Những ngày ở trong tù cũng không quá êm ấm, vài ngày trôi qua bắt đầu có người đến gây rắc rối cho hắn.
Mỗi ngày sẽ có một khoảng thời gian đi ra bãi đất trống để phơi nắng, mỗi ngày Mason đều bám theo hắn, “Rốt cục mày đã giết bao nhiêu người?”
Phong Triển Nặc rất khó trả lời vấn đề này, “Nói thật là tao không nhớ rõ.” Hắn chưa bao giờ đi đếm, “Chẳng phải mày còn muốn hỏi tao là làm sao lại quen với nhiều FBI như vậy hay sao?” Hắn xoay người đứng yên, Mason vẫn còn đi theo sau.
Sự tò mò của hắn viết rõ ràng ở trên mặt, “Mày chịu nói là hay nhất, tao cũng không muốn đang rục rịch thì có một đồng bọn quen với FBI ở cùng phòng giám sát tao đâu.”
Ánh mắt của Phòng Truyền chuyển động, lập tức trở nên quỷ bí, “Như vậy nếu tao và mày cùng nhau giở trò thì chẳng phải là mày sẽ yên tâm một chút hay sao?” Hắn lấy ra một thứ bén nhọn từ trong túi áo.
Mason nhìn thứ gì đó ở trong tay của hắn thì liền thấp giọng kêu lên, “Mày mài nhọn nó từ khi nào vậy?”
“Từ ngày đầu tiên tới đây.” Trong tay của hắn chỉ là một cái bàn chải đánh răng bình thường, hiện tại phần bàn chải đã bị bẻ gẫy rồi mài thành hình dạng cái dùi.
Đây là trò cũ rích ở trong nhà tù, Phong Triển Nặc chưa từng bị bắt vào tù nhưng không có nghĩa là hắn không biết cách làm.
Nhìn xung quanh có rất nhiều người, cũng mặc áo tù như hắn, tụm ba tụm năm, Mason đến sớm hơn hắn vài ngày. Nhìn thấy hai người bọn họ là người mới cho nên có một đám người chậm rãi tụ tập đi về phía bọn họ.
“Vào đây thì phải tuân theo quy tắc trong này, quy tắc là do tao lập ra, nhóc con, trước tiên là nói cho tao biết mày vào đây vì tội gì, nghe nói là giết người hả?” Cầm đầu là một gã to con người da đen, phía sau còn mang theo một đám người với đủ hình dạng, phần lớn đều không có hảo ý.
“Thằng đó tên là Paul, nó là đại ca ở đây.” Mason thấp giọng nói với Phong Triển Nặc, Mason vào sớm hơn hắn vài ngày cho nên biết nhiều hơn một chút nhưng chỉ là một chút mà thôi.
“Giết người, chờ thi hành án tử hình.” Phong Triển Nặc trả lời Paul, nụ cười lộ ra dưới ánh nắng.
Nụ cười kia đáng lý nên làm cho người ta ưa thích, nhưng không biết vì sao lại khiến người ta cảm thấy có một chút sởn gai ốc, nơi này có không ít kẻ phạm tội giết người nhưng đây là nụ cười đầu tiên khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Những tên đàn em sau lưng gã da đen tên Paul nháy mắt cho nhau, thằng nhóc này có vẻ khó đối phó.
“Mặc kệ mày còn có thể sống bao lâu nữa thì mày vẫn phải nghe lời của tao, tất cả bọn bây đều phải nghe lời tao.” Paul khoanh tay, thân mình cao hơn hai mét, cúi đầu nhìn bọn họ.
“Có được lợi gì hay không?” Mason hỏi một cách thẳng thắn.
“Tao đồng ý với lời của nó, nếu có lợi thì tao sẽ suy nghĩ lại, tao cũng không muốn có vẻ quá cách ly với mọi người.” Phong Triển Nặc nói thật nhưng lời này lại chọc giận người ta.
“Đây không phải là buôn bán, tụi bây không được quyền cò kè mặc cả!”
“Thằng nhóc không có mắt! Tụi tao đang cho mày một cơ hội đó!”
“Dạy nó một chút đi!”
Mọi người cùng nhau ồn ào, đây chỉ là người mới mà thôi, loại khiêu khích thể hiện uy quyền sẽ thường xuyên xảy ra, Paul đã sớm quen dằn mặt ma mới, “Nói cho mày biết, tao có cách làm cho mày sống không bằng chết, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của mày thì sẽ có rất nhiều người thích….”
