Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 12

Thẩm Nghiêm bắt cá dưới sông, còn Lâm Hiểu Hiểu thì đứng trên bờ tìm cành cây để đào hố. Vì chỉ dùng cành cây nên hiệu suất thấp, cô phải mất mấy chục phút mới đào được một cái hố nông.

Cùng lúc đó, rốt cuộc Thẩm Nghiêm cũng bắt được vài con cá nhỏ, anh ném lên bờ để Lâm Hiểu Hiểu trông coi. Cô cho cá vào hố rồi ra bờ sông dùng tay hứng nước, cố gắng mang nước về để nuôi cá trong hố.

“Cách này của em quá chậm.” Thẩm Nghiêm thấy nước từ giữa các kẽ ngón tay cô rỉ ra rơi rớt dọc đường, bèn vào rừng tìm một cây chuối tây.

Anh chọn một cái lá chuối tây, giẫm chân lên phần gốc rồi dùng sức kéo mạnh để bứt lá. Sau đó anh bỏ đi phần không dùng được, chỉ giữ lại đầu lá mềm mại, gấp lại và xoay thành một vật có hình dạng giống như cái bát có thể dùng để múc nước.

Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh nhìn, thấy kết quả cuối cùng thì vô cùng ngạc nhiên: “Thẩm Nghiêm, sao cái gì anh cũng biết làm thế!”

Thẩm Nghiêm đưa cái bát lá chuối cho cô, trên gương mặt anh nở một nụ cười thư thái: “Em biết nhóm lửa không?”

“Anh nói là nhóm lửa ngoài trời á?” Lâm Hiểu Hiểu có hơi quẫn bách: “Em chỉ nghe nói về cách mài gỗ lấy lửa, dùng pin hoặc đá đánh lửa thôi, chứ chưa thực hành bao giờ.”

Trước khi nhóm lửa, cô phải đảm bảo mấy con cá này vẫn còn tươi. Vì thế cô dùng bát lá chuối vận chuyển nước nhiều lần cho đến khi lấp đầy hố, đủ để ngập qua thân cá.

“Anh cần phải dựng chỗ trú ẩn trước khi mặt trời lặn, việc nhóm lửa nấu ăn đành giao lại cho em.” Thẩm Nghiêm chú ý thấy đôi môi cô đã khô đến mức bong tróc, vì vậy đứng dậy kéo cô về hướng rừng dừa.

Lâm Hiểu Hiểu không hiểu gì nhưng vẫn đi theo anh: “Cụ thể thì em phải làm thế nào?”

“Em cần đào thêm một cái hố để nhóm lửa rồi tìm vài cành củi khô đặt vào, sau đó xếp một vòng đá xung quanh, cuối cùng là nhóm lửa và nấu chín thức ăn.” Thẩm Nghiêm vừa đi vừa tìm xem có công cụ nào có thể dùng được không.

Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, ghi nhớ tất cả.

Sau một hồi tìm kiếm, Thẩm Nghiêm thật sự tìm được một cành cây dài dưới đất, anh giơ lên ước lượng phát hiện chiều dài vẫn chưa đủ, căn bản không với tới được những quả dừa trên ngọn cây.

“Này, anh định làm gì vậy?” Thấy anh định trèo lên thân cây, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng ngăn cản: “Anh biết trèo cây không? Cây này cao như vậy, nhỡ anh ngã xuống thì không ai cứu được đâu. Em nghĩ chúng ta nên tìm một cái cây dài hơn, như trúc chẳng hạn.”

Cây dừa không giống với cây xanh thông thường, thân cây dừa khá trơn láng, chỉ có phần ngọn mới có lá, phần còn lại thì trơn nhẵn, trèo tay không là rất khó.

Sau vài lần thử không thành công, rốt cuộc Thẩm Nghiêm cũng đi tìm dụng cụ hỗ trợ. Cuối cùng họ đã tìm thấy thứ đang cần trong một rừng trúc.

