Xích Ái Sát Thủ

Chương 173

Khi Phong Triển Nặc gặp chuyện không may, bởi vì Bob giống như người thân duy nhất còn sống của hắn cho nên Bob và Feston thường xuyên trò chuyện với nhau.

Bob tận mắt nhìn thấy Feston nghĩ cách cứu Phong Triển Nặc như thế nào, tuy nhiên vẫn không thành công, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy Feston bình tĩnh như vậy, bình tĩnh muốn hắn nổ súng, nói rằng có thể đền mạng cho Phong Triển Nặc.

“Có người rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không cho phép mình tự tử, vì vậy sẽ cần người khác đến hỗ trợ, tôi cũng không phải kẻ ngốc.” Hừ một tiếng, Bob buông súng xuống, “Nếu tôi giết cậu thì thằng nhóc kia nhất định sẽ không để yên cho tôi, chẳng ai dám đối mặt với cơn thịnh nộ của cậu ấy.”

Bob lại cầm lấy ly rượu, Feston dường như không thèm bận tâm Bob sẽ quyết định như thế nào, hắn ngồi ở vị trí mà Phong Triển Nặc hay ngồi, bóng tối bao vây hắn.

“Chẳng lẽ cậu tính ngồi im như vậy hay sao? Thằng nhóc Nile là cục nợ mà hai người quăng cho tôi, hiện tại Ian xảy ra chuyện, cậu phải giải quyết cho tôi, tôi phải vất vả lắm mới ru được nó ngủ, cậu nói bên Anh sẽ có người tới đón nó, người đâu, đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy ai cả.”

Nghe thấy lời của Bob, Feston liền gật đầu, “Nội trong ba ngày sẽ có người đến, đến lúc đó anh có thể giao Nile cho bọn họ.”

“Ian ở trong tù, cậu còn có thời gian thu xếp việc này, cậu thay người Anh tìm được cháu của nhân vật cấp cao, nhất định có được lợi ích gì đó, thật sự là không tệ.” Rõ ràng là đang châm biếm, Bob dùng giọng điệu trào phúng để chọc giận Feston.

“Ngoại trừ lo lắng cho cậu ấy thì tôi còn có chuyện khác phải làm, đây cũng là điều mà cậu ấy muốn hoàn thành! Nile là con của Glen, anh cũng biết giao tình của cậu ấy và Glen mà, tôi là vì cậu ấy nên mới làm như vậy!” Bob nhìn thấy Feston cắn răng trả lời, ngón tay bấu chặt vào tay vịn của ghế dựa.

“Cậu vì cậu ấy mà làm không ít chuyện, cậu cho là như vậy đúng không? Nhưng ở thời điểm mấu chốt thì tại sao cậu không ngăn cậu ấy lại? Tôi hy vọng cậu có thể ngăn cản để cậu ấy đừng làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cậu không thể làm được, Feston Kada, nói cho tôi biết mấy ngày nay cậu có cảm giác gì, Ian bị bắt, mà cậu là cảnh sát, nếu không phải tôi biết cậu quả thật yêu cậu ấy thì tôi sẽ phải nghi ngờ có phải mọi chuyện là do cậu cài bẫy hay không!”

Bob biết hắn không nên giận cá chém thớt lên người của Feston như vậy, hắn cũng từng nói rằng Feston sẽ không làm như thế, nhưng hiện tại hắn phát hiện chính mình đã bị mất khống chế, hắn đã xem Ian như con trai của mình.

“Đáng lý anh phải biết cảm giác của tôi là như thế nào chứ?” Feston nở nụ cười, giống như đây là chuyện cực kỳ buồn cười, “Anh nói đi, cảm giác của tôi sẽ như thế nào, cậu ấy là người mà tôi quan tâm nhất, là người mà tôi yêu nhất, hiện tại cậu ấy bị bắt, bị phán tử hình, tôi còn có thể có cảm giác gì cơ chứ?”

Hắn nhắm mắt lại, “Khi tôi gặp chuyện không may thì cậu ấy bảo rằng nhịp tim của cậu ấy như ngừng đập, nhưng không phải, hiện tại tôi biết cảm giác này, tim của tôi không phải ngừng đập mà là tôi hận không thể moi tim của mình ra, hung hăng nghiền nát, chỉ cần có thể làm cho nó không còn đau như vậy là được, tôi muốn gặp cậu ấy, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu ấy thì tôi sẽ nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy đến nhường nào, tôi không thể sống mà không có cậu ấy, nói cho cậu ấy nghe những lời buồn nôn này, bởi vì chúng tôi rất ít khi nói cho đối phương nghe những lời như vậy, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu ấy thì tôi sẽ dùng hết sức để ôm chặt cậu ấy, cho cậu ấy biết cậu ấy quan trọng với tôi như thế nào.”

