Thẩm Nghiêm không nuốt lời, anh đã trở về ngôi nhà nhỏ của họ trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ.
Tiếc là lúc này Lâm Hiểu Hiểu đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi, mặc cho Thẩm Nghiêm gọi hay lay thế nào cũng không tỉnh.
“Lâm Hiểu Hiểu?”
“Dậy đi.”
“Đừng ngủ ở đây.”
Không nhận được phản hồi nào.
Trong cơn tức giận, anh vốn định mặc kệ cô, dù sao ngủ ở đâu chẳng là ngủ, cùng lắm thì đắp thêm cho cô cái chăn. Thế nhưng vừa quay người đi, anh lại nhớ ra cô vì đợi anh về mới không vào phòng ngủ, trong lòng chợt không nỡ.
Thẩm Nghiêm thở dài một tiếng, cam chịu đỡ cô dựa vào lòng mình, rồi bế ngang cô lên.
Rốt cuộc cảm giác lơ lửng cũng khiến Lâm Hiểu Hiểu có phản ứng, cô ngái ngủ nhận diện khuôn mặt trước mắt: “Anh là ai?”
Sợ mình bị ngã nên cô duỗi tay ôm lấy cổ Thẩm Nghiêm, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà trở nên gần hơn. Đợi khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú kia, tim cô vô thức đập nhanh hơn.
A… khuôn mặt này đẹp trai quá!
Thẩm Nghiêm hoàn thành nhiệm vụ đặt cô lên giường rồi mới lui ra ngoài, khi đi còn không quên đóng cửa phòng giúp cô.
Lâm Hiểu Hiểu càng nghĩ càng hưng phấn: Trời ạ, vừa rồi anh ấy bế công chúa mình sao?!!
Thật sự là quá mập mờ rồi!!
Wow hahaha… cô trốn vào trong chăn cười trộm, nghĩ thầm đây giống như một cảnh trong bộ phim thần tượng bỗng chốc trở thành hiện thực vậy.
Vì quá hưng phấn mà nửa đêm cô không tài nào ngủ được, mãi nửa đêm sau mới thiếp đi.
Chờ cô tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, đối với Lâm Hiểu Hiểu mà nói thì tỉnh lúc nào cũng không quan trọng, dù sao cô cũng không phải đi làm. Nhưng vị bên cạnh thì khác, người ta sở hữu cả một công ty lớn, chắc chắn bận rộn hơn cô.
Không biết giờ này anh ấy còn ở nhà không…
Lâm Hiểu Hiểu xỏ dép lê, sau khi ra cửa cô nhìn vào phòng ngủ của chồng mới cưới trước tiên. Thấy cửa phòng anh đóng kín, phòng khách cũng không có ai, lòng cô chợt dâng lên nỗi thất vọng khá nhiều.
Sao anh không ở cạnh mình hai hôm mà đã đi làm rồi… Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi, quyết định vệ sinh trước rồi nói sau. Nhưng trước khi đi vệ sinh, cô phải lấy điện thoại đã.
Ngồi trên bồn cầu, Lâm Hiểu Hiểu không cần nghĩ ngợi đã mở một ứng dụng giải trí đang hot, sau đó bắt đầu lướt video ngắn.
Video từ mấy giây đến mấy chục giây đều có, trong nhà vệ sinh lúc thì tràn ngập âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ, lúc thì là tiếng những streamer quảng cáo bán hàng, khi khác lại là phim truyền hình đứt đoạn, mắt và tai Lâm Hiểu Hiểu đều bận rộn không ngừng.
Đi vệ sinh xong, cô rửa mặt rồi thay đồ, dự định đi tìm chút gì đó để lấp đầy bụng.
“Ơ?”
Trên bàn bếp đã có sẵn sandwich và sữa đang chờ cô. Lâm Hiểu Hiểu vui vẻ bưng lên bàn, vừa lướt video vừa ăn.
Đang ăn chợt có tiếng động phát ra từ phòng sách, Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn qua: “Anh chưa đi à…”
Thẩm Nghiêm cầm điện thoại của cô lên ấn tạm dừng âm thanh ồn ào của video, sau đó cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nói: “Lướt nhiều thứ này quá sẽ hại não đấy.”
