Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 6

“Tất nhiên rồi.” Lâm Hiểu Hiểu cực kỳ tò mò về chức năng phục vụ cho nhóm người đặc biệt này.

Chỉ thấy Lý Thao đứng trước máy một lúc, không nói gì cũng không làm gì, thế mà màn hình lại tự động hiện lên trang đặt hàng thành công cho một cốc Americano đá.

Máy bắt đầu chế biến.

Cái này, cái này là nguyên lý gì vậy?

Lâm Hiểu Hiểu càng thêm tò mò: “Anh gọi món bằng cách nào vậy?”

Lý Thao thần bí ném cho cô hai chữ: “Suy nghĩ.”

Hả?!

“Làm thế nào vậy, chỉ tôi với!” Lâm Hiểu Hiểu cũng muốn thử.

“Rất đơn giản, cô đứng ở đây, sau đó trong lòng nghĩ về loại đồ uống cô muốn, hoặc yêu cầu máy pha chế một cốc gì đó cho cô, độ ngọt và nhiệt độ đều có thể điều chỉnh.” Lý Thao nhường chỗ cho cô.

Lâm Hiểu Hiểu rất hào hứng, nhưng nhất thời không biết gọi gì, suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định chọn nước đào. Vì thế cô cứ nghĩ trong đầu: Cho tôi một cốc nước đào, cho tôi một cốc nước đào…

Chỉ chưa đầy một giây, trên màn hình đã hiện lên thông tin đặt nước đào thành công.

Wow, thực sự thành công rồi!

“Cái này tôi chưa từng thấy ở bên ngoài, lần đầu tiên thử gọi món theo cách này, thật kỳ diệu. Đúng rồi, sao nó biết tôi đang nghĩ gì?” Sau khi bình tĩnh lại, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy chuyện này có hơi đáng sợ.

Nếu nó có thể đọc được suy nghĩ của một người từ xa, vậy có phải nó không chỉ biết người đó muốn uống gì, mà còn biết nhiều hơn nữa, thậm chí là tất cả không?

Liệu con người còn giữ được quyền riêng tư trước những máy móc thông minh không?

Hai tay Lý Thao đều cầm cà phê: “Xin lỗi tôi không thể tiết lộ chi tiết được, đây là công nghệ cốt lõi của chúng tôi, tạm thời không thể công khai với bên ngoài. Nước đào của cô đã làm xong rồi.”

“…” Lâm Hiểu Hiểu cạn lời: “Vậy sao anh lại nói với tôi?”

“Chỉ để giải trí thôi.” Lý Thao xấu hổ cười hai tiếng, cố gắng trốn khỏi hiện trường.

Lâm Hiểu Hiểu bực chết đi được, cái này không vui chút nào!

Dù sao người ta cũng đã nói là công nghệ cốt lõi bí mật, hỏi thêm cũng vô ích nên Lâm Hiểu Hiểu chỉ đành bỏ qua. Nhưng khả năng cô có thể hỏi được chút gì đó từ Thẩm Nghiêm, dù sao đây là công ty của anh, không ai hiểu rõ và có quyền hơn anh.

Khu sinh hoạt chủ yếu là các máy móc tự động chế biến đồ uống, bữa sáng, món tráng miệng và đồ dùng hàng ngày, không có gì quá nổi bật về công nghệ.

Dạo quanh một vòng, Lâm Hiểu Hiểu cũng xem đủ rồi.

“Các anh có thứ gì công nghệ cao không?” Cô khá mong đợi về những cảnh tượng trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.

Lý Thao trịnh trọng nói: “Chúng tôi thực hiện các công việc nghiên cứu khoa học rất bình thường.”

“Bình thường đến mức nào?” Lâm Hiểu Hiểu không tin lắm.

Lý Thao dẫn đường: “Tôi sẽ đưa cô đến khu vực của nhân viên xem thử.”

