Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 15

Bị trời phạt? Thẩm Nghiêm cười khinh một tiếng: “Em đánh giá quá cao anh rồi.”

“Ý anh là gì?” Lâm Hiểu Hiểu không hiểu.

Thẩm Nghiêm trả lời qua loa: “Hiện tại anh vẫn chưa làm được chuyện hủy diệt toàn nhân loại đâu.”

“Vậy mấy cái virus, mấy cái gen anh nói trước đó là sao?” Lâm Hiểu Hiểu ngồi xuống, tâm trạng không còn kích động như trước.

Thẩm Nghiêm nhai một miếng cua bùn mà cô từ chối, không nhanh không chậm nói: “Những thứ đó em sẽ có cơ hội tìm hiểu sau, nếu em cảm thấy hứng thú.”

Lâm Hiểu Hiểu thấy anh ăn ngon lành như vậy, cũng cầm một con cua bùn đã luộc chín lên ăn: “Tìm hiểu thế nào, đến công ty các anh làm việc sao?”

“Có phòng thí nghiệm.” Thẩm Nghiêm cho hàu vào nồi rồi đặt lên lửa nướng.

“Phòng thí nghiệm của các anh chuyên nghiên cứu về con người sao?” Lâm Hiểu Hiểu nhớ anh từng nói nghiên cứu trí tuệ nhân tạo của anh không thể tách rời con người, nên đoán phòng thí nghiệm cũng có chủ đề tương tự.

Thẩm Nghiêm hời hợt đáp: “Đi rồi sẽ biết.”

Có đi hay không thì nói sau, hiện tại Lâm Hiểu Hiểu quan tâm nhất không phải chuyện đó. Cô quan tâm hơn đến vấn đề ngay lúc này: “Vậy khi nào chúng ta có thể ra ngoài?”

“Em nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Nghiêm hỏi lại.

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy kỳ lạ: “Nghĩ kỹ cái gì?”

“Việc chấp nhận một thế giới đầy công nghệ mới.” Thẩm Nghiêm quay lưng về phía biển, trên đầu là ánh bình minh đầu tiên của ngày, làn gió nhẹ từ biển thổi qua mái tóc rối xù của anh.

Nhìn vào đôi mắt hiền hòa sáng ngời của anh, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy trái tim mình đang rung động. So với dáng vẻ anh đeo kính mặc vest đi giày da, dường như cô cảm thấy có thiện cảm với hình ảnh anh tự nhiên, không đeo kính, ăn mặc giản dị và lười biếng của anh hơn.

Nhận thấy cô lơ đãng, Thẩm Nghiêm không tiếp tục hỏi nữa mà duỗi người một cái, nằm xuống bãi biển rồi ném ra một câu hỏi hợp hoàn cảnh: “Em biết tại sao anh lại đẹp trai như vậy không?”

Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được cười vì sự tự mãn của anh, nhưng lại không thể phản bác: “Tại sao, là do di truyền tốt từ bố mẹ anh à?”

“Không phải di truyền, anh không hề giống họ.” Thẩm Nghiêm cong một cánh tay chống đầu, nằm nghiêng người.

“Vậy có phải anh trúng số gen không?” Trong đầu Lâm Hiểu Hiểu hiện lên vài người nổi tiếng có ngoại hình hoàn toàn khác với bố mẹ của họ.

Thẩm Nghiêm nhướn mày: “Đúng là vấn đề gen, nhưng không phải trúng số gen, mà là chỉnh sửa gen.”

“Cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu không thể tin công nghệ này đã được áp dụng từ hàng chục năm trước.

“Em chắc hẳn đã nghe qua rồi.” Thẩm Nghiêm ngồi dậy: “Nó giống như lập trình viên chỉnh sửa mã nguồn, có thể thay đổi và lọc mã nguồn theo nhu cầu.”

“Anh đang đùa em sao?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn không tin.

Thẩm Nghiêm vỗ vỗ cát trên người, đứng dậy đi đến trước mặt cô rồi quay lưng lại: “Còn cát không?”

Xét đến mối quan hệ giữa họ, Lâm Hiểu Hiểu vẫn giúp anh chút việc nhỏ này, cô vỗ sạch cát trên lưng áo, đồng thời cũng để ý thấy trên quần anh còn rất nhiều cát, nhưng vị trí đó cô không tiện làm sạch giúp: “Cát trên mông thì tự anh phủi đi.”

“Em giúp anh.” Thẩm Nghiêm quay đầu lại nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, còn gì phải ngại nữa?”

Lâm Hiểu Hiểu đỏ bừng mặt, đứng dậy lúng túng đi sang một bên: “Tự anh làm đi.”

Vì vậy Thẩm Nghiêm đành phải tự phủi vài cái, nhưng anh vẫn không cam lòng, vẻ mặt hơi oán trách nói: “Em không thể chủ động với anh một chút sao? Anh đã đứng ngay trước mặt em rồi mà em còn tránh anh.”

Mặt Lâm Hiểu Hiểu đỏ như lửa, cô giả vờ không nghe thấy mà đi về phía rừng dừa.

