Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 11

Trước khi đi ngủ, Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc nơi nào vừa không có người, vừa không có nhà, lại có thể dùng làm địa điểm tuần trăng mật?

Bốn giờ sáng, cô bị Thẩm Nghiêm lôi ra khỏi chăn.

“Mặc quần áo thích hợp để ra ngoài vận động, mang thêm một cái áo khoác lông vũ.” Thẩm Nghiêm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Hiểu Hiểu còn chưa tỉnh hẳn, cô ngơ ngác một lúc rồi lại gục đầu ngủ tiếp.

Thấy vậy, Thẩm Nghiêm dứt khoát lật chăn lên, ghé sát tai cô thì thầm đe dọa: “Nếu em không dậy ngay, anh không ngại tự tay giúp em thay quần áo đâu.”

Quả nhiên câu nói này có hiệu quả, Lâm Hiểu Hiểu giật mình ngồi bật dậy ngay, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm anh.

“Mau lên, em còn năm phút để chuẩn bị.” Thẩm Nghiêm thúc giục.

Lâm Hiểu Hiểu bất đắc dĩ đứng dậy, rồi dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh ra ngoài.

Thẩm Nghiêm bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Cô tìm một bộ đồ thể thao dáng dài để thay, bên ngoài khoác thêm cái áo lông vũ màu tím nhạt. Lâm Hiểu Hiểu uể oải không chút sức sống mở cửa ra.

“Đi thôi.” Thẩm Nghiêm kéo cô đi thẳng ra cửa.

Lâm Hiểu Hiểu hoảng hốt: “Em còn chưa đánh răng rửa mặt mà!”

Thẩm Nghiêm tùy tiện lục trong tủ giày rồi ném cho cô một đôi giày thể thao: “Tối qua em đã rửa mặt rồi, không cần rửa nữa. Mang giày vào, còn mười giây nữa là xuất phát.”

“Này!” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thật vô lý: “Có cần phải gấp vậy không? Em còn chưa chuẩn bị hành lý.”

“Không cần.” Thẩm Nghiêm không có thời gian giải thích với cô, sau khi mang xong giày của mình, anh ngồi xổm xuống giúp cô mang giày: “Nhấc chân lên.”

Lâm Hiểu Hiểu cứ như bị ma xui quỷ khiến mà làm theo, cho đến khi dây giày đã được anh buộc chặt.

Ngay sau đó, Thẩm Nghiêm vội vã kéo cô vào thang máy, chỉ có điều thang máy không đi xuống hầm để xe mà lại hướng lên tầng thượng.

“Anh ấn nhầm à?” Lâm Hiểu Hiểu nhận ra số tầng đang tăng lên, lúc này cảm thấy không ổn.

Thẩm Nghiêm chỉ đáp gọn hai chữ: “Không phải.”

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Nghiêm dẫn cô lên sân thượng. Lâm Hiểu Hiểu vẫn không hiểu anh muốn làm gì, chỉ biết mình bị kéo đi về phía trước.

Gió trên nóc tòa nhà thổi dữ dội, tóc Lâm Hiểu Hiểu bị gió thổi bay tán loạn, tóc tai phủ hết lên mặt cô. Cô nheo mắt lại mới nhận ra đó là một chiếc trực thăng.

Thẩm Nghiêm nắm chặt tay cô, kéo cô lên khoang máy bay.

Cửa khoang máy bay đóng lại, áp lực gió lớn cũng tan biến, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng có thể mở mắt ra bình thường.

Trước tiên Thẩm Nghiêm cài dây an toàn hai bên cho cô, sau đó mới bắt đầu cài cho mình.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Lâm Hiểu Hiểu nhìn những tòa nhà bên ngoài khoang máy bay càng lúc càng xa, không khỏi tò mò.

Thẩm Nghiêm bình tĩnh đáp: “Một nơi không có người.”

“Vậy đó là nơi nào? Có đồ ăn không? Có chỗ ngủ không? Chúng ta sẽ ở đó mấy ngày?” Lâm Hiểu Hiểu liên tục đặt câu hỏi.

Thẩm Nghiêm không trả lời những câu hỏi này, anh chỉ nói: “Đến đó rồi em sẽ biết.”

Anh càng tỏ ra bí ẩn, Lâm Hiểu Hiểu càng lo lắng, nhưng nghĩ lại, vị Chủ tịch có khối tài sản hơn ngàn vạn thậm chí hơn trăm triệu như anh còn không sợ, thì một người bình thường như cô có gì phải lo lắng?

Cùng lắm thì cả hai cùng uống nước lã thôi!

Sau vài giờ bay, cuối cùng họ cũng rời xa thành phố đến một vùng biển, trước mắt chỉ toàn là màu xanh thẳm.

Dù rằng cảnh mặt trời mọc rất đẹp, mây trời cũng thật mộng mơ, nhưng những thứ này không thể lấp đầy bụng được. Lâm Hiểu Hiểu quay đầu hỏi: “Khi nào chúng ta ăn sáng?”

“Đến nơi là có thể ăn.” Thẩm Nghiêm chỉ nói một nửa.

Trong tưởng tượng của Lâm Hiểu Hiểu, khi hạ cánh sẽ có người mang bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng đến cho họ, dù là món Tây hay món Trung cô cũng đều sẵn sàng tiếp nhận.

Chỉ tiếc thực tế không phải như vậy.