Khu vực nhân viên nằm ở tầng hai, họ nhanh chóng đến đó bằng thang cuốn. Khác với sự yên tĩnh ở tầng một, hành lang tầng hai tràn ngập các loại robot đang di chuyển. Có con đang cầm cà phê, có con đang đưa tài liệu, thậm chí có con còn dắt chó đi dạo!

Mà chó kia cũng không phải là chó thật, là chó robot!

Cảnh tượng này khiến Lâm Hiểu Hiểu nhìn đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng thì một con robot có vỏ bọc màu hồng đã lại gần chào hỏi họ.

“Chào buổi trưa, Tổng giám đốc Lý!” Con robot màu hồng có bánh xe dưới đáy, có thể di chuyển khắp nơi, tốc độ tương đương với một chiếc xe ô tô nhỏ.

Lý Thao đáp lại: “Chào buổi trưa, Alice, đây là cô Lâm bạn của tôi, cô ấy lần đầu đến tham quan công ty, cô có thể giới thiệu cho cô ấy một chút không?”

Robot tên là Alice, toàn thân phủ lớp vỏ kim loại màu hồng nhạt, hai camera có thể di chuyển trái phải như mắt, loa ngang bên dưới camera trông giống như miệng, đầu tròn trịa, thân hình như bình hoa, trông có vài phần nữ tính.

“Chào Lâm, rất vui được gặp cô, tôi là Alice, cô muốn biết điều gì về công ty nào?” Giọng nói của Alice cũng nghiêng về phong cách thục nữ.

Lâm Hiểu Hiểu ủ mưu tinh quái: “Tôi muốn biết công ty các cô có bí mật gì.”

Thử coi, thế này không làm cháy CPU của cô mới lạ!

Robot Alice có khả năng tính toán cực kỳ mạnh mẽ: “Cô đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”

“Tôi nói, công ty các cô có bí mật gì không?” Lâm Hiểu Hiểu kiên trì không ngừng.

Lý Thao ho khan một tiếng.

Alice như nhận được lệnh gì đó, bắt đầu nói linh tinh: “Bí mật của công ty chúng tôi chính là - Chủ tịch ngầu lòi, quyến rũ lại cuốn hút, làm xiêu lòng hàng vạn cô gái, có thể nói là phong độ ngời ngời, phong thái đĩnh đạc, là Phan An* thời hiện đại…”

(Phan An là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Chàng được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại. Ngoài khuôn mặt mê hoặc lòng người, Phan An còn là một tài tử có tài năng thiên bẩm, cực kỳ thông tuệ.)

“Được rồi, dừng lại đi!” Lâm Hiểu Hiểu không thể nghe thêm nữa: “Ai cài đặt cái này cho cô vậy, chắc chắn không phải là Thẩm Nghiêm tự làm chứ, anh ấy tự luyến quá rồi đó!”

Lý Thao đứng bên cạnh cười thầm: “Tôi xin chứng thực, không phải là do Chủ tịch Thẩm tự cài đặt đâu, có lẽ là Alice đã thu thập từ dữ liệu lớn*, lấy các từ xuất hiện nhiều để ghép lại thôi.”

(Dữ liệu lớn (big data): là thuật ngữ dùng để mô tả một lượng dữ liệu khổng lồ và phức tạp đến mức các công cụ quản lý dữ liệu truyền thống không có khả năng thu thập, quản lý và xử lý dữ liệu trong một khoảng thời gian hợp lý. Dữ liệu tạo thành các kho dữ liệu lớn có thể đến từ các nguồn bao gồm các trang web, mạng xã hội, ứng dụng dành cho máy tính để bàn và ứng dụng trên thiết bị di động, các thí nghiệm khoa học, các thiết bị cảm biến ngày càng tăng và các thiết bị khác trong internet (IoT).)

Lâm Hiểu Hiểu mở to mắt: “Vậy là dữ liệu lớn của công ty các anh suốt ngày đổi kiểu khen anh ấy sao?”