Sét đánh giữa trời quang!!
Lâm Hiểu Hiểu bị dọa đến mức dừng cả động tác nhai thức ăn lại, cô yếu ớt phản bác: “Ai nói vậy, chẳng phải mọi người đều lướt sao…”
“Trí nhớ giảm sút, không thể tập trung lực chú ý, phản ứng chậm chạp.” Thẩm Nghiêm dùng ngón trỏ chọt vào trán cô: “Não bị k*ch th*ch liên tục, giống như chuột bạch bị điện giật vào não, tự chọn cái chết trong vui vẻ.”
Càng nói càng quá đáng!
Lâm Hiểu Hiểu nhe răng trợn mắt: “Anh hiểu rõ nhỉ?”
Thẩm Nghiêm đứng thẳng lên: “Đại não người có 86 tỷ tế bào thần kinh, em biết con số đó có ý nghĩa gì không?”
“Không biết.” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của mình.
“Điều đó có nghĩa là số lượng tế bào thần kinh còn nhiều hơn cả các vì sao trong dải Ngân Hà.” Thẩm Nghiêm chỉ vào thái dương của mình nói: “Não người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này.”
Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm: “Vậy thì sao?”
Biết cô không tiếp thu được những kiến thức quá học thuật, Thẩm Nghiêm chuyển sang cách giải thích đơn giản hơn: “Ví dụ như tại sao em thích ngắm trai đẹp.”
Anh ngồi xuống đối diện Lâm Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô: “Chỗ này là thùy chẩm của vỏ não, nó điều khiển thị giác, vì vậy em nhìn thấy anh chàng đẹp trai.”
Tuy Lâm Hiểu Hiểu không hiểu anh đang nói gì nhưng cô cảm thấy rất ấn tượng: “Wow.”
Thẩm Nghiêm di chuyển tay, đặt ở vị trí khác: “Còn đây là thùy thái dương, em nghe thấy giọng nói của anh chàng đẹp trai hơn nữa còn nhớ kỹ anh ta.”
Hai người ngồi gần nhau, Lâm Hiểu Hiểu không dám nhìn thẳng vào anh: “Giống như bây giờ em nghe thấy giọng nói của anh…”
“Đúng vậy.” Thẩm Nghiêm hết sức tập trung: “Đây là thùy đỉnh, em có thể cảm nhận được tay anh đang chạm vào đầu em.”
Lâm Hiểu Hiểu càng thêm ngượng ngùng: “Ừm…”
“Còn chỗ này nữa…” Thẩm Nghiêm thấy cô giống như một con tôm bị luộc chín, cả người đỏ rần lên: “Sao vậy?”
Lâm Hiểu Hiểu bối rối che mặt: “Không, không có gì.”
Thẩm Nghiêm cười thầm: “Hành động hiện tại của em là do thùy trán của não đang hoạt động.”
Cái gì với cái gì thế này! Tên này không hiểu phong tình chút nào! Lâm Hiểu Hiểu ghét tên đầu gỗ này chết mất!
Lâm Hiểu Hiểu không muốn nghe anh nói thêm nữa, cô dứt khoát rời đi uống nước lạnh, hóng gió mát, cố gắng bình tĩnh lại càng nhanh càng tốt.
Đứng trên ban công hóng gió, Lâm Hiểu Hiểu nghĩ, hóa ra cái tên này không phải là ít nói mà là chưa nói đến chủ đề khiến anh hứng thú! Vừa rồi để cái miệng nhỏ của anh luyên thuyên quá chừng không biết có mệt không nữa!
Nhưng không phải anh điều hành một công ty công nghệ à, sao bỗng dưng lại biến thành chuyên gia nghiên cứu thần kinh não thế này, chẳng lẽ trước đây anh học y?
Chẳng mấy chốc, Thẩm Nghiêm lại thay một bộ đồ khác ra ngoài.
Thấy anh mặc quần áo trang trọng hơn, Lâm Hiểu Hiểu biết anh chuẩn bị ra ngoài nên thuận miệng hỏi một câu: “Anh đến công ty à?”