Feston đứng dậy, “Nhưng tôi không thể! Hiện tại tôi không thể nói cho cậu ấy nghe những lời này cũng không thể ôm cậu ấy vào lòng, cho nên hết thảy những điều này đều là vô dụng! Tôi không có thời gian nói với mọi người rằng tôi rất đau khổ, rất nhớ cậu ấy, rất lo cho cậu ấy. Tôi có nhiều chuyện phải làm, không thể cứ đi để ý người khác thấy thế nào, tôi không có thời gian, anh hiểu hay không hả Bob?”

Ánh mắt của hắn bừng sáng trong đêm, lấp lánh một cách lạnh lùng, “Cho nên đừng nói đến việc muốn giết tôi nữa, tôi không có thời gian. Tôi muốn nghĩ cách để cho cậu ấy không gặp khó khăn trong tù, nghĩ cách làm cho cậu ấy có thể tự bảo vệ mình, cậu ấy ở trong một khu nhà giam! Trong tù có những nhân vật rất nguy hiểm, không chỉ riêng một mình cậu ấy, tôi để cho cậu ấy tạm thời sống sót, nhưng cậu ấy không phải chỉ chờ hai năm sau mới thi hành án mà còn phải sống hai năm trong hoàn cảnh nguy hiểm, là tôi tự tay tạo ra, vì để cho cậu sống sót mà tôi chỉ có thể làm như vậy, anh muốn biết tâm tình của tôi như thế nào à? Đó chính là tâm tình của tôi.”

Bob không nói gì mà chỉ nhìn Feston, nhìn hắn dứt lời, sau đó cầm lấy áo khoác rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.fynnz.wordpress.com

Lời nói của Feston dường như vẫn lượn lờ trong không khí, giống như ngưng tụ thành thực thể, chậm rãi rơi xuống, dừng trên thảm, sau đó hóa thành tro bụi.

Bob vẫn ngồi tại chỗ để uống rượu, nhưng mà hiện tại không ai ngăn cản hắn, không ai giật lấy chai rượu của hắn.

Sát thủ U Linh thật sự vẫn tồn tại, vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nam tước Macro Ventress lại khôi phục cuộc sống ẩn dật của mình, không hề xuất hiện, kẻ bị bắt là Cory Burke.

Nhưng cho dù dưới cái tên gì thì hiện tại người ở trong tù vẫn là Phong Triển Nặc.

Feston không chỉ một lần nói rằng muốn bắt hắn, nhưng không thể làm được, mà đáng tiếc là trên đời không chỉ có một mình Feston làm cảnh sát, rốt cục Phong Triển Nặc vẫn bị bắt, sau khi bị thẩm phán tuyên án thì hắn được đưa vào nhà tù của bang, bị nhốt cùng các tội phạm khác.

Trên đường bị áp tải đến nhà tù, nghe nói có người mới gia nhập, những người bị giam trong tù đều ló đầu ra theo dõi, già trẻ lớn bé, da đen da trắng, đủ loại ánh mắt, tiếng kêu gào liên tiếp vang lên ở toàn bộ tầng trệt.

Nhà tù này có hai tầng, tầng một và tầng hai được liên kết bằng một cầu thang, từ tầng dưới có thể nhìn thấy trên lầu.

Phong Triển Nặc đeo còng tay, dưới chân cũng bị khóa bằng xích, chậm rãi đi từng bước một, cũng mặc áo tù màu xanh như mọi người, khi hắn ngửa đầu thì người ở trên có thể nhìn thấy mặt của hắn.

Sau khi bị cắt tóc thì khuôn mặt càng lộ rõ những đường nét sắc sảo, trong tù có đủ loại người, đương nhiên cũng không thiếu những người có bề ngoài xuất sắc và phong độ như hắn, nhưng người đi vào thường ủ rũ hoặc là phẫn nộ, chưa từng có ai thản nhiên như hắn.

Song sắt trong tù bị gõ đập ầm ĩ, đáng tiếc bất cứ lời nói khiêu khích gì thì cũng đều trở nên vô tác dụng, Phong Triển Nặc tựa như đang đi vào một bữa tiệc, vẻ mặt thản nhiên đi theo quản giáo đến căn phòng sắp giam giữ hắn.

Có thể khẳng định biểu hiện của hắn làm cho vài người cảm thấy khó chịu, tiếng kêu gào càng thêm vang dội, một gã da đen đập cửa sắt để ngăn đón, những người khác cũng hùa theo, bọn họ muốn làm cho Phong Triển Nặc sợ hãi.