“Đôi khi các kỹ sư sẽ cảm thấy nhàm chán, trong các cuộc trò chuyện nội bộ có thể sẽ sử dụng những từ ngữ phóng đại. Dù tốt hay xấu, tất cả đều được đưa vào dữ liệu lớn.” Lý Thao đưa cốc Americano đá của mình cho Alice: “Phiền cô chuyển cốc cà phê này cho Mao Tháp.”

Alice nhận lấy cà phê rồi trả lời: “Được, Tổng giám đốc Lý.” Sau đó xoay bánh xe chạy đi.

“Tôi vẫn chưa hiểu lắm về dữ liệu lớn của các anh, robot có phụ thuộc nhiều vào dữ liệu lớn không?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn muốn hỏi thêm chút thông tin hữu ích.

Lý Thao trở nên nghiêm túc hơn: “Nói đơn giản, dữ liệu lớn giống như việc một người bị ghi lại mọi hành động hàng ngày, mà việc ghi này diễn ra không ngừng nghỉ, không có sự riêng tư. Dù thông tin thu thập được có vẻ lộn xộn và vụn vặt, nhưng qua phân tích chuyên sâu của trí tuệ nhân tạo, chúng ta có thể nắm bắt toàn bộ tình huống của người đó.”

Lâm Hiểu Hiểu hỏi: “Những tình huống gì?”

“Dữ liệu khổng lồ tưởng chừng không liên quan này, một khi được tổng hợp lại sẽ có thể phân tích ra đặc điểm tính cách, thói quen tiêu dùng, sở thích cá nhân, lịch sử bệnh tật và các khuyết điểm cơ thể của người đó.” Khi nói những điều này, Lý Thao tỏ ra rất hào hứng.

Nhưng đối với Lâm Hiểu Hiểu, việc này không hề tuyệt vời chút nào: “Ý của anh là những người bị các anh thu thập thông tin hoàn toàn không có sự riêng tư, mọi thứ đều rõ ràng, kể cả số dư tài khoản của họ các anh cũng biết rõ?”

Lý Thao uống một ngụm cà phê: “Đúng vậy, không sai. Nhưng trước khi thu thập, chúng tôi đều được đương sự đồng ý và trao quyền.”

“Là cái văn bản đồng ý quyền riêng tư mà các phần mềm thường hiện lên khi vào ứng dụng à? Không đồng ý thì không cho sử dụng, đây chẳng phải là ép người đồng ý sao?” Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày: “Vậy các anh đã thu thập dữ liệu của bao nhiêu người, dự định sử dụng những dữ liệu này để làm gì?”

Lý Thao nói: “Có nhiều mục đích sử dụng, đối với công ty chúng tôi mà nói, chủ yếu là để nuôi dưỡng trí tuệ nhân tạo và điện toán đám mây.”

Lâm Hiểu Hiểu thẳng thắn nhận xét: “Vậy trí tuệ nhân tạo của các anh cũng không thực sự thông minh lắm.”

“Vậy nên hiện tại hướng phát triển của AI là học sâu, tự học, học tập và suy nghĩ nâng cao khả năng như con người.” Lý Thao dừng lại một chút: “Tuy nhiên, còn một con đường tắt.”

“Cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu vểnh tai lên.

“Con người và máy móc kết hợp, tích hợp con người và máy móc.” Lý Thao làm động tác mời: “Trong lĩnh vực hợp tác giữa con người và máy móc, chúng tôi đã nghiên cứu rất lâu.”

Anh ấy dẫn Lâm Hiểu Hiểu vào một văn phòng giống như phòng tập thể dục, bên trong có vài người đang chạy bộ, tập tạ, chống đẩy.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn kỹ, phát hiện người chạy bộ đang đeo hai đồ bảo vệ chân, trông dáng vẻ chạy không tốn chút sức nào.

“Đó là xương ngoài, người bị tật hai chân cũng có thể đeo nó để chạy bộ.” Lý Thao giới thiệu tiếp về người tập tạ: “Mấy năm trước anh ấy đã mất cánh tay trái, hiện tại sử dụng cánh tay máy để duy trì cuộc sống bình thường.”

