Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có túi ngủ, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu không còn lo lắng sẽ bị đóng băng nữa. Cô và Thẩm Nghiêm nằm song song cạnh nhau, mỗi người một túi ngủ, trông như những chú sâu nhỏ chỉ để lộ mỗi đầu ra ngoài.

Ăn xong thịt bò khô, uống nước khoáng, lại còn nấu nồi mì gói chia sẻ cùng nhau, lúc này họ không còn là những người đáng thương phải chịu đói khổ nữa mà đã trở thành đồng đội cùng chung hoạn nạn.

Sáng dậy Lâm Hiểu Hiểu thấy hơi nghẹt mũi, cô ngáp một cái, đứng dậy mặc áo khoác và mang giày tất vào, rồi lục lọi ba lô.

Tối qua đa số đồ ăn đã bị họ ăn sạch rồi, chỉ còn một chai nước chưa khui, nhưng cô bất ngờ tìm thấy một con dao đa năng và một chậu nước gấp*, những thứ này thật sự rất hữu dụng với họ.

undefined

Lâm Hiểu Hiểu tìm củi chưa hoàn toàn cháy hẳn trong đống than lửa, bọc ít cỏ khô lên trên, dùng miệng thổi mạnh vài cái, cuối cùng cũng thổi được lửa bùng lên trở lại.

Lửa đã cháy, thêm ít củi, cuối cùng cô có thể an tâm đi tìm nguyên liệu nấu ăn.

“Em đi đâu vậy?” Thẩm Nghiêm đột nhiên lên tiếng.

Lâm Hiểu Hiểu cầm theo con dao đa năng, thò đầu vào cái “tổ” nhỏ của họ: “Em đi vào trong tìm xem có trái cây dại nào ăn được không, anh cứ ngủ thêm chút nữa đi.”

Hôm qua ban ngày anh dựng nhà, tối đến còn phải đi cả đoạn đường dài, chắc là mệt lắm rồi.

“Đợi anh.” Động tác của Thẩm Nghiêm rất nhanh, chỉ trong hai phút đã chuẩn bị xong.

“Em đi một mình cũng được mà.” Lâm Hiểu Hiểu không hiểu tại sao anh nhất quyết phải đi theo.

“Đi thôi.” Thẩm Nghiêm đi trước dẫn đường.

Lâm Hiểu Hiểu cứ thế theo sau anh, nhìn ngó khắp nơi. Phải thừa nhận rằng, có người đồng hành thực sự yên tâm hơn nhiều, ít nhất cô không còn sợ bị rắn cắn mà không ai biết.

Đi được một đoạn, Lâm Hiểu Hiểu chợt phát hiện trong rừng chuối có rất nhiều nải chuối nhỏ: “Wow, có chuối này.”

Thẩm Nghiêm cầm lấy con dao đa năng trong tay cô, chặt cả nải chuối xuống.

Lâm Hiểu Hiểu nhấc lên ước lượng: “Nặng quá! Cái này ăn được không?”

“Em thử xem.” Thẩm Nghiêm xúi giục cô.

Lâm Hiểu Hiểu ngắt một trái chuối nhỏ, bóc lớp vỏ xanh ngắt ra để lộ lớp thịt trắng bên trong, cô cắn thử một miếng nhỏ: “Ui, khó ăn quá!”

Cô nhè ra ngay lập tức.

“Loại này phải nấu chín mới ăn được.” Thẩm Nghiêm đã biết trước cô sẽ có phản ứng như vậy, nhưng lại không nhắc nhở cô.

Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt: “Sao anh không nói sớm?”

Thẩm Nghiêm quay lưng lại kịp thời chuyển đề tài: “Chúng ta lên phía trước xem thử.”

“Vậy còn nải chuối này thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu xách thấy hơi quá sức.

“Nơi này gần lều, cứ để lại đây, lát nữa quay lại lấy.” Thẩm Nghiêm suy tính rất chu đáo.

Lúc này Lâm Hiểu Hiểu mới gật gù: “Ừm, cũng đúng.”

