Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 2

Ngay lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ kỳ quái, chiếc xe đã tiến vào khu biệt thự... à không, là khu chung cư bên cạnh.

Những căn biệt thự sang trọng vừa lọt vào tầm mắt đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tòa chung cư cao tầng. Tâm trạng Lâm Hiểu Hiểu như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, may là anh chưa giàu đến mức không thể với tới, nếu không có lẽ cảm giác mình không xứng với anh sẽ càng mãnh liệt hơn.

Căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh này cho hai người ở thì hoàn toàn dư dả. Hơn nữa, phong cách trang trí bằng gỗ tự nhiên này nhìn qua đã biết tốn không ít tiền, bất cứ món đồ nội thất nào cũng phải lên tới mười tám ngàn.

Ban đầu Lâm Hiểu Hiểu còn hơi ngại ngùng: “Em chẳng tốn một đồng nào mà lại được ở trong căn nhà đẹp thế này, thật sự là nhờ có anh!”

Cô gãi đầu nhìn Thẩm Nghiêm.

“Sau này là vợ chồng rồi, không cần khách sáo với anh.” Thẩm Nghiêm thay dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Lâm Hiểu Hiểu giả vờ không để ý, cứ đi đi lại lại trong phòng khách và phòng bếp, cho đến khi Thẩm Nghiêm gọi cô.

Giữa ban ngày ban mặt…

Cô căng da đầu bước vào, cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Sao vậy?”

Cô thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.

“Phòng bên phải là của em, xem còn thiếu gì không.” Thẩm Nghiêm khoanh tay dựa vào khung cửa.

Hóa ra là chia phòng ngủ, Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm rồi đi vào phòng ngắm nghía, khi mở tủ quần áo ra, cô phát hiện bên trong đầy ắp những bộ quần áo mới tinh vẫn chưa tháo mác.

Cô ngơ ngác chỉ vào đống quần áo hỏi: “Những cái này là cho em sao?”

Thẩm Nghiêm “ừ” một tiếng khẳng định.

Chà, bất ngờ ghê... Lâm Hiểu Hiểu lật vài cái mác ra xem kỹ: “Sao anh biết em mặc size nào?”

“Không khó.” Thẩm Nghiêm nói xong thì quay về phòng mình.

Cũng đúng, muốn biết mọi thứ về cô chẳng khó khăn gì, dù sao anh cũng đã “thu phục” cả bố mẹ cô rồi. Đến cả chuyện kết hôn cũng lặng lẽ sắp xếp sau lưng cô, còn có gì có thể giấu giếm nữa chứ?

Cô đoán bố mẹ mình chắc đã sớm tiết lộ hết mọi thứ về cô cho Thẩm Nghiêm, cho nên anh mới tỏ ra hiểu rõ cô như vậy.

Hừ, ngày rộng tháng dài, ai là chủ nhà này còn chưa chắc đâu!

Lâm Hiểu Hiểu bước vào nhà vệ sinh, phát hiện cốc và bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị sẵn.

Hơn nữa cái cốc này lại còn là cốc đôi!

Trên mặt cốc in hai chữ cái in hoa LO và nửa trái tim màu hồng, không có gì bất ngờ nếu cái cốc kia có in hai chữ VE và nửa trái tim còn lại, như vậy ghép lại sẽ thành LOVE!

Wow, anh chàng này khá là ngoài lạnh trong nóng nha~

Dù có hơi sến sẩm, nhưng... cũng coi như có lòng, Lâm Hiểu Hiểu che miệng cười trộm, không ngờ một người thanh tao thoát tục như Thẩm Nghiêm lại có thể mua thứ này.

Sau khi ngắm nghía xong phòng của mình, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu tham quan những nơi khác, và nơi cô thích nhất trong nhà chính là phòng sách.

Bởi vì bàn làm việc trong phòng sách vừa dài vừa vuông, được làm từ gỗ nguyên khối, sờ lên vô cùng có cảm xúc, như trở về với thiên nhiên vậy. Trên bàn không chỉ có máy tính mà còn có bút lông và nghiên mực.

