“Thực ra em không quá để ý anh kiếm được bao nhiêu, em chỉ tò mò về gia cảnh của anh thôi.”
Kết hôn thì vội vàng, mà cô lại chẳng hiểu gì về người ta. Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy bản thân cần phải hiểu rõ toàn diện về anh trong thời gian ngắn.
“Em rửa mấy cái này đi, để anh làm đồ ăn.” Thẩm Nghiêm ngược lại không vội tiết lộ gia sản của mình.
“Ồ.” Lâm Hiểu Hiểu ăn xong múi quýt cuối cùng, ngoan ngoãn đi rửa rau.
Thẩm Nghiêm chọn một con dao thích hợp để thái thịt bò, vừa thái vừa trả lời câu hỏi của cô: “Nếu dựa theo cách nói của em, có lẽ anh cũng được xem như con nhà giàu.”
“Anh nói rõ hơn được không?” Lâm Hiểu Hiểu muốn biết nhiều và chi tiết hơn.
Bắt đầu từ đâu đây? Thẩm Nghiêm cũng không có đầu mối.
Lâm Hiểu Hiểu tưởng anh không muốn nói: “Gia đình anh thuộc dạng cần phải giữ bí mật sao?”
“Em nghĩ như vậy cũng được.” Thẩm Nghiêm cười.
Lâm Hiểu Hiểu “xì” một tiếng, không muốn hỏi thêm.
Rửa xong rau cần dùng, cô lấy khăn lau khô tay: “Cần em làm gì nữa không?”
“Bóc ít hành tỏi đi.” Thẩm Nghiêm đã thái xong thịt, bắt đầu thái rau.
Nhìn người đàn ông cao hơn một mét tám vai rộng eo thon, đeo tạp dề cúi đầu nấu ăn một cách thành thạo, Lâm Hiểu Hiểu không khỏi sinh ra bong bóng màu hồng…
Đúng lúc này Thẩm Nghiêm quay lại nhìn cô, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên: “Em ngây người gì thế?”
Ợ...bong bóng màu hồng bị chọc thủng.
Lâm Hiểu Hiểu chớp chớp mắt: “Không có, em chỉ đang nghĩ chuyện khác thôi.”
“Anh không ăn được cay, sau này khi chúng ta ăn chung, khẩu vị đồ ăn có thể sẽ nhạt hơn, em có chấp nhận không?” Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiểu Hiểu tỏ ra thoải mái: “Được chứ, ăn cay nhiều không tốt cho sức khỏe, miễn là món ăn ngon thì có cay hay không cũng chẳng sao.”
“Ừm.” Thẩm Nghiêm vẫn điềm tĩnh như cũ, dường như câu trả lời của cô nằm trong dự đoán của anh.
Bóc hành tỏi xong, Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh xem Thẩm Nghiêm cắt ớt xanh.
Thẩm Nghiêm nhắc cô: “Khoai tây phải gọt vỏ.”
“Ồ.” Lâm Hiểu Hiểu cầm ba củ khoai tây đã rửa sạch, tìm kiếm xung quanh: “Dao bào đâu rồi?”
Khi ở siêu thị, Thẩm Nghiêm mua khoai tây xong đã mua luôn dao bào, nhưng lúc đó Lâm Hiểu Hiểu không để ý, nên không biết dao bào cô cần đang nằm ngay trong túi mua sắm.
Khi thấy cô tìm mãi không ra còn định mở tủ tìm kiếm, Thẩm Nghiêm im lặng đi đến cửa bếp, lấy đồ từ túi mua sắm ra đưa cho cô.
“Ồ, cảm ơn anh.” Lâm Hiểu Hiểu có hơi ngượng ngùng.
Đối với lời cảm ơn của cô, Thẩm Nghiêm không nói gì, chỉ vô cùng tự nhiên sờ l*n đ*nh đầu cô.
Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy được yêu chiều mà lo sợ, đồng thời lại cảm thấy hình như anh xem cô là một đứa trẻ mà đối đãi.
Nhưng cô không thích cảm giác đó, cho nên gấp gáp muốn biết anh nghĩ gì về mình: “Anh có câu nào muốn hỏi em không?”
Bóng dáng bận rộn của Thẩm Nghiêm tạm dừng, anh ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút: “Tại sao em lại dám kết hôn với anh?”
“Hôm đó bố mẹ em đều có mặt, có gì mà không dám chứ.” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai: “Hơn nữa, anh đẹp trai như vậy, có lí do gì để em không đồng ý đây. Trừ khi bây giờ anh nói cho em biết là anh có bệnh.”
Thẩm Nghiêm quay người: “Đẹp trai nên em đồng ý?”
Lâm Hiểu Hiểu đúng lý hợp tình đáp: “Đúng vậy đó, khi chọn bạn đời, điều đầu tiên cần chú ý chính là hình tượng, nếu không thì tại sao từ xưa đến nay lại có nhiều người theo đuổi mấy cô gái đẹp như vậy, trai đẹp cũng thế, bề ngoài xinh đẹp luôn là tài nguyên khan hiếm.”