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, lần này họ phát hiện một vài bụi cây thấp treo những quả màu xanh nhạt. Lâm Hiểu Hiểu lao lên, nhìn kỹ rồi nhận xét: “Đây là xoài à?”

Cô không thể kiềm chế nổi niềm vui sướng của mình, lập tức bứt một quả xuống, nhìn trái cây to hơn cả bàn tay lại nghĩ đến việc nó ngọt lịm và mọng nước như thế nào, Lâm Hiểu Hiểu chỉ muốn cắn ngay một miếng.

Tuy nhiên, Thẩm Nghiêm lại nhẫn tâm dội một gáo nước lạnh: “Là đu đủ.”

“Đu đủ?” Lâm Hiểu Hiểu chưa từng ăn đu đủ dại bao giờ, cô chỉ ăn loại mua ở siêu thị: “Ngọt không?”

“Phải nướng chín mới ăn được.” Thẩm Nghiêm kéo cô đi tiếp.

Lâm Hiểu Hiểu vẫn ngoái lại: “Không hái thêm vài quả sao?”

“Không ngọt.” Thẩm Nghiêm trả lời ngắn gọn.

“Ừm, không ngon thì thôi.” Lâm Hiểu Hiểu nghĩ một quả trong tay để thử mùi vị là đủ rồi, nên không lưu luyến nữa.

Đi một đoạn nữa, họ lại gặp một vùng rộng lớn đầy xương rồng. Lần này Lâm Hiểu Hiểu không cần phải hỏi đây là gì nữa, cô đã bước vào khu vực thuộc kiến thức của mình.

Lâm Hiểu Hiểu giằng tay Thẩm Nghiêm ra, chạy tới trước đám xương rồng rồi giới thiệu cho anh: “Nhìn này, đây là xương rồng. Thẩm Nghiêm, anh đã ăn xương rồng bao giờ chưa?”

Thẩm Nghiêm bình tĩnh nhìn cô, không nói gì.

“Anh chắc chắn chưa từng ăn nhỉ.” Lâm Hiểu Hiểu chỉ vào cây xương rồng: “Em cũng chưa ăn, nhưng em từng thấy ở quán nướng có bán xương rồng nướng, chỉ cần loại bỏ gai và vỏ của nó, phần thịt bên trong đều ăn được, nghe nói nó còn giải khát nữa.”

Thẩm Nghiêm gật đầu đồng ý với điều cô nói.

Lâm Hiểu Hiểu chìa tay ra xin dao: “Chúng ta hái vài nhánh về nướng thử đi.”

“Nhiều gai quá.” Thẩm Nghiêm ngồi xuống, bẻ một quả màu đỏ từ cây xương rồng.

Lâm Hiểu Hiểu ghé lại hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Quả của nó, ngọt lắm.” Thẩm Nghiêm dùng dao đa năng xử lý mấy cái gai trên bề mặt quả rồi rạch một đường, sau đó đưa cho cô.

Lâm Hiểu Hiểu nhận lấy, một ngụm đã hút hết thịt của quả nhỏ xíu, sau đó cảm thán: “Ừm, ngọt thật, ngon hơn quả chuối kia nhiều!”

Vì vậy họ hái thêm vài quả nữa mang về.

Ôm trong tay chiến lợi phẩm, Lâm Hiểu Hiểu chợt nghĩ đến một chuyện: “À đúng rồi, nếu ở đây có trúc chắc hẳn sẽ có măng, lát nữa chúng ta đi tìm măng xem có không, đào về cũng được một món nữa đấy!”

“Ừm.” Thẩm Nghiêm không dẫn cô tiếp tục đi dạo trong rừng nữa: “Chúng ta về thôi.”

“Ơ, không tìm thêm nữa à?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn chưa thỏa mãn.

“Đi tìm thêm ít hải sản.” Thẩm Nghiêm quan tâm đến việc bổ sung đạm hơn, chỉ dựa vào mấy quả dại này thì không đủ năng lượng để duy trì lâu.

Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ: “Xung quanh đây có loại hải sản nào nhỉ?”

