Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 13

Có lửa rồi, họ có thể nấu ăn.

Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến chỗ cá họ vừa bắt, cách đơn giản nhất là nấu hoặc nướng cá, nhưng việc tìm nước sạch rất khó khăn, nên nướng cá sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Do cá bắt được từ sông nước ngọt đều là cá nhỏ, nên không làm sạch vảy và nội tạng cũng không sao. Lâm Hiểu Hiểu tìm mấy nhánh cây, dùng đá sắc bén vót nhọn đầu rồi dùng để xiên cá.

Nướng cá cũng cần kỹ thuật, không thể nướng trực tiếp trên lửa nếu không sẽ dễ bị cháy, phải để cách xa lửa một chút, cảm nhận được nhiệt độ nhưng không để lửa chạm vào.

Lâm Hiểu Hiểu cắm nhiều con cá lớn nhỏ khác nhau quanh đống lửa để chúng từ từ chín vàng, còn cô đi tìm dụng cụ để đập dừa.

Dưới gốc cây dừa có thân cây dài mà Thẩm Nghiêm đã để lại, Lâm Hiểu Hiểu cầm thân cây lên nhắm thẳng vào những trái dừa xanh trên cây rồi đập mấy lần, nhưng vẫn không làm rơi được quả nào. Cô liên tục điều chỉnh góc độ, cố gắng tìm được chỗ rễ của trái dừa để đập cho rụng.

- Bịch.

Cuối cùng cũng có một quả rơi xuống!

Lâm Hiểu Hiểu đổ mồ hôi đẫm trán, cô dựa lưng vào cây để nghỉ ngơi một lát, thầm nghĩ liệu một quả dừa này có đủ cho hai người uống không, hay cô nên cố gắng đập thêm một quả nữa nhỉ?

Sau khi nghỉ vài phút, cô lại bắt đầu làm việc. Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này động tác của cô dứt khoát và chuẩn xác hơn, quả dừa thứ hai rơi xuống nhanh hơn rất nhiều so với quả đầu.

Niềm vui khi thu hoạch được hai quả dừa khiến Lâm Hiểu Hiểu quên ngay những giọt mồ hôi vừa mới đổ ra. Cô ôm hai quả dừa hớn hở trở về lều, thậm chí còn ngâm nga một bài hát.

“Thẩm Nghiêm, anh mau nhìn xem, em mang gì về này.” Lâm Hiểu Hiểu gọi Thẩm Nghiêm đang trải lá cọ.

Thẩm Nghiêm bước ra từ chỗ trú ẩn, nhưng thay vì khen cô thì anh chỉ bình tĩnh nói: “Đợi chút nữa anh sẽ dạy em cách lọc nước.”

Lâm Hiểu Hiểu khá là thất vọng ngồi phịch xuống bãi cát, nhìn chằm chằm vào con cá đang nướng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể khen em một câu à, đồ keo kiệt. Lọc nước, lọc cái đầu anh ấy, nếu không phải vì anh, em có đến nơi này không?”

“Em vừa nói gì?” Thẩm Nghiêm đột nhiên xuất hiện.

Lâm Hiểu Hiểu cười gượng gạo: “Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể về nhà?”

Thẩm Nghiêm quay lưng bỏ đi, không trả lời cô.

Thế là Lâm Hiểu Hiểu lại bắt đầu lẩm bẩm: “Ra vẻ lạnh lùng gì chứ, ngay cả người câm còn nói nhiều hơn anh.”

Lần này Thẩm Nghiêm không bỏ qua, anh đứng phía sau cô lạnh lùng nói: “Lâm Hiểu Hiểu, em nói gì anh đều nghe thấy hết đấy.”

“Anh nghe thấy thì sao? Có bản lĩnh thì thả em về đi, em chẳng muốn ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này đâu. Anh thích trải nghiệm sinh tồn trên đảo hoang thì tự mà ở lại, em không muốn ở đây nữa.” Lâm Hiểu Hiểu đã quá mệt mỏi sau một ngày chịu đói chịu khát, cô thà rằng cãi nhau với anh còn hơn là tiếp tục chịu đựng những khổ cực vô nghĩa này nữa.

