùng cũng quyết định về nhà cũ thăm cha.

“Anh, ngày mai em về nhà… cùng với Tần Ngọc Đào…”

“Anh, anh ra sân bay đón mấy đứa, mấy giờ đến?”

“Mười giờ đến… Cha và dì có khỏe không?”

“Tốt lắm, họ cũng rất nhớ em, về rồi nói đi. Bye bye.”

Lúc này, Tần Ngọc Đào mở cửa đi vào, “Bảo bối, em về rồi đây.” Tô Tấn nhìn trong tay hắn xách túi lớn túi nhỏ, “Em làm cái gì mà mua nhiều thế?”

“Ngày mai phải gặp cha vợ…” Tần Ngọc Đào nghiêm túc nói.

“Em im miệng! Cha vợ cái gì chứ?” Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, Tô Tấn vẫn xấu hổ như trước.

Tần Ngọc Đào ôm lấy hắn, khẽ nói vào tai hắn: “Đêm qua, ai gọi em là chồng nhỉ? Vợ… ơi” Nói đến chuyện này, Tô Tấn lại tức giận.

Một tuần trước, Tô Tấn cùng giáo sự đi họp bàn hội thảo, đến hôm qua mới về, hai người đều nhịn lâu rồi. Tần Ngọc Đào lúc về đến nhà, Tô Tấn chỉ mặc một chiếc áo phông lớn và quần lót nằm ngủ. Tần Ngọc Đào ở cửa phòng cởi sạch quần áo, đè lên Tô Tấn, như một con chó lớn liếm tới liếm lui trên mặt hắn. Tô Tấn bị hắn làm cho tỉnh ngủ, có chút không vui, định đẩy hắn ra, lại bị Tần Ngọc Đào ôm vào trong ngực, không cách nào dùng lực, “Ưm…Em đừng chọc anh…Anh một tuần rồi chưa có ngủ.”

“Bảo bối, anh mà ngủ bây giờ, buổi tối sẽ mất ngủ đấy.” Nói xong lại hôn một cái lại một cái, “Ưm…Anh…” Tô Tấn muốn nói, lại bị Tần Ngọc Đào dùng miệng chặn lại, còn hút đầu lưỡi hắn, một tay vuốt ve ngực hắn, “Bảo bối, em cảm thấy ngực anh lớn hơn rồi, đều là công sức của em, mỗi ngày xoa bóp giúp anh…”

“Ưm…Im miệng…Bên kia cũng muốn…” Đầu vú còn lại đáng thương run rẩy trong không khí.

“Được.” Tần Ngọc Đào ngậm vào, hút mạnh một cái.

“A!” Cảm giác vừa đau vừa thoải mái khiến côn thịt Tô Tấn vừa cứng phân nữa dần đứng lên, chọt lên cơ bụng Tần Ngọc Đào, “A… Bảo bối, không nhịn được nữa à?” Nói rồi cũng không chạm nó, mà lại đi tới phía sau, giúp hắn mở rộng, hai người ở bên nhau lâu như vậy, làm thế nào để Tô Tấn thoải mái, Tần Ngọc Đào biết quá rõ, “A…Chính là chỗ đó… Đừng dùng ngón tay… Em tiến vào đi… Tần Ngọc Đào…” Vài ngày không ‘làm’, phía sau Tô Tấn vừa nóng lại vừa chặt, Tần Ngọc Đào đã sớm không nhịn được, nhưng cứ muốn ức hiếp hắn, vừa gia tăng độ mạnh yếu dùng ngón tay công kích một điểm kia vừa nói: “Bảo bối, vì sao đến lúc này rồi còn gọi em là Tần Ngọc Đào nữa? Đổi cách gọi khác, em liền thỏa mãn anh.”

“A…Ngọc Đào?” Tô Tấn mồ hôi đầy đầu, vừa thở dốc vừa chần chờ hỏi.

“Sai …” Tần Ngọc Đào gia tăng lực dưới ngón tay.