Lâm Hiểu Hiểu tiện tay cầm một cây bút lông, chọc chọc đầu bút, nghĩ thầm chẳng lẽ Thẩm Nghiêm còn có tài hoa văn chương, biết viết thư pháp?

Đang định đi tìm thì Thẩm Nghiêm đã tự xuất hiện. Anh đẩy cửa phòng sách ra hỏi: “Em đói chưa? Đến giúp anh nấu cơm.”

“Giúp thế nào? Anh biết nấu à?” Lâm Hiểu Hiểu đặt bút lông xuống bàn, theo anh ra khỏi phòng sách.

Thẩm Nghiêm ném cho cô một cái tạp dề: “Giúp việc lặt vặt.”

“Em không biết thái rau, chỉ có thể giúp anh rửa rau, bóc tỏi, hoặc nếu anh không yêu cầu về kỹ năng dùng dao, em có thể thái qua loa một chút.” Lâm Hiểu Hiểu vừa buộc tạp dề vừa nói.

Tuy nhiên, chiếc tủ lạnh trống không đã cho họ thấy một điều: muốn nấu cơm, phải mua đồ trước!

Thấy Thẩm Nghiêm đứng trước tủ lạnh vài giây mà không động đậy, Lâm Hiểu Hiểu tò mò lại gần: “Không phải chứ, anh không mua thức ăn sao?”

“Em muốn đi cùng không…” Thẩm Nghiêm tháo tạp dề, giọng điệu rất bình thản, dường như việc này không đả kích gì đến anh.

Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: “Cũng được.”

Dù sao sớm muộn cũng phải đi.

Lên xe, Thẩm Nghiêm vừa lái xe vừa rộng lượng nói: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Lần trước anh nói anh làm việc ở công ty game?” Lâm Hiểu Hiểu không khách sáo với anh nữa.

Thẩm Nghiêm không biểu cảm đáp: “Cũng có thể coi là công ty công nghệ.”

Lâm Hiểu Hiểu truy hỏi: “Công ty game và công ty công nghệ thì liên quan gì đến nhau? Chẳng lẽ là game về robot?”

Thẩm Nghiêm lái xe ra khỏi hầm: “Đúng, liên quan đến chip và AI nhiều hơn.”

“Ồ…” Lâm Hiểu Hiểu đảo mắt, nghĩ thầm anh chàng này còn làm mấy thứ tiên tiến ghê.

Siêu thị cách chỗ họ ở chỉ vài cây số, chưa nói được mấy câu đã đến nơi.

Trước khi xuống xe, Lâm Hiểu Hiểu còn lo lắng: “Anh nói xem anh trông như thế này, vào siêu thị có gây rối loạn không?”

Thẩm Nghiêm tháo dây an toàn, xuống xe lấy một cái mũ lưỡi trai từ ghế sau.

“Có cần đeo thêm khẩu trang không?” Lâm Hiểu Hiểu khá là thích thú: “Kính râm nữa, anh có không? Mỗi lần anh ra ngoài đều phải trang bị đầy đủ thế này à, bảo sao anh trắng thế, haha!”

Không lời nào diễn tả được tâm trạng của Thẩm Nghiêm lúc này, anh chỉ có thể dùng lợi thế chiều cao để áp chế cô, vừa đặt tay lên đầu cô vừa cúi xuống nhìn: “Cười đủ chưa?”

Chết tiệt, tên hồ ly tinh cuốn hút này…

Sao góc nào cũng đẹp thế này, chẳng lẽ đây chính là nhan sắc ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết trong truyền thuyết sao?! Lâm Hiểu Hiểu lập tức bị chinh phục, đắm chìm trong vẻ đẹp của đối phương mà không thể tỉnh táo lại.

Thẩm Nghiêm khoác tay qua, ôm cô bước đi.

Ôi trời, chủ động thế sao! Nội tâm Lâm Hiểu Hiểu vui mừng khôn xiết, tai cô đỏ lên từ lúc nào không hay, nghĩ thầm không lẽ anh cũng thích mình!