Thẩm Nghiêm bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, giả vờ hỏi: “Tại sao lại muốn về?”

“Em muốn tắm, em muốn thay quần áo, em muốn uống nước, ăn cơm, em muốn ngủ trên chiếc giường êm ái của mình, em muốn dùng điện, em muốn chơi điện thoại máy tính, em không muốn làm ở đây người rừng!” Lâm Hiểu Hiểu nói một lèo.

Mặc cho cô đang kích động, Thẩm Nghiêm vẫn điềm tĩnh như cũ: “Em không sợ về nhà sẽ phải đối mặt với việc bị giám sát mọi lúc mọi nơi, ăn thực phẩm có chất phụ gia và biến đổi gen, uống nước chứa vi nhựa, mặc quần áo có formaldehyde*, sống một cuộc đời bị người khác kiểm soát sao?”

(Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh.)

Những lời này khiến Lâm Hiểu Hiểu lặng đi trong giây lát.

“Trong mắt em, xã hội hiện đại đã bị ô nhiễm toàn diện, mỗi người đều ngập trong cuộc sống đầy độc tố, đúng không?” Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu: “Sao anh biết?”

Thẩm Nghiêm tiếp tục: “Nếu em đã phủ nhận toàn bộ xã hội hiện tại cũng như tương lai phát triển của nó, tại sao em lại muốn quay lại đó? Chẳng phải em nên trốn thoát khỏi nó sao?”

“Trốn thì cũng phải tìm nơi nào điều kiện tốt một chút chứ, nơi này chẳng có gì, sống sao được?” Lâm Hiểu Hiểu bị nói trúng tim đen, đành thừa nhận mà không tranh cãi nữa.

“Vậy anh nên đưa em đi đâu, về thế kỷ trước à?” Dường như Thẩm Nghiêm không hề nói đùa.

Lâm Hiểu Hiểu đảo mắt: “Anh cực đoan quá rồi đấy. Phản đối công nghệ thì phải sống cuộc sống nguyên thủy sao? Em chỉ phản đối những công nghệ có hại, chống lại con người, chứ không phải tất cả công nghệ! Bây giờ anh như thế này chính là cố tình làm tổn thương em!”

Có lẽ câu nói này hơi quá, Thẩm Nghiêm không tranh luận thêm nữa, anh tiếp tục giữ im lặng, im lặng đến mức như hòa vào bóng đêm.

Không biết từ lúc nào, trời đã tối đen.

Lâm Hiểu Hiểu thấy anh không lên tiếng, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chờ cá được nướng chín.

Không có ánh nắng mặt trời chiếu rọi, nhiệt độ ban đêm trên đảo thấp hơn ban ngày hơn mười độ. Thêm vào đó, gió biển thổi vù vù khiến Lâm Hiểu Hiểu càng lúc càng ngồi gần đống lửa hơn.

Khi thấy lớp da cá nhỏ đã cháy đen, Lâm Hiểu Hiểu mới rút một xiên ra để kiểm tra tình trạng thịt bên trong. Sau khi xác nhận thịt đã chuyển sang màu trắng, không còn máu, cô mới cẩn thận cắn một miếng.

Mùi vị vừa tanh vừa tươi của cá hòa lẫn vào nhau, không thể nói là ngon nhưng tạm chấp nhận được. Lâm Hiểu Hiểu cứ thế ăn hai ba con cá nướng, vừa ăn vừa để ý Thẩm Nghiêm ở bên cạnh. Thấy anh không ăn không uống chỉ ngồi đó buồn bực, trong lòng cô bỗng hơi không đành lòng, vì thế không để bụng chuyện trước đó nữa mà đưa một xiên cá nướng cho anh: “Này.”

Trời tối quá không thể nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Nghiêm, chỉ nghe thấy anh nói: “Anh không đói.”