“Tiếc là chúng ta không có dao, nếu không đã có thể chặt một cây trúc rồi.” Tự đáy lòng Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hoàn toàn tách biệt khỏi các công cụ hiện đại thật sự rất bất tiện.

Thẩm Nghiêm dựa vào sức mạnh của mình và chất lượng giày bền bỉ, anh chọn một cây trúc rồi định dùng lực bẻ cong, giẫm cho gãy. Nhưng cây trúc này rất dẻo dai, bẻ xuống lại bật lên, giẫm mãi chỉ làm trầy xước lớp vỏ bên ngoài.

Đứng nhìn một hồi lâu, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu phải nhặt một hòn đá đưa cho anh: “Thử xem sao.”

Viên đá cô nhặt vừa nặng vừa có góc cạnh, rất thích hợp để đập vỡ hoặc cắt gọt vật dụng. Thẩm Nghiêm cầm lấy, quan sát một lúc rồi quyết định dùng nó để đập trúc.

Một cú đập xuống, cuối cùng bề mặt trúc cũng xuất hiện vết nứt. Lâm Hiểu Hiểu thấy có kết quả mới thở phào nhẹ nhõm. Cô xoay người đi gom thêm củi khô, để Thẩm Nghiêm tập trung vào việc đập trúc.

Chỉ là môi trường trên đảo quá nguyên sơ, trong rừng không chỉ có mạng nhện dày đặc mà còn có đủ loại côn trùng lớn nhỏ bò khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tắc kè chạy ngang qua. Lâm Hiểu Hiểu vừa đi vừa phải quan sát, lo sợ sẽ bất ngờ gặp phải rắn.

“A!”

Vừa nhặt được một cành cây trông có vẻ khô ráo, Lâm Hiểu Hiểu chợt sợ hãi hét lên, đồng thời ném mạnh cành cây đầy mối trắng ra xa.

Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cả người cũng bị xoay lại. Thẩm Nghiêm vội vàng kiểm tra cô từ trên xuống dưới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao, chỉ là có một cành cây toàn là côn trùng, làm em sợ chết khiếp.” Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn run sợ nhìn mớ củi trong tay mình.

Thẩm Nghiêm định đưa tay chạm vào đầu cô, nhưng vì tay anh dính đầy bụi đất từ viên đá nên đành thu tay lại, anh nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay cô: “Không sao là tốt rồi, trên đảo có động vật hoang dã, em đừng chạy lung tung, ở đây chờ anh rồi chúng ta cùng về.”

Nhưng Lâm Hiểu Hiểu không đồng ý: “Chúng ta đã phân công công việc rồi mà, anh chịu trách nhiệm dựng chỗ trú ẩn, còn em lo nấu ăn. Sao em có thể không làm gì mà chỉ chờ anh chứ? Như thế chẳng phải là kéo chân anh sao? Không được, em không muốn.”

“Anh càng quan tâm đến sự an toàn của em hơn.” Thẩm Nghiêm vốn không chỉ đơn thuần muốn dẫn cô đến trải nghiệm sinh tồn trên hoang đảo.

“Trên đảo chỉ có hai chúng ta, có gì mà không an toàn? Nếu có lợn rừng hay chó hoang, chúng ta còn có thể kiếm được một bữa ngon. Dù sao cũng không có mãnh thú như hổ hay sư tử, có gì phải lo lắng?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn kiên quyết đòi quyền tự do hoạt động.

Cô kiên quyết như vậy, Thẩm Nghiêm cũng không thể ép buộc: “Vậy em nhớ chú ý an toàn, có gì bất thường phải hét lên ngay.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Hiểu Hiểu ôm đống củi chạy về hướng sông nước ngọt.

Dù rừng chỉ cách sông nước ngọt một đoạn ngắn nhưng cô vẫn phải chạy mất ài phút. Đến chỗ nuôi cá, Lâm Hiểu Hiểu đặt đống củi xuống, bắt đầu đào hố đất để nhóm lửa.