Trên đường quay lại lều, Thẩm Nghiêm xách theo nải chuối đã chặt xuống mang về. Họ gom hết trái cây đã thu thập lại thành một đống, sau đó mới tiếp tục đi kiếm hải sản.

Trước khi khởi hành, Thẩm Nghiêm còn mang theo cái chậu nước gấp.

“Ôi, cuối cùng vẫn không thể tách rời khỏi nền công nghiệp hiện đại, một cái chậu nhựa đơn giản thế này mà phải qua hàng nghìn năm phát triển công nghiệp mới làm ra được, thật không dễ dàng gì.” Lâm Hiểu Hiểu giành lấy chậu gấp của anh, cầm trong tay chơi đùa.

Thẩm Nghiêm không có nhiều cảm xúc như vậy, anh chỉ tập trung vào công việc. Khi đến bờ biển, anh trèo lên tảng đá,\ tìm kiếm sinh vật biển mà anh cần giữa các khe đá.

“Thẩm Nghiêm, rốt cuộc anh đang tìm gì thế?” Lâm Hiểu Hiểu vịn vào tảng đá, nhìn ra phía mặt biển.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng dùng đến con dao đa năng. Sinh vật có vỏ hình bầu dục bám chặt vào vách đá, chỉ cần dùng lưỡi dao nhẹ nhàng cạy ở đáy là có thể thu vào trong túi.

“Đây là gì?” Lại đến lúc Lâm Hiểu Hiểu thắc mắc.

Thẩm Nghiêm vẫn bình tĩnh trả lời: “Hàu.”

Trong chậu gấp nhanh chóng có thêm vài vị khách mới, Lâm Hiểu Hiểu không ngừng khám phá: “Còn đây là gì?”

“Bào ngư.” Thẩm Nghiêm điềm nhiên đáp lại.

Lâm Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Bào ngư? Đây là bào ngư trong truyền thuyết sao?”

Thẩm Nghiêm nhìn cô một cái, không nói gì.

“Anh không thấy kỳ lạ, chứ em chưa từng ăn dâu, thậm chí còn chưa từng thấy bao giờ nữa, chỉ nghe nói thôi. Thứ này ở nhà hàng bán rất đắt, anh biết không?” Lần đầu tiên Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy giữa cô và Thẩm Nghiêm có một khoảng cách trong cuộc sống.

Thẩm Nghiêm vẫn không có phản ứng gì, tiện tay ném cho cô một sinh vật khác.

“Cua?” Lâm Hiểu Hiểu không ngờ hôm nay lại thu hoạch phong phú đến thế.

“Cua bùn.” Thẩm Nghiêm sửa lại cho đúng.

“Ôi ôi ôi, cua bùn, còn không anh, bắt thêm vài con nữa đi, cua ngon lắm.” Lâm Hiểu Hiểu nghĩ với khả năng của anh thì chuyện đó hoàn toàn có thể.

Không biết là may mắn hay Thẩm Nghiêm thật sự nghe lời, quả nhiên họ bắt được thêm được vài con cua bùn nữa.

Về đến lều với đầy ắp chiến lợi phẩm, tâm trạng Lâm Hiểu Hiểu tốt hơn nhiều so với hôm qua. Chủ yếu là hôm nay họ đã có nước khoáng và nồi để nấu ăn, cũng có dao để xử lý thức ăn, việc nấu nướng đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Cô đổ nước vào nồi rồi thả tiếp mấy con cua bùn, sau đó bẻ mấy quả chuối ném vào đống lửa, đu đủ thì cô vùi trong cát gần đống lửa. Còn những con hàu kia, cô định chờ khi cua bùn chín rồi sẽ bỏ lên nồi nướng chín.

“Thực ra hàu có thể ăn sống đúng không?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi.

Nhìn cô xử lý những nguyên liệu này như đang chơi đồ hàng, Thẩm Nghiêm vẫn không can thiệp, nhưng đối với một số câu hỏi, anh vẫn sẵn lòng trả lời: “Có thể.”