Quả nhiên, bà đây vẫn có mấy phần quyến rũ, ngay cả cực phẩm như thế này cũng không nhịn được rung động…

Đẩy xe mua sắm, mua thêm vài loại rau dưa rồi đến khu vực thịt, Thẩm Nghiêm không hỏi gì mà cho thẳng vào trong xe đẩy. Chẳng qua anh lấy toàn là thịt bò, thịt cừu, cánh gà mà Lâm Hiểu Hiểu thích ăn, màu sắc và chất lượng thịt cũng rất tốt, chỉ có điều giá không hề rẻ.

“Không ngờ anh còn rành chuyện đi chợ thế!” Lâm Hiểu Hiểu cứ tưởng anh thật sự là người không dính khói bụi trần gian, mỗi ngày uống chút sương sớm là sống được rồi.

Vậy mà Thẩm Nghiêm lại giải thích cho cô: “Sống ở nước ngoài vài năm nên học được.”

“Anh du học ở đâu thế?” Lâm Hiểu Hiểu hứng thú, nghĩ thầm không biết tên Thẩm Nghiêm này còn bao nhiêu điều bất ngờ mà cô chưa khám phá ra.

“Hamburg.” Thẩm Nghiêm trả lời không nghiêm túc.

Lâm Hiểu Hiểu đầy thắc mắc: “Đâu cơ?”

Thẩm Nghiêm không nói gì thêm, anh đẩy xe đến khu vực trái cây.

Hamburg là nước nào? Hình như cô chưa nghe thấy bao giờ. Nếu nói về thức ăn, mấy nước châu Âu đều ăn hamburger, nói vậy có khác gì không nói.

Đi du học mà cũng bí ẩn thế này, thật kỳ quái, Lâm Hiểu Hiểu bĩu nhẹ môi, sau đó chạy bước nhỏ theo anh.

Sau khi mua xong đồ, họ đến quầy tự thanh toán, Lâm Hiểu Hiểu vẫn đang đắn đo không biết có nên hào phóng một lần hay không. Dù gì siêu thị này khá cao cấp, mua chút đồ cũng tốn mấy ngàn, Lâm Hiểu Hiểu chỉ là người làm công ở tầng dưới chót không có nhiều tiền tiết kiệm, thấy hơi xót tiền.

May mà Thẩm Nghiêm không cho cô cơ hội này, anh dùng một tấm thẻ hội viên nạp sẵn tiền là giải quyết xong phiền muộn của cô.

Haha, vẫn là có tiền sướng hơn!

Trong bãi đỗ xe, Thẩm Nghiêm đẩy xe đầy đồ ăn, Lâm Hiểu Hiểu đi sau lưng anh, trong lòng tràn đầy niềm vui và thỏa mãn.

Giờ phút này cô cảm thấy có một người chồng nhiều tiền thật quá tuyệt, huống chi anh ấy còn đẹp trai thế này, quả là kiếm lời gấp bội!

“Anh có cảm nhận được có người đang chụp lén anh không?” Lâm Hiểu Hiểu ngồi phịch xuống ghế phụ, bắt đầu câu chuyện.

Vừa nãy trong siêu thị, cô phát hiện có vài người cầm điện thoại chụp lén Thẩm Nghiêm, họ tình cờ gặp gỡ và đi lướt qua từ nhiều góc khác nhau chỉ để chụp được bức ảnh rõ nét nhất, thậm chí có người còn theo dõi họ rất lâu. Không biết là chỉ muốn đăng lên mạng xã hội để tám chuyện hay còn mục đích khác.

Thẩm Nghiêm uống một ngụm nước tinh khiết, gật đầu.

“Anh có ghét hành vi này không?” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy mình giống phóng viên báo lá cải đang phỏng vấn người nổi tiếng.

Thẩm Nghiêm hỏi ngược lại cô: “Nếu là em, em có thích không?”

Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu: “Không thích. Vậy nên anh thường xuyên gặp tình huống này sao, từ nhỏ đã thế rồi à?”