Đào một hồi lâu, từ việc dùng cành cây để bới đất đến cuối cùng phải dùng tay, cô mệt đến mức đau lưng hoa mắt, dạ dày trống rỗng bắt đầu kêu réo vì chưa ăn sáng.

Cô đau đớn vô cùng ngã lăn ra bãi cát phía sau, há to miệng thở hổn hển, mặt hướng lên trời, trong lòng điên cuồng nguyền rủa Thẩm Nghiêm.

Ban đầu cô cứ tưởng lấy được một người nhìn bên ngoài phong độ như vậy thì từ đây sẽ có cuộc sống ngọt ngào, ai ngờ anh lại quá giỏi kiếm chuyện, đưa cô đến một nơi hoang vu hẻo lánh thế này, giờ thì thành ra kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay, ngay cả việc ăn một bữa no cũng trở thành điều xa xỉ!

“Thẩm Nghiêm, em hận anh...”

Lâm Hiểu Hiểu đói bụng đến mức căm ghét cả thế giới.

“Vậy mấy thứ này anh ăn một mình nhé?”

Bóng của Thẩm Nghiêm che khuất ánh nắng chói chang.

Nghe đến ăn, Lâm Hiểu Hiểu lập tức bật dậy, sau đó nhìn thấy tay trái anh xách một quả dừa, tay phải cầm một quả dứa dại.

Hai mắt Lâm Hiểu Hiểu sáng lên: “Đây là gì, có ăn được không?”

“Thử xem.” Thẩm Nghiêm đặt mọi thứ xuống đất, trước tiên anh dùng cành cây nhọn đâm thủng quả dừa, sau đó bẻ đôi quả dứa dại.

Lâm Hiểu Hiểu nâng cao quả dừa, để nước dừa từ lỗ nhỏ chảy xuống miệng.

“Phì, phì phì.” Cô vừa uống một ngụm đã không chịu nổi mà phun ra: “Nhiều cát quá.”

“Đây là nguồn nước sạch duy nhất trên đảo, em không uống thì sẽ chẳng còn nữa đâu.” Thẩm Nghiêm nhận lại quả dừa từ tay cô, uống hai ngụm, cũng phun ra vài hạt cát.

Lâm Hiểu Hiểu chuyển sang ăn dứa dại: “Chẳng phải chúng ta có nước ngọt sao? Nước đó cũng uống được mà.”

“Nước ngọt cần phải lọc trước mới uống được.” Thẩm Nghiêm cũng cắn một miếng dứa dại.

Mùi vị của dứa dại hơi chua chát không ngon lắm, nhưng họ không có nhiều lựa chọn, đành ăn lót dạ trước đã.

“Lọc như thế nào?” Lâm Hiểu Hiểu nhận thấy nguồn nước ngọt rất quan trọng với họ, không thể để lãng phí được, cần sớm tìm được cách sử dụng nó.

Thẩm Nghiêm gõ nhẹ vào vỏ dừa: “Dùng cái này.”

Tài nguyên trên đảo quá hạn chế, dừa không chỉ cung cấp nước giải khát, mà vỏ dừa còn có thể dùng làm đồ chứa, nhỏ thì dùng để nấu thức ăn, lớn thì dùng làm dụng cụ lọc nước.

Nhưng trước khi làm điều đó, họ cần dựng xong chỗ ở cho tối nay.

Sau khi ăn chút gì đó, Thẩm Nghiêm lại tiếp tục bận rộn. Anh chọn những cành cây và thân cây có độ dày vừa phải trong rừng rồi bắt đầu công việc.

Chỉ mỗi cành cây và thân cây để làm xà nhà thì chưa đủ, họ còn cần dây thừng để gia cố. Thẩm Nghiêm lột vỏ cây xuống, xoắn thành những sợi dây nhỏ, sau đó đan chúng lại thành dây thừng thực sự.

