Là một trong những chiếc xe yêu thích nhất của Thẩm Kiến Quốc, chiếc xe Hồng Kỳ này được “sủng” không phải vì giá cả. Giá của nó không quá một vạn, nhưng nguồn gốc lại không hề đơn giản.
Có tin đồn chủ sở hữu trước của chiếc xe Hồng Kỳ này là một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, nắm trong tay quyền thế ngập trời. Việc Thẩm Kiến Quốc được nhân vật lớn này tặng xe cũng đồng nghĩa với việc ông được một thế lực khổng lồ nào đó bảo vệ.
Ngược lại với Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Nghiêm rất không thích những hành động khoe khoang phô trương như vậy. Anh thích sự yên tĩnh vắng vẻ, không bị quấy rầy, điều này có thể liên quan đến trải nghiệm từ nhỏ của anh.
Cách trung tâm thành phố chưa đến nửa giờ lái xe, có một ngôi biệt thự cổ kính. Trong khuôn viên của biệt thự, chỉ riêng khu vực cây xanh đã rộng gần nghìn mét vuông. Kiến trúc tổng thể thiên về phong cách Trung Hoa, có đình đài lầu các, cầu nhỏ và suối nước, mang đậm hương vị vùng Giang Nam xưa.
Đi qua con đường đá cuội, đến trước cây hoa mẫu đơn lớn tuổi hơn cả ông nội mình, Thẩm Nghiêm gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa gỗ tử đàn.
Thẩm Kiến Quốc đã chờ sẵn trong phòng khách lập tức đặt sách xuống, bảo thím Ngô giúp việc đi mở cửa.
“Cậu chủ, cậu đã về.” Thím Ngô cười tươi rói. Dù bà ấy không phải là người nuôi dưỡng cậu chủ từ nhỏ, nhưng diện mạo của cậu có vài phần giống với bà chủ, mỗi lần gặp đều cảm thấy thân thuộc.
Xuất phát từ phép lịch sự, Thẩm Nghiêm khẽ gật đầu với bà ấy.
“Được rồi, thím Ngô, bà đi nghỉ đi!” Thẩm Kiến Quốc vội vàng đuổi người ra ngoài.
Thím Ngô cùng rời đi với quản gia Hứa đứng ngoài cửa, chỉ còn lại hai bố con nhà họ Thẩm nói chuyện riêng.
Trong phòng khách, Thẩm Kiến Quốc phấn khởi hỏi: “Cảm giác thế nào? Cô con gái nhà họ Lâm ra sao? Bố nghe nói tụi con đã đi đăng ký kết hôn ngay buổi chiều hôm đó, có vẻ như con khá hài lòng với con bé, nếu không sẽ chẳng quyết định nhanh như vậy.”
Hài lòng hay yêu thích? Cả hai đều không hoàn toàn chính xác. Thẩm Nghiêm im lặng một lúc rồi đáp trả hai chữ: “Cũng được.”
“Con không thích?” Thẩm Kiến Quốc thắc mắc: “Bố thấy con không giống không thích, mà là cứng miệng.”
Từ nhỏ Thẩm Nghiêm đã kiêu ngạo, không bao giờ khóc trước mặt người khác, anh gần như chưa từng bộc lộ cảm xúc sâu sắc với bất kỳ ai. Dường như anh sinh ra đã thiếu cảm xúc, không gần gũi với ai.
“Cũng trách bố, để con phải sống xa nhà từ nhỏ, sau đó lại xuất ngoại du học, hơn nữa mẹ con mất sớm, bố lại bận rộn với công việc, không thể quan tâm nhiều đến con… nên mới dẫn đến tính cách con như vậy, haiz.” Thẩm Kiến Quốc hơi tự trách mình.
Trong mắt người ngoài, Thẩm Nghiêm là một người bí ẩn lạnh như băng không có tình cảm. Nếu không phải mang thân phận cậu chủ nhà họ Thẩm, có lẽ chẳng ai biết tin tức gì về anh.
Đối với sự tự trách của bố, Thẩm Nghiêm không có biểu hiện gì đặc biệt, anh chỉ ngồi yên lặng lắng nghe.
Thẩm Kiến Quốc tháo kính xuống, lau khóe mắt: “Haiz, già rồi già rồi, luôn nhớ lại quá khứ. Nói chuyện chính đi, con đã sắp xếp xong cho cô con gái nhà họ Lâm chưa? Trước đây điều kiện sống của con bé không tốt, chỉ ở nhà thuê, phòng chia nhỏ bằng vách ngăn, trong tay cũng không có tiền, cuộc sống tương đối vất vả. Bố vốn định cho các con căn biệt thự ở ngoại ô phía Tây, nhưng con lại nhất quyết muốn sống ở khu chung cư. Hiện tại con bé đã quen chưa, có thấy thoải mái không?”
“Quen rồi ạ.” Thẩm Nghiêm sắp xếp như vậy vì có lý do riêng của anh.
Tuy nhiên, Thẩm Kiến Quốc vẫn không tán thành: “Sao phải ở trong căn hộ nhỏ như vậy, ngay cả người giúp việc cũng không có, sinh hoạt thường ngày cũng không có người chăm sóc.”
Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ giải thích: “Tiếp nhận cái mới cần có thời gian, hiện tại điều cô ấy cần nhất là làm quen và thích ứng với con, chứ không phải là hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Hơn nữa, cô ấy rất hài lòng với căn nhà này, nó đã vượt xa mong đợi của cô ấy.”
Con trai có thể nói nhiều như vậy quả là không dễ dàng!