Phía dưới trực thăng bỗng xuất hiện một hòn đảo nhỏ, trên đảo phủ đầy màu xanh biếc trông tràn đầy sức sống, đường bờ biển vô cùng sạch sẽ, không hề có bóng dáng con tàu nào, càng không có dấu vết hoạt động của con người - vì đây là một hòn đảo hoang.

Khi trực thăng hạ cánh, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng nhìn rõ được điểm đến của họ. Có lẽ bởi vì cây cối trên đảo xanh tươi, bãi cát trắng mịn, nước biển trong vắt, cô không hề cảm thấy tuyệt vọng mà ngược lại còn có chút mong chờ.

Thẩm Nghiêm nắm tay cô cúi người bước ra khỏi khoang máy bay, chạy đến vị trí xa khỏi cánh quạt, sau đó làm một động tác chào tạm biệt với phi công trên trực thăng.

“Tiêu rồi, em quên mang điện thoại.” Lâm Hiểu Hiểu chợt nhớ ra việc này.

Nhưng với Thẩm Nghiêm, đây không phải vấn đề: “Điện thoại của em không thể sử dụng được ở đây.”

“Tại sao?” Hỏi xong câu này, Lâm Hiểu Hiểu nhìn quanh một vòng: “Nơi này không có mạng à…”

“Trừ điện thoại vệ tinh ra, các loại điện thoại khác đều không thể kết nối.” Thẩm Nghiêm cũng không muốn lừa cô nên nói thẳng.

Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng hết hy vọng: “Vậy còn bữa sáng của chúng ta thì sao?”

“Em đã từng nghe câu này chưa?” Thẩm Nghiêm giẫm lên bãi cát trắng mềm mại, mỗi bước chân đều để lại một cái hố.

Lâm Hiểu Hiểu đi theo sau anh, hỏi: “Câu gì cơ?”

Thẩm Nghiêm quay lại nói: “Lao động tạo ra của cải.”

Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: “Chắc anh không định nói...”

Thẩm Nghiêm nhướn mày.

“... Những ngày sắp tới, chúng ta sẽ phải tự mình đi bắt cá, săn bắn để sống đúng không?” Lâm Hiểu Hiểu nói mà cảm thấy thật hoang đường.

“Đúng vậy.” Thẩm Nghiêm trả lời với vẻ rất nghiêm túc.

Lâm Hiểu Hiểu ngước nhìn lên bầu trời: “Bây giờ em quay về còn kịp không?”

“Trong hai ngày tới, nó sẽ không quay lại.” Thẩm Nghiêm cũng ngước nhìn theo cô.

“Thế làm sao bây giờ...” Lâm Hiểu Hiểu thở dài tuyệt vọng.

Thẩm Nghiêm vỗ vai cô: “Đã đến rồi thì hãy tận hưởng trải nghiệm này đi.”

Bao nhiêu lời muốn nói đều hóa thành những câu chửi thầm trong lòng Lâm Hiểu Hiểu, nhưng cô giận mà không dám nói ra, sợ chọc giận Chủ tịch rồi cuối cùng lại bị bỏ lại một mình trên hòn đảo hoang này.

“Vậy anh biết bắt cá không?” Lâm Hiểu Hiểu chấp nhận số phận, bắt đầu hướng ánh mắt đến mấy con cá dưới biển.

Thẩm Nghiêm hỏi ngược lại: “Em muốn anh lặn xuống biển bắt cá?”

“Nếu không thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu không hiểu ý anh.

Tục ngữ nói “gần biển ăn nhờ biển”, họ không bắt cá thì ăn gì đây, chẳng lẽ trên đảo còn có loài động vật nào khác?

“Em đã từng thấy ai nhảy xuống biển bắt cá chưa?” Thẩm Nghiêm không hiểu nổi cách suy nghĩ của cô.

Lâm Hiểu Hiểu cố nhớ lại: “Việc bắt cá trên biển thường có thuyền đánh cá, lưới đánh cá, hình như không có người trực tiếp nhảy xuống bắt cá.”

Cô chợt nhận ra điều gì đó, tức thì bật cười: “Ý em muốn nói là, nếu muốn bắt cá thì chúng ta phải làm thế nào đây.”

Thẩm Nghiêm không để ý đến cô, mà chỉ tay về phía khu rừng sau lưng họ: “Ở đằng kia có một con sông nước ngọt, rất nông, chúng ta có thể bắt cá ở đó.”

“Ồ, vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé?” Lâm Hiểu Hiểu đã đói meo rồi.

Bởi vì cái gọi là “đói thì ăn đại”, nên bất kể là cá biển hay cá sông, chỉ cần có đồ ăn là được.

Hiển nhiên, Thẩm Nghiêm đã khảo sát địa hình của hòn đảo từ trước nên rất quen thuộc với mọi nẻo đường, anh dẫn Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng tìm thấy con sông nước ngọt đó.

Con sông nước ngọt không trong vắt như Lâm Hiểu Hiểu tưởng tượng, mà ngược lại có hơi ngả vàng, cô không nhịn được hỏi: “Sao nước này lại bẩn thế?”

“Nước trong thì không có cá.” Thẩm Nghiêm cởi giày, xắn hai ống quần lên quá đầu gối rồi bước xuống sông.

Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên bờ: “Anh bắt cá mà không cần dụng cụ gì sao? Có cần nhặt một cành cây làm lao không?”

“Không cần.” Thẩm Nghiêm vô cùng tự tin, anh nhìn chằm chằm vào những con cá nhỏ trong sông, chờ đợi thời cơ rồi đột ngột dùng hai tay chộp lấy.

Bình Luận (0)
Comment