“Ư…A… Ngứa…” Tô Tấn sắp khóc, giơ tay lên che mặt, “Ch…ồng… Chồng?” A… Sao lại gọi rồi, thật dâm đãng mà…

Tần Ngọc Đào không nghĩ tới nhanh như vậy đã đạt được mục đích, nghe Tô tấn gọi cũng không nhịn được nữa, rút ngón tay ra, nhấc chân Tô Tấn lên, đỡ lấy côn thịt cắm xuống.

“A… Ác quá…” Túi tinh Tần Ngọc Đào hung hăng đập vào mông Tô Tấn, trong phòng ngoại trừ tiếng thở dốc, thì chỉ còn tiếng thân thể va chạm nhau, “Gọi một lần nữa.” Tần Ngọc Đào thở gấp nói.

“Chồng…”

Tô Tấn vừa gọi một tiếng chồng, côn thịt Tần Ngọc Đào lại cứng thêm một phần, càng cố hết sức công kích điểm nhạy cảm của Tô Tấn.

“Tiếp tục gọi… Đừng có ngừng… Vợ…” Chữ cuối cùng là gọi ngay bên tai Tô Tấn, Tô Tấn bị kích thích liền lập tức bắn ra. Hai người trước nay chưa từng xưng hô buồn nôn như vậy, Tần Ngọc Đào rất muốn, nhưng Tô Tấn thì lại xấu hổ không muốn.

“Chồng… A… Chồng…”

Cuối cùng, dưới sự kích thích bởi từng tiếng gọi của Tô Tấn, Tần Ngọc Đào cũng bắn.

A…A… Đêm hôm qua người kia khẳng định không phải là mình, Tô Tấn lấy tay phẩy phẩy, muốn giảm bớt hơi nóng trên mặt. Tần Ngọc Đào nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhỉ? Thật muốn đè thêm một lần nữa… Thế nhưng sáng sớm mai phải ra sân bay, cứ tích lại trước, lần sau sẽ không buông tha anh đâu.

“Vợ!”

“Hả?” Tô Tấn ngơ ngác đáp.

“Ngày mai về rồi chuẩn bị xong hết đồ chưa?”

“À… Cũng không mang theo cái gì, chúng ta chỉ ở lại có hay ngày…” Tô Tấn còn đang ngơ ngác, đầu óc không biết đã bay tới nơi nào rồi.

Tần Ngọc Đào hôn hắn một cái, nói: “Vậy em đi xem xem còn phải mang cái gì nữa.”

Ngày hôm sau.

“Tiểu Tấn! Bên này…” Bành Dương thấy hai người đi ra, mau chóng la lên gọi em trai.

“Anh…” Tô Tấn chạy qua trước, Tần Ngọc Đào kéo hành lý của hai người, đi tới bên cạnh Tô Tấn, cười híp mặt nói với Bành Dương: “Chào anh hai.”

“Được rồi! Để hành lý lên trước đi.”

Vào giờ này giao thông thông thoáng, xe đi xuôi một đường đến nhà Tô Tấn. Nhà cũ của Tô Tấn là biệt thự vùng ngoại ô, từ lúc vào cổng lớn, Tô Tấn đã khẩn trương vô cùng, nét mặt không biểu hiện nhiều, nhưng hai tay lại nắm chặt lấy nhau, Tần Ngọc Đào thấy vậy, liền nắm lấy tay hắn, lặng lẽ động viên hắn.

“Được rồi, đến rồi, hai đứa lấy hành lý xuống trước đi, anh đưa xe vào gara. Bành Dương lên tiếng cắt ngang màn đối mắt của hai người.

Tần Ngọc Đào giúp Tô Tấn mở cửa mới đi đến cốp sau lấy hành lý, mở vali của mình ra, lấy quà biếu đã chuẩn bị xong ra, mới gọi Tô Tấn: “Tiểu Tấn, chúng ta đi vào thôi.”

“Tần Ngọc Đào…Anh…” Cận hương tình khiếp* có lẽ là để chỉ tình trạng bây giờ đi, “Đừng sợ… Bất chấp có xảy ra chuyện gì, em sẽ luôn ở bên anh.”

*Cận hương tình khiếp (近乡情怯): Chỉ tâm trạng phức tạp khi quay trở lại của người xa quê lâu ngày.