“Anh đã bận rộn cả ngày rồi, không ăn gì sẽ chết đấy.” Lâm Hiểu Hiểu nghĩ bụng, anh mà chết đói thì cô thật sự không thể rời khỏi hòn đảo này mất.

Thẩm Nghiêm vẫn không nhận xiên cá nướng.

Lâm Hiểu Hiểu thở dài, chủ động xích lại gần anh: “Anh đừng giận nữa. Anh thử nghĩ kỹ xem, cuộc hôn nhân này là do anh muốn, hòn đảo này cũng là do anh chọn đến, thậm chí những công nghệ cao của anh cũng là do chính anh nói cho em biết. Thế nên, anh hoàn toàn không có lý do gì để giận em, nếu có giận thì anh chỉ có thể giận chính mình thôi.”

Những lời này chẳng giống lời an ủi chút nào mà như đang đổ thêm dầu vào lửa vậy. Nhưng ý định của Lâm Hiểu Hiểu cũng không phải là xin lỗi hay an ủi anh, cô chỉ muốn k*ch th*ch anh một chút.

Quả nhiên, Thẩm Nghiêm lên tiếng: “Lâm Hiểu Hiểu, tại sao em lại muốn kết hôn với anh?”

“Vậy sao em không nên kết hôn?” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy câu hỏi của anh thật kỳ lạ: “Anh có chỗ nào không tốt? Được kết hôn với một người như anh, em hoàn toàn là trèo cao, làm sao có thể bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy.”

Thẩm Nghiêm quay đầu lại: “Em thấy anh tốt sao?”

“Anh đẹp trai, công việc tốt, gia thế tốt, chỉ có điều tính cách hơi kỳ lạ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.” Lâm Hiểu Hiểu nhân cơ hội đặt tay lên vai anh, cố ý tạo ra cảm giác như hai người bạn thân thiết.

Cả hai ngồi sát bên nhau, ánh lửa hắt lên khuôn mặt, ánh mắt chạm nhau.

Thẩm Nghiêm cầm lấy một xiên cá nướng, bắt đầu chậm rãi ăn.

Thấy anh chịu ăn, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng yên tâm phần nào: “Còn anh thì sao, tại sao nhất định phải kết hôn, chẳng lẽ chỉ vì hôn ước?”

Thẩm Nghiêm đang ăn cá, không trả lời cô.

Gió biển mỗi lúc một mạnh hơn, Lâm Hiểu Hiểu không còn để ý quá nhiều, vì lạnh mà cô mặt dày ôm chặt lấy Thẩm Nghiêm: “Lạnh quá…”

Thẩm Nghiêm vô cảm đáp: “Đi ngủ đi.”

Anh kéo cô đứng dậy, chui vào nơi trú ngụ đã dựng sẵn. Dù anh đã trải nhiều lớp lá cọ và vỏ cây khô bên ngoài, nhưng vẫn không chống cự được uy lực của gió biển. Gió lùa qua các khe hở, mang theo cảm giác lạnh lẽo vô tận.

Nằm trên mấy lớp lá cây nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy ẩm ướt rét lạnh, cô co người lại thành một cục, bởi vì không thể ngủ nổi nên đành ngồi dậy xoa xoa chân tay mình.

“Có thể thương lượng để trực thăng thả xuống hai cái túi ngủ không, em thực sự lạnh quá, Thẩm Nghiêm.” Lâm Hiểu Hiểu không chịu nổi nữa, chỉ cảm thấy đêm càng lúc càng lạnh, không có gì để giữ ấm thì chắc đến sáng mai họ sẽ bị đông cứng mất.

Thẩm Nghiêm ôm cô từ phía sau, ghé sát tai cô nói: “Thế này còn lạnh không?”

Lâm Hiểu Hiểu chẳng còn tâm trí nào để đùa giỡn với anh: “Vẫn lạnh lắm! Cứ tiếp tục thế này là sáng mai chúng ta sẽ biến thành hai que kem đó, rồi bị chó hoang trên đảo ăn mất thôi!”