Thẩm Nghiêm dựng lên những cột gỗ to và chắc chắn giữa hai thân cây, sau đó đặt các thân cây song song theo đường chéo, hai bên tạo thành hình tam giác với mặt đất, như vậy hình dạng khái quát của nơi trú ẩn đã hoàn thành.

Sau khi cố định tất cả các cành cây và thân cây, Thẩm Nghiêm còn phải lợp thêm một số vật liệu để che mưa chống ẩm trên mái nhà và bên trong. Anh gấp mười mấy lá cọ lại, kéo lê về. Vì lá cọ vừa to vừa dày nên mỗi lần anh chỉ có thể kéo hai ba lá, phải đi lại vận chuyển nhiều lần.

Còn Lâm Hiểu Hiểu cũng không ngồi yên. Cô đã tìm đủ số củi khô cần thiết, cũng nhặt khá nhiều đá để vây quanh đống lửa. Tuy nhiên, đến bước nhóm lửa lại là thách thức lớn đối với cô.

Cô không có đá đánh lửa, cũng không có bật lửa hay diêm, càng không có pin và giấy bạc, cô chỉ có gỗ và đá. Vì thế cô chỉ có thể chọn cách khoan gỗ tạo lửa, nhưng nghe nói tỷ lệ thành công của phương pháp này rất thấp.

Dù biết rất khó, Lâm Hiểu Hiểu vẫn phải thử một lần. Cô tìm hai nhánh cây khô, lột vỏ, lại bứt một ít mùn cây để làm chất mồi lửa đặt bên dưới, sau đó đặt ngang một nhánh cây đã có rãnh cắt, dùng nhánh cây khác dựng thẳng đứng bắt đầu khoan vào rãnh.

Tuy nhiên, ngoài việc hai nhánh cây cọ xát vào nhau thì không có chút dấu hiệu nào khác. Lâm Hiểu Hiểu đã thử hơn chục phút mà vẫn không tạo ra được bất kỳ tia lửa nào, cô bắt đầu suy nghĩ xem mình đã sai ở đâu

Cuối cùng, Thẩm Nghiêm là người giúp cô giải quyết vấn đề này.

Thấy cô kiệt sức nằm thừ trên bãi cát, Thẩm Nghiêm đành tạm dừng công việc của mình lại rồi bước đến hỏi: “Sao vậy?”

“Không nhóm được lửa.” Lâm Hiểu Hiểu dấy lên hy vọng nhìn anh: “Thẩm Nghiêm, bình thường anh có hút thuốc không?”

Thẩm Nghiêm hiểu ý cô, nhưng câu trả lời của anh đã dập tắt hy vọng nhỏ nhoi ấy: “Anh không hút thuốc, không có bật lửa.”

“Ôi...” Lâm Hiểu Hiểu tuyệt vọng.

Thế nhưng Thẩm Nghiêm lại nhặt lấy nhánh gỗ mà cô đã buông tha kia, bắt đầu một vòng khoan gỗ tạo lửa mới.

Lâm Hiểu Hiểu quay đầu chăm chú theo dõi.

Một lần, hai lần, ba lần... tất cả đều thất bại. Dù kỹ thuật và tốc độ của Thẩm Nghiêm tốt hơn cô rất nhiều, nhưng vẫn còn kém chút xíu nữa mới thành công.

“Hay là chúng ta đi tìm thêm ít quả dại ăn đi.” Lâm Hiểu Hiểu đã không còn hy vọng gì nữa.

Khi cô vừa dứt lời, từ rãnh cắt trên thân gỗ lóe lên một tia lửa nhỏ - xẹt!

Lửa cháy lên rồi.

Trong đôi mắt Lâm Hiểu Hiểu chỉ toàn là ánh lửa đó, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, lập tức chạy tới thêm củi vào lửa.

Lửa, cuối cùng họ đã có lửa rồi!

Bình Luận (0)
Comment