Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 1

Xung quanh chiếc thuyền mui đen cũ kỹ, sương mù dày đặc trôi lãng đãng, chạm vào da người mang đến cảm giác lành lạnh.

Lâm Hiểu Hiểu bị đưa đến một căn nhà tường trắng ngói đen trong sân, chào đón cô không chỉ có bố mẹ mà còn vài người lớn tuổi lạ mặt.

Một người lớn tuổi nhìn xung quanh rồi giải thích với cô: “Hôm nay tụ tập ở đây là vì hôn sự của cháu.”

“Các bác... muốn sắp xếp cho cháu đi xem mắt?” Lâm Hiểu Hiểu quan sát phản ứng của họ, cảm giác mình đã đoán đúng.

Người lớn tuổi cười vài tiếng: “Không phải xem mắt, cháu đã có hôn ước từ trước, hôm nay hai đứa gặp nhau xong là có thể đi đăng ký, từ nay cháu chính là người nhà họ Thẩm rồi.”

Qua loa vậy sao?

Mặt Lâm Hiểu Hiểu đầy vẻ nghi hoặc.

“Chuyện này có hơi đột ngột…”

Sao lại có thể loại ép duyên như thế này?

Lâm Hiểu Hiểu âm thầm tính đến trường hợp xấu nhất, cô thầm nghĩ nếu tình thế không ổn thì sẽ bỏ chạy, dù sao cô cũng không thể bị ép gả cho một người kỳ quặc nào đó.

Tuy nhiên, người đàn ông chậm rãi bước ra từ sau tấm bình phong đã đập tan mọi suy nghĩ xấu xa của cô trong phút chốc.

Trầm hương đốt được một nửa, tro rơi hết xuống.

Hoa đào nhỏ giọt sương, làm kinh động cả phiến cỏ.

...Rất khó để diễn tả khoảnh khắc đó, chỉ là Lâm Hiểu Hiểu đã bị sốc đến mức không nói nên lời.

Thẩm Nghiêm mặc áo dài trắng thanh lịch, đeo kính gọng vàng, trên cổ tay cuốn mấy vòng chuỗi Phật châu, dáng người cao ráo, phong thái thanh tao, trông như thể vừa bước ra từ bức tranh cổ.

Lâm Hiểu Hiểu nghĩ mình thế mà lại kết hôn với người như vậy sao? Lại còn là là cưới gấp!

Đúng là không thể tin nổi!

Cảm giác như trúng giải độc đắc năm trăm triệu vậy, Lâm Hiểu Hiểu vẫn thấy khó tin, cô buột miệng nói: “Các bác không phải là lừa đảo đấy chứ!”

“...” Tất cả những người có mặt lặng ngắt như tờ, sau đó là một tràng cười lớn.

Bị cười nhạo cũng không sao, nhưng chuyện này quả thật là quá khó tiêu hóa, Lâm Hiểu Hiểu vẫn không yên tâm, cô chào Thẩm Nghiêm một tiếng: “Chào…”

Anh cũng bị lừa đến đây đúng không?

Thẩm Nghiêm tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt cô.

Lâm Hiểu Hiểu cười gượng gạo: “Anh có biết chuyện chúng ta sắp kết hôn không?”

Thẩm Nghiêm gật đầu xác nhận.

“Em… em... em không xứng với anh.” Lâm Hiểu Hiểu ít nhiều vẫn có vài phần tự hiểu lấy mình.

Chuyện “quà” từ trên trời rơi xuống như thế này, đa phần đều không mấy tốt lành, dù không phải lừa đảo thì ít nhất cũng có uẩn khúc. Để cô kết hôn mơ hồ như vậy, quả thực không ổn.

Có vẻ đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, những người khác không khuyên can mà ngược lại còn nhường không gian cho họ nói chuyện riêng.

Thẩm Nghiêm cầm chiếc quạt giấy trên kệ, vừa phe phẩy quạt vừa nói thẳng: “Tính tình em đa nghi, không phải cảm thấy mình không xứng với anh, mà là nghi ngờ anh có mục đích khác lừa em.”

Ồ, vậy mà cũng bị nhìn thấu, Lâm Hiểu Hiểu nhướn mày với anh: “Anh hiểu rõ em lắm sao?”

“Xem là vậy, nhưng không hoàn toàn.” Thẩm Nghiêm gấp quạt giấy lại: “Hai bên gia đình đã sớm định ra hôn ước này, em không cần nghi ngờ. Huống hồ, em tham tiền háo sắc, hẳn là rất hài lòng về anh.”

Gì chứ?!!