Để anh hiểu rõ hơn, Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục giải thích: “Anh có vẻ ngoài đẹp trai nên mới thấy bề ngoài không quan trọng, nhưng thực tế nó có thể đổi lấy tài nguyên, ví dụ như quay quảng cáo, làm diễn viên điện ảnh và truyền hình, đều là nghề phải dựa vào ngoại hình kiếm cơm.”
Mặc dù nói không sai, nhưng nghe lại thấy không thoải mái, Thẩm Nghiêm hơi nhíu mày không nói gì thêm.
“Tất nhiên, ngoại hình chỉ là một phần, khí chất cá nhân cũng rất quan trọng, dù sao lúc ấy ấn tượng của em về anh cũng không tầm thường.” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa gọt xong hai củ khoai tây, chỉ còn một củ cuối cùng chưa gọt vỏ.
Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Vậy tại sao anh cũng đồng ý kết hôn, chỉ vì hôn ước sao?”
Chỉ vì hôn ước sao? Thẩm Nghiêm cũng muốn hỏi chính mình câu hỏi này.
“Em có thể nghĩ như vậy.” Anh tạm thời không muốn giải thích quá nhiều.
Câu trả lời hời hợt khiến Lâm Hiểu Hiểu hơi hờn dỗi: “Không muốn nói thì thôi.”
Dù sao mới chỉ quen nhau hai ngày, không thể kỳ vọng người ta phải nói hết mọi chuyện, giữ lại một ít là chuyện bình thường. Dù sao lâu ngày mới hiểu lòng người, thời gian sẽ dần làm rõ mọi thứ.
Sau khi hoàn tất công việc trên tay, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng được thảnh thơi. Cô thoải mái nằm lăn trên sô pha xem TV, cảm giác chỉ xem thôi thì chưa đủ, còn phải ăn nữa.
Cô rửa một đĩa nho nhập khẩu mua từ siêu thị, vừa ăn vừa xem chương trình giải trí mới nhất mà mình yêu thích. Cô nằm rất thoải mái, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng xào nấu và tiếng máy hút mùi từ bếp.
A, cuộc sống thật thoải mái, nằm ăn nằm uống còn có một ông chồng đẹp trai nấu ăn cho mình, như mộng như ảo, đỉnh cao của cuộc đời!
Một tập chương trình kết thúc thì món ăn cũng gần xong. Thẩm Nghiêm ở trong bếp gọi cô: “Lâm Hiểu Hiểu, bê đồ ăn lên.”
“Ồ, đến đây!” Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng chạy vào, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi khiến cô không ngừng ch** n**c miếng.
Thịt bò hầm khoai tây, rau cải xào, đậu hũ trộn và canh cà chua trứng, ba món mặn một món canh, tất cả đều là món cô thích!
“Chẳng phải anh không ăn cay sao?” Nhìn vào tô thịt bò hầm khoai tây lớn còn lẫn vài lát ớt xanh băm nhỏ, Lâm Hiểu Hiểu hơi nghi hoặc.
Thẩm Nghiêm thở dài: “Ăn ít thì không sao.”
“Ồ.” Lâm Hiểu Hiểu tự giác múc hai bát cơm, một bát cho anh, một bát cho mình: “Vất vả rồi, đầu bếp Thẩm!”
Thẩm Nghiêm nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, khóe môi vô thức nhếch lên đôi chút rồi ngay lập tức kìm lại, sau đó bình thản cầm đũa lên.
Lâm Hiểu Hiểu cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Có lẽ do đói bụng nên trong suốt bữa ăn hai người không nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng quảng cáo trên TV vang lên.
Sau khi ăn no, Lâm Hiểu Hiểu mới lên tiếng: “Thật sự rất ngon, ngon hơn cả nhà hàng bên ngoài. Em không thể nấu được như anh, anh từng học nấu ăn sao?”
“Ừm.” Thẩm Nghiêm vừa từ tốn ăn cơm vừa trả lời ngắn gọn.
Lại “ừm”, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu cảm khái tên nhóc Thẩm Nghiêm này thật kiệm lời, chẳng lẽ tất cả trai đẹp trên đời đều lạnh lùng như vậy sao? Nhớ khi mới gặp anh lần đầu, cô đâu có cảm thấy anh hướng nội lại lạnh lùng thế này...
Thẩm Nghiêm ăn xong dùng khăn giấy lau miệng, rồi ra lệnh bằng giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Em rửa bát đi.”
Ô hô?
Lâm Hiểu Hiểu hơi khó chịu, nhưng cơm là do người ta làm, cô rửa bát cũng là lẽ đương nhiên, không có gì khó chịu cả.
Vì vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy thu dọn bát đĩa, lau bàn, rồi vào bếp rửa bát, rửa đũa, rửa nồi, rửa dao và thớt, dọn rác trong bếp, quét nhà, giặt khăn lau.
Xong xuôi hết mọi việc, thậm chí cô còn thấy mệt hơn cả khi nấu ăn!
“Nội nhà anh, lần sau để em nấu cơm!” Lâm Hiểu Hiểu nghiêng người trên sô pha nghĩ ngợi: “Không đúng, vẫn là gọi đồ ăn ngoài tiện hơn, ăn xong ném một cái là xong việc.”