Cuối cùng chân mày Thẩm Kiến Quốc cũng buông lỏng: “Cũng đúng, mọi chuyện đều phải tiến hành theo trình tự. Tục ngữ nói nghèo khổ lên giàu sang thì dễ, nhưng giàu sang xuống nghèo khổ mới khó khăn. Nếu đột ngột trải qua những ngày tốt đẹp, tâm lý sẽ dễ dàng chấp nhận, nhưng nếu cuộc sống quá tốt cũng không ổn, một bước lên trời dễ khiến lòng người mất cân bằng.”
Thẩm Kiến Quốc vỗ vai anh: “Vẫn là con trai của bố suy nghĩ thấu đáo!”
Dù tự trách hay khen ngợi, Thẩm Nghiêm đều không có phản ứng gì đặc biệt, anh vẫn giữ im lặng như cũ.
“Con định khi nào thì dẫn con bé đến gặp bố?” Dù sao Thẩm Kiến Quốc cũng đã lớn tuổi, đứng lâu một chút sẽ dễ cảm thấy mệt, ông đành ngồi lại trên chiếc ghế thái sư của mình, từ từ thưởng thức một ngụm trà.
Thẩm Nghiêm cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Qua một thời gian nữa.”
“Vậy là khi nào?”
“Năm sau ạ.”
Sau khi nhận được câu trả lời cụ thể, Thẩm Kiến Quốc truy hỏi: “Con còn phải xem xét con bé thêm một năm nữa sao?”
Thẩm Nghiêm: “Tình cảm cần thời gian để bồi dưỡng.”
Thẩm Kiến Quốc cười vài tiếng: “Bố đoán chắc cô con gái nhà họ Lâm rất tự ti trước mặt con, nói về ngoại hình hay gia thế con bé đều không có gì nổi bật. Nếu không phải vì lý do đặc biệt, một cô gái như vậy muốn gặp con còn khó, chứ đừng nói đến việc kết hôn. Muốn giải quyết sự tự ti của con bé thì cần phải nói rõ lý do này, nhưng mà lý do…”
“Bố yên tâm, con sẽ không vội vàng nói với cô ấy đâu. Đến lúc cần nói, con sẽ tự mình nói.” Thẩm Nghiêm rất bình tĩnh.
Thẩm Kiến Quốc gật đầu: “Bố biết con có chừng mực, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của con là hiểu biết về con bé nhiều hơn, dành thêm thời gian ở bên nhau, như vậy hai đứa mới có tình cảm được. Tuyệt đối đừng kết hôn xong là lập tức lạnh nhạt với con bé.”
“Vâng.” Sao Thẩm Nghiêm có thể không hiểu những điều này, chỉ là chưa có cơ hội thực hành mà thôi.
“Sau này sẽ có nhiều lời ra tiếng vào, con không cần để ý.” Thẩm Kiến Quốc lại uống một ngụm trà: “Khi nào định tổ chức đám cưới?”
Thẩm Nghiêm lắc đầu.
Thẩm Kiến Quốc đặt cốc trà xuống: “Không định tổ chức sao?”
Thẩm Nghiêm: “Vâng.”
Thẩm Kiến Quốc không hài lòng: “Cô con gái nhà họ Lâm cũng đồng ý? Con không thể tự quyết định một mình được!”
“Lấy chồng theo chồng, cô ấy sẽ đồng ý thôi ạ.” Giọng điệu Thẩm Nghiêm rất kiên quyết.
Thẩm Kiến Quốc thở dài, có vẻ như không biết nên làm thế nào với con trai mình: “Vậy còn ảnh cưới, con cũng không định chụp với con bé à? Bố thậm chí còn không có một bức ảnh nào của các con.”
Thẩm Nghiêm không thích chụp ảnh nên dĩ nhiên lại từ chối: “Con sẽ đưa cô ấy đến gặp bố.”
“Con đó Thẩm Nghiêm, đúng là không hiểu phong tình, chẳng dành cho con gái nhà người ta chút cảm giác lãng mạn nào. Nếu không phải vẻ ngoài còn ưa nhìn thì làm gì có cô gái nào chịu ở bên con?" Thẩm Kiến Quốc chỉ vào con trai, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thẩm Nghiêm không còn gì để nói, chỉ lặng lẽ nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Đêm đã khuya, Thẩm Kiến Quốc thấy con trai có ý định rời đi vì thế hỏi: “Tối nay con vẫn về sao?”
Thẩm Nghiêm “vâng” một tiếng.
“Cứ ở lại đây đi, ban đêm tầm nhìn không tốt, đi về sẽ không an toàn.” Thẩm Kiến Quốc vẫn rất quan tâm đến con trai.
“Cô ấy đang đợi con.” Thẩm Nghiêm vốn không muốn nói như vậy, nhưng lại lo lắng nếu không nói Thẩm Kiến Quốc sẽ thật sự giữ anh lại.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, Thẩm Kiến Quốc tươi cười đuổi người: “Tốt, tốt tốt, như vậy mới giống vợ chồng son chứ, con mau về đi, đừng để con dâu bố chờ lâu!”
Ông cầm điện thoại bàn lên: “Ông Hứa đâu rồi, nhanh chóng sắp xếp xe đưa cậu chủ ra sân bay!”
Nhìn theo bóng lưng con trai rời đi, Thẩm Kiến Quốc âm thầm thở dài: Có thể khiến Thẩm Nghiêm vội vã đi đi về về như vậy, bao nhiêu năm qua chẳng có mấy người. Xem ra, thằng bé thật sự để cô con gái nhà họ Lâm trong lòng rồi.
Màn đêm đen đặc bao phủ mặt đất, Thẩm Nghiêm không kịp ở lại qua đêm đã vội vã quay về.
Chỉ vì anh đã hứa với cô sẽ về nhà lúc mười một giờ.