Người này nói chuyện thẳng thắn thế sao?

Không chừa chút mặt mũi nào!

Lâm Hiểu Hiểu vô cùng ngạc nhiên: “Sao em lại thành người tham tiền háo sắc, anh nói tính tình em đa nghi em nhận, nhưng tham tiền háo sắc là như nào? Hơn nữa, làm sao anh biết em rất hài lòng về anh, em còn không dám gả cho anh đây!”

Thẩm Nghiêm ung dung ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà nóng: “Trên đời có vô vàn phụ nữ, ngoài em ra, còn có biết bao cô gái khác.”

“Đúng vậy, người muốn gả cho anh không đến một ngàn thì cũng tám trăm, sao anh cứ phải chọn em, cái thứ hôn ước này đâu có hiệu lực pháp lý, hủy bỏ là xong, cần gì phải giữ lời hứa?”

Lâm Hiểu Hiểu thầm nghĩ người đàn ông này không thành thật chút nào, đang dùng kế khích tướng với cô đây.

Có lẽ nhận ra sự phản kháng của cô, Thẩm Nghiêm lặng lẽ nhìn cô, không nói gì thêm.

Lâm Hiểu Hiểu bị nhìn đến mức chột dạ: “Sao, em nói không đúng à?”

Thẩm Nghiêm thở dài, lắc đầu.

“Nói thế này đi, hình như anh biết về em đôi chút, nhưng em lại chẳng biết gì về anh cả, thật không công bằng.” Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh, càng nói càng thiếu tự tin.

Trong lòng cô lại đang gào thét: Sao người đàn ông này lại đẹp trai thế chứ! Sao làn da mịn màng trắng trẻo thế này! Ngón tay cũng thật thon dài, quả thật có thể làm người mẫu tay luôn! Còn ngũ quan này nữa, chẳng lẽ là do Nữ Oa tự tay nặn ra sao!

Trời ạ, mình đang kiêu ngạo gì chứ, đang lưỡng lự gì chứ! Mau đồng ý đi, mau đi đăng ký kết hôn đi! Lỡ lát nữa anh ấy thực sự đổi ý thì sao! Nếu anh ấy chạy mất thật, chẳng phải mình sẽ hối hận cả đời sao!

Nhưng lý trí lại không ngừng kéo cô lại, không đúng, làm sao có chuyện tốt lành như thế này rơi trúng đầu mình, chuyện này không đúng chút nào!

Phải cảnh giác, phải tỉnh táo!

“Kết hôn xong rồi tìm hiểu nhau cũng không muộn.” Thẩm Nghiêm vẫn điềm nhiên như không.

Kết hôn xong... Ai hiểu đây, ba từ này được thốt ra từ miệng một anh chàng đẹp trai thật sự là có sức công phá vô cùng lớn. Sức kháng cự của Lâm Hiểu Hiểu càng ngày càng giảm: “Thực ra... cũng không phải là không thể.”

Không đúng, mình đang nói gì thế này! Chẳng lẽ dễ dàng đầu hàng như vậy sao, không thể nào, tuyệt đối không!

Hai tiếng sau, Lâm Hiểu Hiểu mơ màng bước ra từ cục dân chính.

Cô cầm cuốn sổ đỏ mới tinh trên tay, vẫn chưa kịp tỉnh lại từ sự thật mình biến thành người đã kết hôn.

Thì ra anh tên là Thẩm Nghiêm, tuổi tác ngang với cô!

“Chiều nay có chuyến bay, em theo anh về nhà.” Thẩm Nghiêm thay áo sơ mi trắng, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ thương hiệu xa xỉ, cả người lấp lánh, đồng thời còn tỏa ra mùi hương dễ chịu.

Về nhà? Lâm Hiểu Hiểu tròn xoe mắt, mình chẳng mang theo hành lý gì, trực tiếp về nhà anh sao? Nhưng nếu cần gì thì có thể nhờ gia đình gửi đồ qua, cũng không phải là chuyện gì to tát.

Thẩm Nghiêm chạm nhẹ vào mũi cô, mặt mày nở rộ ý cười: “Chưa chuẩn bị xong à?”

Lâm Hiểu Hiểu vội lắc đầu, thầm nghĩ chuyện này rơi vào ai cũng không thể chấp nhận ngay lập tức được, dù anh có đẹp trai vô đối, tài lực hùng hậu, thì cũng cần thời gian để chuẩn bị tinh thần chứ.

“Không sao, sớm muộn gì em cũng sẽ quen thôi.” Thẩm Nghiêm nói xong là bước lên xe, không chờ cô chút nào.