Khi đã ăn uống no nê, Lâm Hiểu Hiểu không có gì làm đang nằm trên sô pha chuẩn bị tìm một bộ phim để giải trí trước khi ngủ, chợt nghe thấy giọng Thẩm Nghiêm từ phía sau truyền đến.
Anh nói: “Anh ra ngoài một lát, có thể sẽ về muộn.”
“Ôi!” Lâm Hiểu Hiểu bỗng bật dậy, tưởng không kịp gọi anh lại.
Không ngờ Thẩm Nghiêm lại đến gần, trên mặt không có tí biểu hiện không kiên nhẫn nào, mà chỉ chăm chú chờ cô nói hết lời.
Bị anh nhìn như vậy, Lâm Hiểu Hiểu không khỏi ngượng ngùng: “Khi nào anh về, em ở một mình... có hơi sợ.”
“Sợ?”
Đã lâu Thẩm Nghiêm không có loại cảm xúc như vậy nên khó mà thấu hiểu, nhưng vẫn cố gắng an ủi cô: "An ninh khu vực này rất tốt, quản lý trong khu chung cư cũng rất nghiêm ngặt, nếu em không chủ động mở cửa, người ngoài không thể vào được.”
“Ồ…” Lâm Hiểu Hiểu chỉ cần nhìn anh là đầu óc sẽ dễ dàng trở nên trống rỗng, không biết nói gì.
Nhìn đồng hồ, Thẩm Nghiêm ước chừng thời gian quay lại: “Khoảng mười một giờ anh sẽ về, không cần đợi anh.”
“Vậy anh đi đâu?” Lâm Hiểu Hiểu dựa vào ghế sô pha ngây ngẩn nhìn anh, trông giống như một con vật nhỏ vô tội lại đáng thương.
Thẩm Nghiêm cúi đầu tránh ánh mắt của cô: “Về nhà cũ, có một số việc.”
Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục hỏi: “Nhà cũ là ở đâu, là nhà bố mẹ anh sao?”
“Ừm.” Thẩm Nghiêm lấy áo khoác treo ở cửa.
Không hiểu sao, đêm hôm khuya khoắt anh đột nhiên muốn rời đi khiến Lâm Hiểu Hiểu thấy hơi bất an. Cô không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Anh đi rồi có trở lại không…”
Cô tưởng anh không nghe thấy, nhưng không ngờ anh lại kiên định trả lời: “Có.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, bên trong lẫn bên ngoài đều yên tĩnh.
Lâm Hiểu Hiểu ủ rũ nằm xuống, tâm trí không còn đặt vào TV nữa. Cô đang nghĩ, rốt cuộc Thẩm Nghiêm là người như thế nào, xuất thân từ gia đình ra sao, về sau anh có dự định gì, liệu có thật sự sống tốt với cô không?
Khó chịu trở mình, cô lại nghĩ, nếu đổi lại mình là Thẩm Nghiêm vừa có tiền vừa có sắc, ít nhất cũng sẽ lấy một “bạch phú mỹ*” có gia thế tương xứng, sao có thể rơi vào tình cảnh phải lấy một người không có gì nổi bật như cô chứ!
(Những cô gái xinh đẹp, giàu có và trắng trẻo)
Điều này căn bản là một sự sỉ nhục đối với anh!
Cho dù có trưởng bối, có hôn ước ép buộc nên không thể không cưới, thì từ tận đáy lòng anh chắc chắn không thực sự coi trọng cô, cũng khó để có một cuộc sống hôn nhân hòa thuận, êm ấm... Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Lâm Hiểu Hiểu dần tắt lịm.
Mà ở phía bên kia, Thẩm Nghiêm đang trên đường đến Cảng thành, vì muốn tận lực rút ngắn thời gian bay, anh đã từ bỏ chuyến bay bình thường mà sử dụng máy bay tư nhân của mình..
“Cậu chủ, đây là báo cáo công việc ba ngày gần đây do Tổng giám đốc Lý gửi đến.” Quản gia Hứa được cử đến đón anh, sau khi Thẩm Nghiêm ngồi xuống ông mới đưa laptop tới.
Ông chủ Thẩm mới kết hôn đã tận dụng thời gian trên máy bay để hoàn thành công việc như vậy đó.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh an toàn.
Chiếc xe Hồng Kỳ* phiên bản giới hạn đã chờ sẵn bên ngoài sân bay để đón Thẩm Nghiêm. Dù là vào ban đêm, chiếc xe giá trị xa xỉ tượng trưng cho địa vị và quyền lực này vẫn nhanh chóng chiếm được không ít chú ý.
̣(Thương hiệu xe hơi nổi tiếng của Trung Quốc.)
“Sao lại là chiếc xe này?” Ngay khi Thẩm Nghiêm nhìn rõ chiếc xe, sắc mặt anh lập tức không tốt.
Quản gia Hứa vội vàng giải thích: “Là ý của ông chủ, đoán chừng là vì cậu kết hôn nên vui vẻ, đặc biệt cử chiếc xe ông ấy yêu thích nhất đến đón cậu.”