“Ừm, em có muốn đi cùng không?” Thẩm Nghiêm ngỏ lời mời.
Lâm Hiểu Hiểu ngẩn người một chút rồi nói: “Cũng không phải là không được.”
…
Trên đường đi, Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được hỏi anh: “Rốt cuộc anh làm gì vậy, lần trước không phải nói là nghiên cứu chip robot sao, hôm nay lại nói với em về tế bào thần kinh não là thế nào?”
Thẩm Nghiêm vừa lái xe vừa trả lời: “Bởi vì trí tuệ nhân tạo không thể tách rời con người, nghiên cứu mô phỏng não không thể tách rời não bộ, bản chất của những công nghệ cao này đều bắt nguồn từ con người và cũng phục vụ cho con người.”
“Vậy anh còn phải nghiên cứu các vấn đề trong y học à.” Lâm Hiểu Hiểu chỉ nghe thôi đã cảm thấy choáng váng, ngưỡng cửa của ngành này thật cao qu mà!
Thẩm Nghiêm chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng “ừm”.
Nếu nhìn từ bên ngoài thì công ty công nghệ trong truyền thuyết không có gì đặc biệt, cũng không có những tầng ngầm bí mật giống như trong phim, nó và mấy tòa cao ốc xung quanh chẳng có gì khác biệt, rất bình thường, không cyberpunk* một chút nào!
(Cyberpunk thuộc thể loại khoa học viễn tưởng, được dựng lên dưới dạng văn học, điện ảnh hoặc game. Các tác phẩm Cyberpunk thường tập trung vào tương lai gần, trong đó công nghệ đã thâm nhập sâu vào cuộc sống con người và thay đổi hoàn toàn cách mọi người tương tác với thế giới xung quanh. Cyberpunk thường tạo ra những thế giới tương lai bị nhiễu động, tối tăm và bất bình đẳng xã hội.)
Bất đồng với các công ty khác là trước cửa không có chốt bảo vệ, khi thấy xe của Thẩm Nghiêm cổng tự động mở ra. Hơn nữa, khi vào cổng chính còn cần phải xác thực danh tính.
Nhìn máy móc nho nhỏ trên tường, Lâm Hiểu Hiểu đương nhiên cho rằng: “Đây là nhận diện khuôn mặt hay mở khóa bằng vân tay?”
“Nhận diện mống mắt.” Thẩm Nghiêm bị ánh sáng đỏ quét qua mắt.
Lâm Hiểu Hiểu chưa từng thấy thứ này, sợ hãi than: “Vậy đi làm ở công ty các anh không thể đeo kính áp tròng sao?”
Nói vậy cũng không sai.
Đón tiếp họ là Tổng giám đốc Lý Thao của công ty, dáng người rất phong độ. Mặc dù đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trông rất trẻ trung.
“Chào mừng phu nhân Chủ tịch đến thăm, tất cả các hoạt động hôm nay của cô sẽ do tôi sắp xếp. Cô có thể gọi tôi là Lý Thao, tôi là Tổng giám đốc của công ty, có gì thắc mắc cô cứ hỏi tôi.” Lý Thao rất lịch sự bắt tay với Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu bối rối nhìn Thẩm Nghiêm.
Thẩm Nghiêm nói: “Hôm nay em cứ theo Tổng giám đốc Lý tham quan công ty một vòng, tìm hiểu xem rốt cuộc anh đang làm gì.”
Nói xong, anh sải bước rời đi, giống như khó khăn lắm mới bỏ được củ “khoai nóng phỏng tay” này.
Thái độ gì thế này?! Lâm Hiểu Hiểu hơi bực bội nhưng lại chẳng có biện pháp nào với anh, chỉ đành khách sáo với Lý Thao: “Tổng, Tổng giám đốc Lý, vậy tiếp theo làm phiền anh rồi.”
Dù người ta đã nói có thể gọi thẳng tên, nhưng gọi thẳng vậy thì hơi thiếu lịch sự, vẫn nên gọi anh ấy là Tổng giám đốc Lý đi!