Hắn cười ha ha, dằn mặt một thằng nhóc mới vào, đó là một loại cảnh cáo, nơi này không có đàn bà, những người đàn ông điển trai thường phải tự lo lắng cho an toàn của mình. Xung quanh có vài gã đàn ông nhìn sang rồi cất lên vài tiếng cười đáng khinh bỉ. fynnz.wordpress.com
Phong Triển Nặc thản nhiên nhìn một vòng rồi thành khẩn nhìn bọn họ, “Nói thật, mặt hàng thế này chỉ khiến tao muốn nôn.”
Câu trả lời như vậy không thể khiến mọi người cao hứng.
“Xử lý nó!”
“Đem nó kéo qua một bên đi–”
“Cho nó biết mùi!”
Có người đi về phía quản giáo, không biết nói cái gì mà tên quản giáo kia lại xoay người ra hướng khác.
Phong Triển Nặc có bề ngoài cao thon, khuôn mặt điển trai cực kỳ nổi bật, nhưng không hề gầy yếu, tuy nhiên so với cả đám phạm nhân trong này thì hắn sẽ không có ưu thế, ở trong mắt của rất nhiều người thì hắn nên hối hận vì đã nói ra câu đó.
Rất nhiều người đều nhìn thấy vụ lùm xùm này nhưng không ai tiến lên khuyên can, mọi người xem như chưa từng thấy cái gì, tuy nhiên vẫn âm thầm chú ý đến diễn biến của vụ việc.
Phong Triển Nặc bị bao vây, Mason đã bị liên lụy, hắn đừng bên phải của Phong Triển Nặc.
“Mason, mày nói thử xem nếu tao giết người ở trong đây thì có tính là phạm pháp hay không?” Hai tay cắm vào túi quần mà hỏi như vậy.
Dường như đã hạ quyết tâm chuẩn bị xem diễn, Mason giả vờ suy nghĩ trong chốc lát, “Mặc kệ tội gì, đối với tội phạm bị án tử hình thì chẳng có gì khác biệt.”
“Nói rất đúng.” Phong Triển Nặc lại lấy ra một thứ từ trong túi, những người khác vừa nhìn thấy là cây bàn chải đánh răng thì liền cười hô hố.
“Cái này mới dùng được nè, đồ con gà.” Paul cười nhạo một cách khinh thường, lấy ra một thanh mã tấu không có cán rồi giao cho tên đàn em đứng bên cạnh.
Chuôi của thanh mã tấu được quấn bằng một mảnh vải, người cầm nó quơ quào trước mặt của Phong Triển Nặc vài cái, đối với cái bàn chải trước mặt, Mason kéo lại Phong Triển Nặc trong tiếng cười nhạo của đối phương, “Mày xác định là mày muốn đánh với bọn nó hả? Tao sợ mày không phải là đối thủ của bọn nó, đến lúc đó đừng bảo tao giúp mày nha-”
Mason vẫn chưa dứt lời thì bóng người bên cạnh đã lóe lên, đem cây bàn chải cùn đâm vào cổ của Paul, ngay khi mọi người vẫn còn đang cười vang, chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt….
“Nếu tao đâm sâu thêm mấy phân thì mày sẽ chết ngay lập tức, có muốn tao làm như vậy hay không? Hay là không cần?” Vỗ lên khuôn mặt đen xì của Paul, Phong Triển Nặc giật giật ngón tay, máu tươi đỏ thẫm ướt sũng cả tay của hắn.
Nhìn Paul bởi vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy quỳ rạp xuống đất thì hắn mới buông tay ra, thản nhiên kéo áo của đối phương để chùi tay, “Hiện tại mày biết ai là đồ con gà hay chưa?”
Ngươi xung quanh đều im phăng phắt, Paul quỳ rạp xuống đất, hắn không thể nào lên tiếng, cổ họng của hắn bị đâm một phát gần như trí mạng.
“Thằng này bất cẩn nên bị ngã xuống đất, tụi bây đều thấy hết đúng không?” Sát thủ đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra hơi thở âm u lạnh lẽo của tử vong, sát thủ chuyên nghiệp và tội phạm giết người có điểm gì khác nhau, có lẽ hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chứng kiến tận mắt sự khác nhau đó.
Những người khác vốn có thể cùng lúc xông lên để gây rắc rối cho Phong Triển Nặc, nhưng không có một ai trong bọn họ nhớ đến chuyện này, bọn họ đều bị sững sờ vì tình huống hiện tại.
“Đờ đẫn gì nữa? Còn không mau giao hắn cho bác sĩ, ai rút nó ra thì chẳng khác nào đi giết hắn, đừng động vào cũng đừng nói là ai.” Ở trong đám đông chỉ còn mỗi một mình Mason là có thể cười được.
Nhìn vài người da đen nâng Paul lên, Mason cười ha ha mà chỉ vào cái bàn chải đánh răng vẫn còn lộ ra phần cán ở bên ngoài, “Rất xứng với đại ca của tụi bây.”