Lúc này, Bành Dương đi tới, “Ơ kìa? Sao mấy đứa còn chưa vào nhà đi! Tiểu Tấn, ngay cả nhà mình em cũng không nhận ra à?” Thấy không khí giữa hai người có phần nặng nề, Bành Dương nói đùa.

“Vào đi. Mẹ…Tiểu Tấn về rồi này.”

Mẹ Bành Dương vội vã ra đón, “Tiểu Tấn, về rồi à. Mau vào đi…” Sau đó lại thấy người con trai vóc dáng cao theo sau hắn, “Người này là…” Tô Tấn không biết trả lời thế nào, liền im lặng.

“Mẹ, trước đừng nói, cứ để khách vào đã.” Bành Dương vội nói.

“Ôi chao… Con xem đấy…  Mau vào đi, dì đi gọi ba con.” Mẹ Bành Dương quay sang nói với Tô Tấn.

Ba người mới vừa ngồi xuống ghế sofa, cha Tô Tấn đã đi xuống dưới tầng.

“Ba…” Tô Tấn đứng lên, Tần Ngọc Đào cũng mau chóng đứng lên theo, “Về rồi à, ngồi đi, ngồi đi.”

“Cậu là bạn Tiểu Tấn à?” Ba Tô mỉm cười hỏi Tần Ngọc Đào, nâng tách trà lên.

“Chào chú. Con là…”

“Ba, đây là bạn trai con, Tần Ngọc Đào.” Tô Tấn kéo tay Tần Ngọc Đào nói.

Trong nháy mắt, không khí đông lại.

“Vậy à, cậu nhóc này dáng dấp không tồi, rất hợp với Tiểu Tấn.” Mẹ Bành Dương đang bưng hoa quả tới vừa vặn nghe được những lời này, ngây ra một lúc liền mau chóng đập tan yên lặng, “Chồng à, ông nói xem, quan trọng nhất là con cái chúng nó đều vui vẻ là được!”

Ba Tô đặt tách trà xuống, hắng giọng một cái, “Khụ…Đúng, Tiểu Tấn vui vẻ là được rồi.” Trải qua nhiều chuyện như vậy, ba Tô cũng chỉ mong hai đứa con trai có thể sống cuộc sống bình an, hạnh phúc thôi.

“Chú, dì, con cùng Tiểu Tấn mang cho hai người một ít thuốc bổ.” Tần Ngọc Đào tìm cơ hội liền nói, “Con thực sự rất thích Tiểu Tấn, con nhất định sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt, chú dì cứ yên tâm.”

“Ai, cảm ơn con, mấy cha con cứ trò chuyện đi, dì đi làm cơm, nhanh thôi là có thể ăn cơm rồi.”

Buổi tối, Tần Ngọc Đào ngủ cùng Tô Tấn ở phòng trước đây của Tô Tấn, cùng nhau xem ảnh hồi bé của Tô Tấn, “Bảo bối, hóa ra anh khi còn bé lại là một bé mọt sách!” Tô Tấn tiến tới nhìn nhìn tấm ảnh kia, Tần Ngọc Đào thấy hắn lại gần, nắm lấy cơ hội liền lén hôn một cái.

“A!”

“Ha ha…Ô? Cô bé này là ai đây?”Tô Tấn rất thắc mắc, album của mình sao lại có ảnh chụp con gái, “Để anh xem nào…” Đây là lúc đóng kịch ở nhà trẻ, hắn đóng vai mẹ. Tô Tấn đỏ mặt nói: “Không biết, có lẽ là bạn nữ nhà hàng xóm.”

“Thật sao?” Tần Ngọc Đào không tin, đây là album ảnh của Tô Tấn, sao lại có ảnh chụp của bạn nữ nào được, “Nhìn kỹ mới thấy… Cô bé này hình như có chút giống anh…”

Tô Tấn không muốn nghe hắn nói chuyện này nữa, liền cướp lấy album ảnh ném qua một bên, xoay người đè hắn, ngăn lại miệng của hắn.

Hết chương 11

#Juxàmxí: vì có 12 chương thôi nên t sẽ ko đòi hỏi cái sự ngược quắn quéo ở đây. Thôi thì tạm ăn đường, ngậm cẩu lương ngập mồm, t quen rầu:v
Bình Luận (0)
Comment