“Em thật sự quá yếu ớt.” Thẩm Nghiêm buông cô ra, chui ra khỏi chỗ trú ẩn.

Mặc dù nhiệt độ cơ thể anh không đủ để làm ấm cô, nhưng sau khi mất đi chút hơi ấm đó, cô cảm thấy lạnh lẽo hơn hẳn. Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh biến mất trong màn đêm, lòng thầm ngóng trông anh mau chóng quay về.

Không lẽ anh sẽ không quay lại nữa...

Trong lúc chờ đợi, Lâm Hiểu Hiểu đã tưởng tượng ra đủ loại kết cục. Cô nghĩ khả năng tồi tệ nhất là Thẩm Nghiêm bỏ rơi cô ở đây, thậm chí có khi còn mua bảo hiểm nhân thọ cho cô từ trước, vài ngày sau cảnh sát sẽ tìm thấy thi thể cô trên hòn đảo hoang này...

Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận khả năng đó. Với gia thế và tài sản của Thẩm Nghiêm, làm gì phải tốn công dàn dựng kế hoạch để hại cô vì một khoản bảo hiểm chứ? Không thể nào, hoàn toàn không thể.

Vậy rốt cuộc anh ra ngoài lâu thế làm gì? Không lẽ thật sự gặp phải sinh vật kỳ lạ nào rồi sao? Có thể là một con rắn độc đi săn trong đêm vô tình đụng phải Thẩm Nghiêm, rồi cắn anh một phát, khiến anh ngã xuống mất ý thức, không thể cầu cứu...

Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu lại rùng mình ôm chặt lấy bản thân hơn.

May mắn thay, cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng bình an trở về. Không chỉ vậy, anh còn mang theo hai cái ba lô chứa đầy vật dụng bên trong.

“Cái gì thế?” Lâm Hiểu Hiểu hưng phấn khác thường.

Thẩm Nghiêm lôi ra hai cái túi ngủ.

“Wow!” Hai mắt Lâm Hiểu Hiểu sáng rực, cô ôm chầm lấy túi ngủ vào lòng.

Sau đó, Thẩm Nghiêm lấy ra một chai nước khoáng.

Lâm Hiểu Hiểu gần như muốn khóc vì xúc động, cô run rẩy đón lấy, như thể đã lâu lắm rồi cô chưa được thấy nước vậy.

Cuối cùng Thẩm Nghiêm lấy ra một gói thịt bò khô.

“A!” Lâm Hiểu Hiểu ôm đầu, không thể tin nổi. Cô không thể ngờ rằng tối nay mình lại có thể được ăn một món tử tế như thế này. Chút thịt cá trong bụng cô so với gói thịt bò khô này chẳng khác gì một trò đùa, không đáng để nhắc tới.

Cô nghẹn ngào không nói gì, mở bao bì ra nhét một miếng thịt bò khô vào miệng nhai kỹ từng chút một, vừa nhai vừa khóc: “Thịt bò thật sự ngon quá!”

Thẩm Nghiêm sắp xếp lại túi ngủ, uống một ít nước khoáng, rồi lấy một cái nồi ra khỏi ba lô. Anh đổ nước khoáng vào nồi, đặt lên đống lửa để đun sôi.

“Anh cứ đổ hết vào như vậy luôn à?” Anh đổ xong Lâm Hiểu Hiểu mới kịp phản ứng.

Nước khoáng quý giá như vậy, thế mà anh lại đổ vào nồi đun, rồi mai uống gì?

“Ừm.” Thẩm Nghiêm lấy hai gói mì ăn liền ra khỏi túi.

Lâm Hiểu Hiểu lao tới: “Wow, có mì sao?!”

Ba lô ở ngay trước mặt Thẩm Nghiêm, nên khi cô lao tới vừa lúc ngã vào lòng anh. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi như có sự hiểu ngầm mà từ từ chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Bình Luận (0)
Comment