Đáng tiếc hy vọng của bọn họ đều thất bại, Phong Triển Nặc chỉ giật giật khóe miệng, giống như được tung hô lên đài, thẳng tiến lên lầu hai.

Hắn không có vẻ ngoài thấp thỏm lo âu của tội phạm bình thường, cũng không có sự thịnh nộ muốn gây hiềm khích, hễ là những nơi hắn bước qua thì không khí ở chỗ đó sẽ có một chút bất đồng, những phạm nhân bị ánh mắt của hắn đảo qua, nếu đủ thông mình thì sẽ cảm nhận được một loại u ám đang xâm nhập vào xương cốt ở ngay dưới đáy mắt của hắn.

Tiếng kêu dần dần giảm thiểu, quản giáo dẫn hắn vào phòng giam bất giác sợn tóc gáy, có lẽ đồng nghiệp của gã quản giáo này cũng có cảm giác giống như vậy, “Giống như đang xem sự yên lặng của bầy cừu.”

“Cũng may những tội danh mà hắn phạm phải không có hạng mục ăn thịt người ở trong đó.” Đến cửa, quản giáo rút ra chìa khóa rồi mở cửa.

Cởi ra còng tay và xiềng chân, Phong Triển Nặc khom lưng đi vào, hai người một gian phòng giam, hắn bất ngờ khi phát hiện người bị nhốt cùng hắn xem như là người quen.

“Hey thằng nhóc, lại gặp mặt, cái này phải gọi là gì đây, có lẽ đây là ông trời an bài! Mày có thể gọi tao là Mason.” Người đàn ông với cái đầu bóng lưỡng đầy hình xâm ngẩng đầu lên, Phong Triển Nặc đã gặp hắn, đó là gã đàn ông với cái đầu bóng lưỡng bị nhốt ở phòng giam bên cạnh trước kia.

“Ian.” Ngã người xuống giường, Phong Triển Nặc nhìn hình xăm trên đầu của Mason, “Bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ?”

“Ố!” Mason huýt sáo, bừng bừng phấn chấn, “Mày nói đúng rồi, chính là bữa tối cuối cùng của Jêsu và mười hai môn đồ, chẳng có bao nhiêu người nhận ra đâu, mày là người đầu tiên đó.”

“Mắt của tao rất tốt.” Nằm xuống một cách lười biếng, Phong Triển Nặc làm cho suy nghĩ của mình được nghỉ ngơi.

Kiệt tác của danh họa của Leonardo Da Vinci, Jêsu và mười hai môn đồ, có thể nhìn thấy Jêsu trên đầu của một tội phạm là điều rất hiếm thấy, nhưng chẳng có gì kỳ lạ, Mason khoảng ba mươi tuổi, lông mày rất dày, có một đôi mắt trừng to hơi dọa người, hình xăm trên đầu làm cho khuôn mặt của hắn có vẻ không giống người thường, nếu không phải ngôn hành cử chỉ của hắn xem như là bình thường thì người khác nhìn hắn sẽ nghĩ rằng hắn là một phần tử điên cuồng của tôn giáo.

Cuộc sống trong nhà tù bắt đầu như thế, hắn dần dần sinh hoạt theo giờ giấc, mấy giờ phải thức dậy, mấy giờ đi lao động, mấy giờ ăn cơm, khi nào thì làm chuyện gì, hắn tỏ vẻ rất quy củ, quản giáo không gây rắc rối cho hắn, có lẽ là vì có tin đồn nào đó.

Ở trong nhà ăn thì sẽ khác, khi ăn cơm luôn có không ít người quan sát hắn.

Trong đây có rất nhiều người phạm trọng tội, nhưng biểu hiện của Phong Triển Nặc vào ngày đầu tiên làm cho người ta biết được hắn không phải trái hồng chín mềm dễ bị bắt nạt, đến nay vẫn chưa có ai dám thử trước.

Mason có lẽ là kẻ hiếu kỳ nhất, hơn nữa cách nói chuyện của hắn rất thẳng thắn, giống như không thích dùng đầu óc để suy nghĩ mà càng thích trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình.

“Mày đến đây vài ngày mà chả nói tiếng nào, tối nào tao cũng thấy mày tập thể dục, nhưng mà nghe tao nói đi, vào đây coi như hết, chờ mày ra ngoài cho dù dáng người của mày có đô hơn trước kia thì cũng chẳng có bao nhiêu con đàn bà thèm nhìn mày đâu, nhất là sau khi bọn họ biết mày từng ngồi tù.” Mason đưa một muỗng bột khoai tây vào miệng.