Loại trừ khả năng anh phẫu thuật thẩm mỹ, chắc chắn là từ nhỏ đã gặp chuyện này.

“Em muốn hỏi gì?” Thẩm Nghiêm nắm tay lái, nghiêng người nhìn cô ở góc bốn mươi lăm độ.

Góc độ này của anh ngược sáng, hình dáng sườn mặt tinh xảo như đao gọt rìu bổ.

Chỉ một ánh nhìn, Lâm Hiểu Hiểu đã say đắm. Cô không nói ra lời một hồi. Qua không biết bao lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em... chỉ muốn hiểu thêm về anh.”

Xe vững vàng đi trên đường, Thẩm Nghiêm không nhanh không chậm đáp: “Chúng ta còn nhiều thời gian.”

Còn nhiều thời gian... Khi câu nói này rơi vào tai Lâm Hiểu Hiểu, không hiểu sao lại thấy có vài phần lãng mạn, vậy nên anh định sống với cô suốt đời, không phải chỉ kết hôn cho có sao?

Ngoài cửa sổ xe rõ ràng là cảnh sắc và người đi đường bình thường, nhưng khi Lâm Hiểu Hiểu nhìn lại, tâm trạng đã khác hẳn so với trước, thậm chí có thể nói là nghiêng trời lệch đất.

Lần đầu tiên cô cảm thấy việc mua đồ về nhà nấu cơm là một điều rất lãng mạn và thư thái, nhất là đối với người đã kết hôn.

“Đúng rồi, em còn chưa gặp bố mẹ anh, có cần sắp xếp gặp mặt không?” Lâm Hiểu Hiểu giúp mang đồ từ cốp xe lên lầu.

Thẩm Nghiêm đi trước dẫn đường: “Nếu em muốn gặp họ, cũng không phải là không thể.”

Lâm Hiểu Hiểu thắc mắc: “Ý anh là sao, em có thể không gặp à?”

Thẩm Nghiêm mơ hồ “Ừ” một tiếng.

Hai người vào thang máy, Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi: “Anh là con một sao? Có anh chị em nào không?”

“Ừm.” Thẩm Nghiêm tiếc chữ như vàng.

Lâm Hiểu Hiểu đã hơi cạn lời: “Thẩm Nghiêm, anh không thích nói chuyện sao? Hay là không thích nói chuyện với em?”

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Nghiêm vừa lấy đồ vừa trả lời cô: “Em phải học cách quen với tính cách của anh.”

Lâm Hiểu Hiểu lườm anh một cái, đi theo vào nhà.

Nhân lúc thay dép, cô lại không chịu bỏ cuộc mà hỏi tiếp: “Anh trẻ như vậy đã khởi nghiệp mở công ty, nhà anh có mỏ à?”

“Em muốn do thám tình hình kinh tế của anh?” Thẩm Nghiêm xắn tay áo sơ mi lên, lấy các loại nguyên liệu nấu ăn từ trong túi ra.

Lâm Hiểu Hiểu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy! Em muốn biết anh có phải là con nhà giàu không.”

Có rất nhiều tiêu chuẩn để đánh giá sự giàu có, mà bất kỳ tiêu chuẩn nào cũng đều rất xa vời đối với một nhân viên quèn như Lâm Hiểu Hiểu, xa đến mức hoàn toàn không liên quan gì đến cô.

Thẩm Nghiêm không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại cô: “Theo em con nhà giàu nên có mức thu nhập bao nhiêu?”

“Ừm... ít nhất cũng vài triệu mỗi năm!” Lâm Hiểu Hiểu bóc một quả quýt, chia thành vài múi: “Nhưng em không yêu cầu anh cao như thế, kiếm được vài trăm ngàn là tốt rồi, hơn trăm ngàn cũng có thể tạm chấp nhận.”

Nghe đến câu hơn trăm ngàn cũng có thể tạm chấp nhận, ánh mắt Thẩm Nghiêm nhìn cô đã có đôi phần khác lạ.

Bình Luận (0)
Comment