Cô như vậy khiến Thẩm Nghiêm thấy khá buồn cười, anh tạm ngừng tấn công lùi về khu vực ban đầu, làm như không có việc gì lại gần đưa bậc thang cho cô xuống: “Em muốn đập dừa à? Anh giúp em.”

“Ừm.” Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu không dám nhìn anh.

Trong thời gian chờ đợi, khuôn mặt cô dần dần hết đỏ, nhịp tim cũng trở nên ổn định.

- Bộp.

Quả dừa rơi xuống đất bị Lâm Hiểu Hiểu nhặt lên. Hai người mang chiến lợi phẩm trở về lều, cuối cùng cũng cáo biệt thời kỳ đồ đá, không cần dùng đá hoặc cành cây để mở dừa nữa mà có thể dùng dao dao.

Lưỡi dao sắc bén dễ dàng xuyên thủng vỏ dừa, nước dừa trong suốt từ từ chảy ra theo lưỡi dao. Lúc đầu Lâm Hiểu Hiểu theo bản năng dùng miệng hớp vài ngụm, sau cô nghĩ đến việc họ có bình đựng, vì thế vội vàng đi lấy chai nhựa rỗng từ tối qua tới hứng.

Chỉ là miệng chai quá nhỏ khiến không ít nước dừa chảy ra ngoài. Điều này làm Lâm Hiểu Hiểu tiếc nuối muốn chết, cô ước gì có thể l**m sạch nước dừa trên chai.

Khi đổ được hơn nửa chai nước dừa, quả dừa đã hết. Thẩm Nghiêm tiện tay ném vỏ dừa đi, điều này làm Lâm Hiểu Hiểu khá là ngạc nhiên.

Lâm Hiểu Hiểu chất vấn: “Sao anh lại ném đi?”

“Ném đi thì sao?” Thẩm Nghiêm đúng lý hợp tình đáp lại.

Lâm Hiểu Hiểu tức giận nói: “Có thể dùng để làm bát, làm bộ lọc, hoặc đựng những thứ khác, dù sao cũng không thể vứt đi được!”

Cô nghiêm túc như vậy, Thẩm Nghiêm lại cười.

“Anh cười cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu không hiểu ra sao.

Thẩm Nghiêm nghiêng đầu: “Em không thích anh cười à?”

“Em cảm thấy anh đang chế nhạo em.” Lâm Hiểu Hiểu không có ý định đùa giỡn với anh.

“Không phải là em muốn sống cả đời trên đảo đấy chứ?” Thẩm Nghiêm trêu chọc cô: “Nhưng anh thì không có ý định đó đâu. Nếu em thực sự nghĩ như vậy, thì chỉ có thể thủ tiết thôi.”

Hai câu ngắn ngủi lại khiến Lâm Hiểu Hiểu nói cũng không được, không nói cũng không xong, chỉ có thể nhìn anh đầy ẩn ý, mong rằng anh tự biết điều.

Lẽ ra họ còn có thể giằng co thêm một lúc nữa, nhưng thời tiết trên đảo vốn hay thay đổi thất thường, vừa mới có nắng mà bây giờ đã đổ mưa to.

Hai người vội vàng chạy vào chỗ trú, sau đó kéo ba lô đến gần để tránh bị mưa làm ướt. Còn những cái nồi và thức ăn còn lại bên ngoài thì không kịp quan tâm, chỉ có thể để mặc cho mưa tẩy rửa.

Mưa vừa rơi khiến nhiệt độ lập tức giảm xuống, độ ẩm tăng lên. Thêm vào đó, vì không còn lửa nên nơi trú ẩn của họ trở nên lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Lâm Hiểu Hiểu bị lạnh đến mức phải dựa vào gần Thẩm Nghiêm, lúc này mọi ân oán đều phải tạm gác lại, trước tiên phải đảm bảo không bị đông cứng mới là ưu tiên hàng đầu.

May mà Thẩm Nghiêm không phải là người hẹp hòi, anh rộng lượng ôm Lâm Hiểu Hiểu vào lòng, đầu kề đầu nói chuyện với cô: “Lâm Hiểu Hiểu, nếu không có anh, có lẽ em đã sớm chết trên đảo này rồi.”

Lâm Hiểu Hiểu run rẩy vì lạnh, ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, em sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ở cái nơi quái quỷ này.”

Tiếng cười sảng khoái bật ra từ lồng ngực Thẩm Nghiêm, Lâm Hiểu Hiểu cảm nhận được sự rung động từ tiếng cười đó, không hiểu sao cô cũng cảm thấy vui vẻ theo.

Mưa càng lúc càng lớn, khắp đất trời phủ đầy hơi nước trắng xóa. Có vài giây thoáng qua, Lâm Hiểu Hiểu mơ màng cảm thấy như toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cô cọ vào tóc Thẩm Nghiêm, mềm mượt như lụa, không khỏi cảm thán: “Thẩm Nghiêm, anh dùng loại dầu gội nào vậy, chất tóc anh tốt (khỏe) thật đấy.”

“Không chỉ có tóc khoẻ đâu.” Thẩm Nghiêm cọ cọ má cô.

Lâm Hiểu Hiểu đỏ mặt, tức giận mắng: “Anh có bệnh à.”