Lý Thao mỉm cười nói: “Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
Lâm Hiểu Hiểu theo sau anh ấy bắt đầu tham quan.
Lý Thao vừa đi vừa giới thiệu: “Công ty Khởi Mộng được chia thành bảy khu vực lớn, cụ thể là khu sinh hoạt, khu văn phòng, khu thí nghiệm, còn có khu nuôi dưỡng, khu ăn uống, khu thể dục, và khu ký túc xá cho nhân viên.”
Ký túc xá cho nhân viên?
Khu nuôi dưỡng?
Lâm Hiểu Hiểu thử hỏi: “Công ty các anh còn bao ăn bao ở à?”
Cô chỉ nghe nói những người làm việc trong khách sạn mới có đãi ngộ như vậy, còn dân văn phòng thì không phải cứ đến giờ là chuồn sao?
“Một số nhân viên nghiên cứu có nhu cầu như vậy.” Lý Thao kiên nhẫn giải thích: “Có một số công việc thí nghiệm phải theo liên tục suốt hai mươi bốn giờ, vì thế sẽ có tình huống cần nơi ở lại.”
“À.” Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi: “Vậy khu nuôi dưỡng là nuôi gì, các anh còn nuôi thú cưng à?”
Nhắc đến cái này, sắc mặt Lý Thao thay đổi đôi chút, anh ấy trả lời: “Là các động vật có vú và động vật thủy sinh dùng trong thí nghiệm, ví dụ như chuột bạch, khỉ, mèo, chó, cá.”
Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: “Cuối cùng chúng đều sẽ chết sao?”
“…” Lý Thao đáp có phần nặng nề: “Không nhất định, còn tùy thuộc vào mục đích sử dụng.”
“Như vậy có vẻ hơi tàn nhẫn thì phải?” Giọng nói Lâm Hiểu Hiểu nhỏ hơn nhiều, không chắc có nên hỏi câu này hay không.
Lý Thao thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, rất tàn nhẫn.”
Thấy tâm trạng anh ấy dần trầm xuống, Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi: “Những cái này là gì?”
Cô chỉ vào các máy móc nhiều màu sắc trong khu sinh hoạt.
“Đây là robot tự động pha chế cà phê và đồ uống, có máy xay, máy ép trái cây, chức năng rửa, chỉ cần cho hạt cà phê hoặc trái cây vào rồi nhấn nút chọn, máy sẽ tự động làm đồ uống.”
Lý Thao thực hiện một lần cho cô xem: trước tiên nhấp vào danh mục cà phê trên màn hình điện tử, rồi chọn loại latte mong muốn, thêm đường thêm sữa, đồ uống nóng, sau đó chỉ cần chờ máy tự động làm ra.
Cái này cũng không có gì hiếm lạ, Lâm Hiểu Hiểu chỉ quan tâm một việc: “Thanh toán ở đâu?”
“Nội bộ công ty sử dụng miễn phí.” Lý Thao lấy ra một cốc latte nóng hổi vừa được làm xong: “Cô muốn uống gì?”
Lâm Hiểu Hiểu không khách sáo nữa: “Ừm, nếu có nước trái cây thì cho tôi một cốc nước dưa hấu!”
“Vậy chúng ta đổi cách gọi món.” Lý Thao nói với máy: “Một cốc nước dưa hấu.”
Vỏ máy hoàn toàn trong suốt, nên toàn bộ quá trình vận chuyển, rửa sạch, cắt gọt và ép dưa hấu đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đến đây Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa cảm thấy có gì đặc biệt, cô cầm cốc nước dưa hấu lên cảm nhận được vị ngọt thanh tự nhiên.
Tuy nhiên, vì đây là công ty công nghệ nên không thể thiếu các công nghệ đen*, rốt cuộc Lý Thao cũng giới thiệu tính năng đặc biệt cuối cùng: “Thực ra còn có một cách phục vụ cho nhóm người đặc biệt, cô có muốn thử không?”
(công nghệ tiên tiến, đột phá và có phần bí ẩn, thậm chí có vẻ siêu thực mà người dùng phổ thông ít biết đến hoặc khó tin rằng chúng có thể tồn tại.)