Lúc này không còn ai dám lên tiếng, Mason nhặt lên thanh mã tấu ở dưới đất, đó là do tên cầm mã tấu vừa rồi đánh rơi, đại ca Paul còn chưa kịp ra tay mà suýt tí nữa đã toi mạng, ai còn dám đâm đầu vào cái chết cơ chứ.
“Thật đẹp mắt, nói thật là hiện tại tao càng muốn biết rốt cục mày đã giết bao nhiêu người?” Mason hạ thanh mã tấu xuống một chút nhưng lại tiếp tục giơ lên, khuôn mặt tươi cười chưa được bao lâu thì bỗng nhiên chỉ vào sau lưng của Phong Triển Nặc, “Cẩn thận!”
Phong Triển Nặc xoay người thì lại cảm thấy ở sau lưng có một luồng hơi lạnh.
Nụ cười của Mason trở nên dữ tợn, “Chúa phù hộ, người đã đem kẻ thù của bang Hắc Báo đến đây!” Hắn nắm thanh mã tấu mà dùng hết sức bổ về phía Phong Triển Nặc.
Nhưng mục tiêu của hắn dường như đã sớm chuẩn bị, đối phương né sang một bên, một nhát dao bị hụt, thanh mã tấu trong tay của Mason bị kẹp chặt, cổ tay phát ra tiếng vang răng rắc, khuôn mặt dữ tợn nháy mắt trở nên vặn vẹo, hắn hít hơi rồi lui ra sau, “….Mày đã sớm biết tao tới đây để giết mày?”
“Tao không biết.” Ném thanh mã tấu bị gãy, hắn giẫm lên cổ tay của Mason, cảm thấy hài lòng khi nghe thấy tiếng rên rỉ thê thảm, “Chẳng qua tao chỉ luôn chuẩn bị ở mọi tình huống, mày cũng biết tao là người như thế nào mà, nên biết đây không phải là chuyện dễ dàng.”
Từ dưới đáy mắt lan tỏa sát ý lạnh lẽo làm đông lạnh ánh mặt trời, sát thủ đã sớm được huấn luyện phải bảo trì cảnh giác dưới mọi tình huống.
Mason là người của bang Hắc Báo, Phong Triển Nặc không ngờ cũng không để ý.
Nhìn thấy cảnh tượng đột ngột này, đám người vẫn chưa tản ra đều trở nên kinh ngạc, xung quanh vang lên những tiếng ầm ĩ ồn ào, tình huống khác thường rốt cục khiến quản giáo chú ý, lập tức tuýt còi, đám đông tản ra, Phong Triển Nặc lui vào trong đám đông, thản nhiên trở thành một người đứng xem náo nhiệt.
Gã da đen Paul và Mason đều bị đưa vào phòng y tế, hiện tại không có ai dám trêu chọc người mới đến, mặc kệ hắn thoạt nhìn có dạng gì thì hết thảy mọi người đều nhớ rõ động tác nhanh như chớp cùng với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Đây là một vụ nghiêm trọng, vì vậy cùng ngày liền diễn ra cuộc điều tra, nhưng ngay cả Paul và Mason đều không nói là ai làm, bầu không khí quỷ bí lan tràn khắp nhà tù.
Những người quản giáo không phải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng không có chứng cớ là ai làm, trong tù cũng thường xuyên xảy ra chuyện này, bọn họ đã sớm thấy nhưng không thể trách, nhiều một chuyện không bằng giảm bớt một chuyện, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người là được. fynnz810
Cuối cùng dựa theo kết quả thẩm tra sơ lược thì bọn họ phán định là Paul và Mason ẩu đả với nhau.
Paul và Mason đều bị dời vào phòng y tế, Phong Triển Nặc dao động địa vị của Paul, đồng thời chứng minh sự nguy hiểm của hắn, liên tục vài ngày không có ai đến gần hắn, nhưng cũng không thiếu những kẻ có lá gan, cho nên mấy ngày này thật sự phấn khích đối với hắn.
Nhưng loại phấn khích này không thể kéo dài đến tối, khi màn đêm buông xuống, hắn dựa vào đầu giường, hai tay làm gối kê, nhìn lên ván giường ở phía trên thì sẽ nhớ đến một người, hắn biết nếu Feston không xuất hiện thì hắn sẽ mất đi hết thảy kiên nhẫn.
“36-A-2650, có người muốn gặp anh.” Sáng hôm nay Phong Triển Nặc bị kêu ra ngoài.
Khi đó hắn đang tập thể dục, từ dưới đất nhảy dựng lên, hắn lau mồ hôi, một chút ánh sáng lóe lên từ đáy mắt.
Cuối cùng cũng đến!
………..
P/S: Nhớ chồng quá rồi hỉ?