“Thực ra vẻ đẹp của anh là kết quả của việc tính toán, trước khi sinh ra, các gen về ngoại hình đã được chọn lọc và chỉnh sửa rồi.” Thẩm Nghiêm đùa giỡn đủ rồi, rốt cuộc cũng nói một câu đứng đắn.

Điều này làm Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy khá tò mò: “Vậy có phải các gen khác cũng có thể bị can thiệp không?”

Thẩm Nghiêm nháy mắt với cô.

“Nếu vậy, có phải có thể tạo ra đứa trẻ theo ý muốn của mình…” Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó: “Tương lai có thể thiết kế con người theo ý thích, thậm chí có thể sản xuất hàng loạt?”

Thẩm Nghiêm gật đầu: “Cũng có thể nói như vậy.”

“Nhưng như thế thì con người bình thường sẽ ra sao? Có phải sẽ hoàn toàn bị thời đại bỏ rơi, trở thành đồ bỏ đi không?” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Thẩm Nghiêm thở dài: “Giống như sách giấy không hoàn toàn biến mất sau khi có sách điện tử. Tương tự, con người bình thường sẽ không vì sự phát triển của công nghệ mà hoàn toàn tuyệt chủng.”

“Anh chỉ nói là không tuyệt chủng…” Lâm Hiểu Hiểu hiểu ý của anh, số phận của con người bình thường trong tương lai sẽ giống như sách giấy dần bị thay thế bởi sách điện tử. Mặc dù vẫn còn một số sách giấy, nhưng phần lớn đã bị thay thế.

Cô nghĩ đến một chuyện khác: “Nếu con người bình thường muốn sống sót, có phải họ buộc phải chấp nhận cải tạo, chẳng hạn như trở thành người bán điện tử, bị cấy chip và máy móc vào?”

Thẩm Nghiêm xoa xoa cánh tay cô: “Đừng lo lắng quá, em không thể thay đổi được gì đâu.”

“Nhưng anh đã nói cho em nghe rồi, em còn có thể giả vờ không biết sao?” Lâm Hiểu Hiểu giãy dụa đẩy anh ra: “Em không phải muốn làm chúa cứu thế, cũng không phản đối công nghệ, em chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện.”

Ngoài trời đã tạnh mưa.

Thẩm Nghiêm không có ý định tranh cãi với cô, anh đứng dậy vận động một chút: “Trong này bị dột rồi, không thể ở lại qua đêm. Em chọn xem là muốn về với anh hay ở lại đây?”

Lâm Hiểu Hiểu ôm đầu gối, không thèm quan tâm đến anh.

Đống lửa trước cửa trú ẩn đã bị mưa to dập tắt, nồi nấu ăn cũng đầy nước mưa. Thẩm Nghiêm đổ nước trong nồi đi rồi nhét nồi vào ba lô, đồng thời cũng dọn dẹp những thứ khác.

Lâm Hiểu Hiểu ngồi một bên lặng lẽ quan sát từng động tác của anh. Cô rất chắc chắn Thẩm Nghiêm sẽ không bỏ mặc cô, dù về mặt pháp lý hay đạo đức và tình cảm, cô đều chắc chắn anh không phải là người như vậy.

“Thực ra nếu có thể, anh hy vọng sẽ có nhiều thời gian ở một mình với em hơn, vì điều này sẽ giúp tăng cường tình cảm giữa chúng ta. Anh cũng muốn em hiểu rõ anh hơn, chứ không chỉ dừng lại ở việc thưởng thức vẻ bề ngoài của anh.” Thẩm Nghiêm vác một chiếc ba lô căng phồng, còn chiếc ba lô trống rỗng thì đưa cho cô.

Lâm Hiểu Hiểu không ngờ anh lại nói những lời này, cô xách chiếc ba lô trống mà không biết phải đáp lại thế nào.

Có vẻ Thẩm Nghiêm cũng chẳng trông mong cô sẽ trả lời ngay lập tức, anh kéo cô ra khỏi chỗ trú, đi tới bãi cát gần bờ biển.

Trên trời xuất hiện một điểm đen cách bọn họ càng ngày càng gần - là trực thăng đến đón họ.

Hai người vác ba lô đi ngược gió trong cơn lốc do cánh quạt của trực thăng tạo ra, sau đó cùng khom người chui vào khoang máy bay.

Trực thăng rời xa mặt đất, nhìn về phía hòn đảo mà họ chỉ sống chưa đầy bốn mươi tám giờ từ từ thu nhỏ trong tầm mắt, nơi trú ẩn trên đảo vẫn chứng minh dấu vết của họ đã đến, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Mọi thứ trong hai ngày qua như một giấc mơ vậy, còn bây giờ là lúc tỉnh dậy rồi.

“Em sẽ nhớ nơi này chứ?” Thẩm Nghiêm ngồi bên cạnh cô hỏi.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh, nghĩ thầm dù có nhớ thì cô cũng chỉ nhớ những khoảnh khắc bên anh, chứ không phải là hòn đảo này.

Nhưng cô nói không nên lời.

Bình Luận (0)
Comment