“Nhưng em nghe nói có vài con hàu chứa virus gây nôn mửa mùa đông, ăn vào sẽ bị tiêu chảy và cảm cúm.” Lâm Hiểu Hiểu nhớ mình đã lướt trúng tin này trên một nền tảng nào đó.

Nhắc đến chủ đề này, sắc mặt Thẩm Nghiêm thay đổi ít nhiều.

Thật trùng hợp, sự thay đổi nhỏ này đã bị Lâm Hiểu Hiểu bắt được. Cô ghé sát lại, bí ẩn hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ công ty của các anh còn nghiên cứu cả virus nữa à?”

“Em rất tò mò?” Ánh mắt của Thẩm Nghiêm chứa ý cảnh cáo.

Lâm Hiểu Hiểu lùi lại một chút: “Em biết tò mò hại chết con mèo, em chỉ hỏi một chút thôi, anh không cần phải căng thẳng như thế. Với lại, chẳng phải anh luôn tự hào mình muốn dùng khoa học để mang lại lợi ích cho nhân loại sao? Sao lại đi nghiên cứu mấy thứ hại người chứ?”

Sóng biển vỗ vào bờ từng đợt từng đợt rồi lại rút đi.

Lần này Thẩm Nghiêm không chọn im lặng mà nói: “Em có hiểu về gen của con người không?”

“Gen? Không hiểu lắm, em quên gần hết kiến thức sinh học từ cấp ba rồi. Chỉ nhớ mang máng về gen di truyền, như gen lặn, gen trội.” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy mình chẳng khác gì một kẻ mù chữ.

Thẩm Nghiêm đã quen với vốn hiểu biết hạn chế của cô, nên anh cũng không ngạc nhiên trước sự thiếu hiểu biết này. Nhưng điều này cũng khiến anh không thể chia sẻ với cô những kiến thức quá chuyên sâu, chỉ có thể dùng ngôn từ dễ hiểu để giải thích.

“Một số virus được phát triển nhằm vào các gen cụ thể.” Nếu không phải đang ở trên đảo hoang, nếu không phải Lâm Hiểu Hiểu chủ động nhắc đến, có lẽ Thẩm Nghiêm sẽ không bao giờ nói với cô về những chủ đề như thế này.

Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm: “Gen cụ thể? Không phải đều là con người sao, có gì mà cụ thể hay không cụ thể chứ.”

“Cùng một chủng tộc thì không khác biệt lắm.” Thẩm Nghiêm cố gắng mở rộng tư duy của cô.

Lâm Hiểu Hiểu dần hiểu ra: “Vậy chủng tộc khác nhau là sẽ có khác biệt rất lớn đúng không?”

“Đúng vậy.” Thẩm Nghiêm nhìn cô với ánh mắt sâu xa.

“Vậy anh đang nói đến gen cụ thể, có phải ý chỉ một chủng tộc cụ thể nào đó?” Dường như Lâm Hiểu Hiểu đã nhận ra ý tứ trong đó.

“Ừm.” Thẩm Nghiêm để nồi nước đang sôi xuống, những con cua bùn bên trong đã chuyển sang màu đỏ.

Lâm Hiểu Hiểu mạnh dạn đoán: “Chẳng lẽ có người đã phát triển vũ khí sinh học nhắm vào tộc người châu Á?"

Thẩm Nghiêm dùng dao đa năng vớt những con cua bùn ra, lột vỏ cua, để lộ phần thịt và gạch cua bên trong.

Thấy anh không trả lời, Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục đoán: “Chẳng lẽ anh muốn nói rằng công ty các anh cũng tham gia vào việc nghiên cứu này?”

“Em nghĩ sao?” Thẩm Nghiêm đưa con cua đã được xử lý xong cho cô.

Lâm Hiểu Hiểu không dám nhận: “Các anh thật sự tham gia? Vậy chẳng phải các anh sẽ... đây là phạm tội, đây là hành vi chống lại nhân loại, việc này sẽ bị trời phạt đấy!”

Bình Luận (0)
Comment