Nhìn người đó dễ dàng nâng tạ nặng hàng chục cân chỉ bằng một cánh tay máy, Lâm Hiểu Hiểu không khỏi cảm thán: Đây không chỉ là duy trì cuộc sống bình thường, rõ ràng là vượt xa tiêu chuẩn…

Cuối cùng, cô cũng không quên hỏi về người đang chống đẩy: “Còn anh ấy thì sao?”

Vừa lúc đó, người đang chống đẩy ngẩng đầu nhìn họ một cái.

Ánh nhìn đó làm Lâm Hiểu Hiểu nhận ra ngay: “Đôi mắt của anh ấy…”

“Đó là mắt máy trực tiếp kết nối với dây thần kinh, thị lực hơi kém hơn mắt người một chút nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống, còn có chức năng chụp ảnh.” Lý Thao hiểu rất rõ mọi thứ ở đây.

Lâm Hiểu Hiểu còn tưởng mình nghe nhầm: “Chụp ảnh? Tại sao mắt lại cần chức năng này?”

“Cô không thấy mắt người thực sự giống như một chiếc máy ảnh sao? Nó có thể chụp ảnh, quay video, lưu trữ và xóa tất cả trong bộ não.” Lý Thao nói với vẻ hiển nhiên.

Lâm Hiểu Hiểu không biết phải đáp lại thế nào nên chỉ cười lạnh: “Các anh khá là cyborg* đấy.”

(Cyborg là khái niệm dùng để chỉ những sinh vật tồn tại ở cả hai phần bao gồm phần sinh học chính là phần người và phân nhân tạo tức là phần máy.)

“Công nghệ có thể được dùng để mang lại lợi ích cho nhân loại, đó là mục tiêu cả đời của chúng tôi.” Lý Thao lại trở nên trịnh trọng.

Vẻ mặt Lâm Hiểu Hiểu lộ rõ sự cạn lời: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy trí tuệ nhân tạo sẽ khiến nhiều người mất việc?”

Trong lúc nói chuyện, họ đến một văn phòng khác, nơi này trống rỗng không có nhân viên nào, chỉ có một cái máy tính đang tự động viết bản thảo.

Lý Thao trả lời: “Đây là điều khó tránh khỏi trong quá trình phát triển, vì AI có thể được áp dụng trong nhiều lĩnh vực chuyên môn, nó có thể tự viết bài, lồng ghép âm thanh, viết code, thậm chí có thể tự tạo video, phát sóng trực tiếp, tra cứu pháp luật, giải đáp thắc mắc, do đó sẽ thay thế vị trí công việc của nhiều người.”

“Anh có nghĩ đến những người mất việc sẽ sống như thế nào không?” Lâm Hiểu Hiểu cũng là một thành viên trong làn sóng thất nghiệp này, cho nên khá là tức giận.

Câu hỏi này làm Lý Thao lúng túng, anh ấy vội uống một ngụm cà phê đè nén kinh hãi, sau đó cố gắng bình tĩnh nói: “Mất cái này được cái kia. Có lẽ mọi người sẽ giống như cô, mất đi công việc bình thường nhưng lại có được những thay đổi phi thường trong cuộc sống.”

Lâm Hiểu Hiểu nhướng mày: “Sao anh biết tôi thất nghiệp?”

Lý Thao cười gượng: “Trước đó cô cũng nói rồi, đây là thời đại thông tin rõ ràng, không có sự riêng tư cá nhân…”

“Không phải chứ!” Lâm Hiểu Hiểu gần như phát điên: “Ý anh là dữ liệu lớn của các anh đã thu thập thông tin của tôi, hơn nữa thông tin đó đang được lan truyền giữa các anh?”

Lý Thao rất là khó xử: “À, có lẽ, có thể xem như vậy.”

Sét đánh giữa trời quang! Lại thêm một cú sốc từ trên trời rơi xuống!

Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn không muốn nói chuyện với những người làm dữ liệu lớn này nữa, thậm chí cô cảm thấy mình như một tên hề trước mặt họ vậy!

Bình Luận (0)
Comment