“Chờ tao ra ngoài à? Mày không biết là tao sẽ bị tử hình hay sao?” Phong Triển Nặc nếm thử bột khoai tây trong bát của mình, hương vị cũng không tệ lắm.

Mason nghe xong thì trở nên ngẩn người, “….Hey người anh em, chắc là mày đã giết không ít người.”

Từ thằng nhóc chuyển sang anh em, Phong Triển Nặc nhún vai, từ chối cho ý kiến mà chỉ tiếp tục dùng bữa, nhưng câu hỏi của Mason vẫn chưa hết, “Có người sẽ đến thăm mày hay sao? Dù sao thì mày cũng phải biết đến lúc đó sẽ có ai quan tâm mày sống hay chết chứ, đúng không?”

“Người tao chờ vẫn chưa đến, có lẽ anh ấy vẫn còn đang giận.” Hắn buông thìa xuống, bỗng nhiên mất đi cảm giác thèm ăn.

“Anh ấy? Mày vừa bảo là anh ấy à?” Mason quan sát Phong Triển Nặc từ đầu xuống chân, đột nhiên hạ thấp giọng, “Mày nói là mày cảm thấy hứng thú với đàn ông hả? Vậy mày đến đúng chỗ rồi đó, bỏ thằng bồ của mày ở bên ngoài đi, tao nói cho mày biết, vào trong này có thể làm cho người ta nghẹn đến mức trở thành….”

“Tao không muốn cùng người khác bàn luận về anh ấy, mày cũng không có tư cách để bảo tao phải làm như thế nào.” Cho đến nay hắn luôn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng hiện tại lại khác biệt, hắn nhìn Mason, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con côn trùng, Mason lui ra sau theo bản năng.

“Mason.” Sau đó hắn gọi tên của Mason, “Coi chừng cái miệng của mày đó.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Giơ hai tay tỏ vẻ chính mình không có ý gì khác, Mason vội vàng trả lời, con mắt không ngừng chuyển động, tầm mắt vẫn quấn quanh trên người của Phong Triển Nặc. Phong Triển Nặc ném thìa rồi khoanh tay lại, “Mày có hứng thú với tao hả?”

“Không! Không có! Tuyệt đối không có!” Mason không ngừng lắc đầu.

Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, điều này làm cho hắn thoạt nhìn có một chút gian ác, “Hiện tại tao không có hứng thú với mày theo kiểu kia, nếu có hứng thú, hơn nữa nếu làm chuyện đó thì nội trong vài ngày tao sẽ giết mày, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Vẻ mặt của Mason như bị đứng hình.

Phong Triển Nặc khôi phục vẻ ngoài như trước mà cười nói ha hả, “Nói đùa thôi, chỉ là nói đùa.”

Mason lại bỗng nhiên kề sát vào, trong lòng tràn đầy hy vọng, “Nhất định phải giết tao hay sao? Tao sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Tiếng cười vừa rồi khiến cho những người ở xung quanh chú ý, Phong Triển Nặc giống như không hề cảm giác được những tầm mắt ở xung quanh, “Thật đáng tiếc là người mà tao chờ rất ưa sạch sẽ, tuy rằng anh ấy không nói, hơn nữa chính bản thân của anh ấy cũng không tự biết điều này, nhưng tao tin tưởng nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cho dù tao không ra tay, anh ấy cũng sẽ ra tay trước.” Tuy là đang nói giỡn nhưng khi nói đến đây thì hắn cũng nhịn không được mà tưởng tượng ra tình cảnh đó. fynnz810

“Anh ta sẽ giết tao à?” Mason tiếp tục hỏi, giống như tò mò rất muốn biết.

“Tao nghĩ là anh ta sẽ không giết mày.” Phong Triển Nặc sờ cằm, “Anh ấy không thích dùng những cách trực tiếp, nghề nghiệp của anh ấy không cho phép anh ấy làm như vậy, nhưng anh ấy sẽ làm cho mày hối hận vì đã sinh ra đời, tao rất hiểu anh ấy.”

“Mày hiểu anh ta? Vậy mày biết tại sao anh ta không đến thăm mày hay không?” Lời nói của Mason quá mức thẳng thắn.

Phong Triển Nặc không trả lời.

Hắn hy vọng hắn thật sự hiểu rõ Feston như hắn đã nghĩ.

………….

P/S: Em Nặc ngoan ghê, biết chồng ghét mình lăng nhăng nên ko dám nghĩ bậy dù chỉ một chút :>
Bình Luận (0)
Comment