Lâm Hiểu Hiểu có hơi thất vọng, cô cứ nghĩ anh sẽ nắm tay mình, nhưng nghĩ lại bây giờ mà nắm tay thì khá ngượng ngùng, dù sao cũng chưa thân thiết.

Nghĩ như vậy hình như cũng không có gì phải lăn tăn nữa, vì thế cô thản nhiên theo sau.

Sau vài giờ bay, máy bay hạ cánh an toàn tại Thương thành.

“Nhà anh ở đâu?” Lâm Hiểu Hiểu đã sống ở Thương thành nhiều năm, cô cảm thấy may mắn khi anh không đưa mình đến một thành phố xa lạ, nếu không chỉ sợ cô sẽ càng mất cảm giác an toàn và thân thuộc.

Thẩm Nghiêm ngồi cạnh cô ở hàng ghế giữa trong xe thương vụ, cầm máy tính bảng qua loa đáp lại: “Đến nơi em sẽ biết.”

“Không phải là căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố chứ? Rốt cuộc nhà anh có bao nhiêu tiền thế?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn cách ăn mặc và phong thái của anh đã biết đây là người có tiền, chắc chắn trong nhà phải có gia tài hàng chục triệu.

Có lẽ cho tới bây giờ chưa có ai hỏi anh thẳng thừng như vậy, Thẩm Nghiêm chỉ thấy buồn cười, không đáp lại.

Lâm Hiểu Hiểu nghiêng người nhìn anh, không thể kìm chế được sự mê trai: “Lúc trước anh từng làm diễn viên chưa? Có thi vào Học viện Điện ảnh không?”

Thẩm Nghiêm lắc đầu, mắt vẫn dán vào số liệu trên máy tính bảng.

“Cũng phải, trên TV làm gì có người như anh, những người đẹp thực sự đều sẽ không lộ mặt.” Lâm Hiểu Hiểu xích lại gần hơn: “Anh làm nghề gì vậy?”

Có vẻ như cô vợ mới cưới này rất tò mò về mình, Thẩm Nghiêm biết mình không thể qua loa được nữa, cuối cùng ánh mắt cũng chuyển đến khuôn mặt đối phương: “Công ty game.”

“Anh làm mảng phát triển ở công ty game à?” Lâm Hiểu Hiểu tưởng anh chỉ là một nhân viên.

“Đó là nhân viên của anh.” Ánh mắt Thẩm Nghiêm cực kỳ quyến rũ, dù chỉ là cái nhìn chăm chú bình thường nhưng lại khiến người ta mơ màng, như thể anh đang cố ý dụ dỗ vậy.

Lâm Hiểu Hiểu vừa chạm mắt anh một cái chợt không nhịn được mà đỏ mặt: “Anh là ông chủ à?”

“Ừm.”

“Anh giỏi thật đấy, một năm có kiếm được vài trăm triệu không?”

“Hơn thế.”

“Ồ, thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Lâm Hiểu Hiểu chống cằm, lại hỏi: “Vậy sau này em phải làm bà nội trợ toàn thời gian à?”

“Em có thể làm bất cứ điều gì mình thích.” Thẩm Nghiêm giơ tay định xoa đầu cô.

Động tác này có hơi mập mờ, Lâm Hiểu Hiểu ngượng ngùng tránh đi, nhưng lại rất thích câu trả lời của anh, vì thế hỏi tiếp: “Vậy em còn một thắc mắc nữa, hai nhà chúng ta chênh lệch giàu nghèo lớn như vậy, sao lại có hôn ước được nhỉ?”

“Em nghĩ sao?” Thẩm Nghiêm hỏi ngược lại.

“Vì... anh có bệnh kín?” Lâm Hiểu Hiểu cho rằng đây là khả năng gần với thực tế nhất.

Thẩm Nghiêm cười không nổi, khóc không xong.

“Anh có thể thẳng thắn nói với em, chỉ cần không phải bệnh truyền nhiễm thì em đều chấp nhận được.”

“Không có.”

“Vậy là chuyện gì khó nói à?”

“Đừng đoán bừa.”

Lâm Hiểu Hiểu chẳng mảy may để ý anh nói gì, chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt thật sự quá hấp dẫn, tinh tế lại đẹp mắt, cuốn hút nhưng không nữ tính, nhìn một cái biết ngay là một anh chàng đẹp trai tuyệt đỉnh.

Ôi trời, không biết đôi môi đẹp như thế này hôn lên sẽ có mùi vị ra sao nhỉ...

Bình Luận (0)
Comment