Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 16

Trở lại Thương thành, việc đầu tiên Lâm Hiểu Hiểu làm là về nhà tắm rửa. Cô cảm thấy mình bẩn đến mức không thể chịu nổi nữa!

Dù chỉ mới qua chưa đến hai ngày, nhưng điều kiện vệ sinh trên đảo quá kém. Giày dép và quần áo của họ dính đầy cát bụi, nếu tìm kỹ có khi còn thấy mấy con côn trùng nhỏ trong tóc.

Tắm rửa sảng khoái gần một tiếng, thoa kem dưỡng da và tinh dầu, sau đó ngửi mùi tóc vừa được gội sạch, Lâm Hiểu Hiểu như sống lại. Khi nằm trên chiếc giường lớn đã lâu không được nằm, ôm điện thoại, cô xoa xoa bụng mấy cái rồi quyết định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.

Nhưng cô không muốn tự bỏ tiền ra, phải tìm “vé ăn” của mình mới được. Vì thế cô tìm đến Thẩm Nghiêm cũng đã tắm rửa sạch sẽ.

Thẩm Nghiêm mặc quần áo rộng thùng thình thoải mái ở nhà, đang ngồi trong phòng làm việc trầm tư nhìn máy tính. Hình như anh chỉ đeo kính khi làm việc và đọc sách, còn bình thường thì không.

“Này, đi ăn cơm không?” Lâm Hiểu Hiểu ghé vào cạnh cửa hỏi.

Tiếng gọi này kéo Thẩm Nghiêm ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh gập máy tính lại, tháo kính ra đáp một tiếng “được.”

Thấy anh hợp tác như vậy, Lâm Hiểu Hiểu hơi không quen: “Anh cũng đói rồi?”

“Ừm.” Thẩm Nghiêm quay về phòng lấy một chiếc áo khoác.

Lâm Hiểu Hiểu chờ anh: “Chúng ta đi ăn buffet nhé! Bây giờ cái gì em cũng muốn ăn, tốt nhất là mỗi thứ em ăn một ít. Nghĩ đi nghĩ lại thì buffet là hợp lý nhất, anh thấy sao?”

“Được.” Thẩm Nghiêm mặc áo khoác vào rồi tới cửa thay giày.

Lâm Hiểu Hiểu cầm điện thoại, đưa cho anh xem mấy nhà hàng buffet mà cô tìm được có đánh giá cao: “Anh thấy chỗ nào được, có chỗ nào anh từng đến ăn chưa?”

Thẩm Nghiêm liếc qua màn hình điện thoại của cô: “Anh biết một chỗ khá ngon.”

“Vậy anh dẫn đường nhé, có cần lái xe không?” Lâm Hiểu Hiểu theo sau anh ra khỏi nhà.

“Ừm.” Thẩm Nghiêm bấm thang máy.

Hai người lái xe đến nhà hàng buffet mà Thẩm Nghiêm gợi ý. Vì quá hào hứng mà Lâm Hiểu Hiểu còn mở nhạc, vừa hát vừa nhún nhảy suốt cả quãng đường.

Sau hai ngày “nương tựa lẫn nhau” và trải qua cảnh “đầu tóc bù xù”, Lâm Hiểu Hiểu đã không còn nhiều ràng buộc ở trước mặt anh nữa, cô thoải mái hơn trước rất nhiều.

“Thẩm Nghiêm, anh có đi nhầm không đấy? Ở đây có nhà hàng à?” Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên khi thấy xe rẽ vào khu vườn tư nhân, thỉnh thoảng còn có thể thấy một hai căn biệt thự sang trọng bên đường.

“Ở trong này.” Thẩm Nghiêm bình tĩnh đáp.

Phải nói, nhà hàng do Chủ tịch chọn đúng là không tầm thường. Lâm Hiểu Hiểu nhìn tòa nhà trước mặt giống như một cung điện, rồi nhìn đến đài phun nước và cây cảnh quý giá trước cửa, hoàn toàn không thể nào liên tưởng nơi này với một nhà hàng được.

Hơn nữa, họ cũng cung cấp dịch vụ đỗ xe giống như ở khách sạn, khách không cần phải tự tìm chỗ đỗ. Lâm Hiểu Hiểu đến đây lần đầu bị cảnh tượng này làm choáng ngợp, không tự chủ mà khoác tay Thẩm Nghiêm, đồng thời nhỏ giọng thì thầm: “Bình thường bọn anh đi ăn cũng đến những nơi sang trọng như thế này sao?”

Thẩm Nghiêm khẽ mỉm cười.

Có người giữ cửa cho họ vào trong, trong sảnh còn có ban nhạc đang biểu diễn. Nương theo tiếng nhạc violin du dương, hai người tiến vào phòng riêng đã được đặt trước.

Phòng riêng không có đồ ăn sẵn, chỉ có thực đơn, Lâm Hiểu Hiểu hơi bất mãn: “Vẫn cần gọi món à, vậy đây đâu phải là buffet nữa.”

“Em có thể gạch bỏ những món không muốn, còn lại thì mang lên hết.” Thẩm Nghiêm dùng khăn nóng mà phục vụ vừa đưa lên để lau tay.

Lâm Hiểu Hiểu cầm máy tính bảng gọi món, khi lướt xuống dưới cô phát hiện thực đơn này có hàng trăm trang, với hàng nghìn món ăn. Nếu gọi hết lên chắc cô phải ăn đến sáng mai.

“Thôi, anh gọi đi, em đợi ăn là được rồi. Dù sao em cũng không kén ăn, không kiêng món nào cả.” Lâm Hiểu Hiểu quyết định không tự làm khó mình nữa.

Dù gì thì ai gọi món người đó chịu trách nhiệm, không ngon còn có thể trách người gọi món.

Nhưng Thẩm Nghiêm cũng không gọi món, anh dặn dò nhân viên phục vụ: “Mang lên như mọi khi đi.”

“Vâng.” Người phục vụ nhận lệnh rồi rời khỏi phòng đi chuẩn bị.

Thấy anh thành thạo như vậy, Lâm Hiểu Hiểu uống một ngụm trà, hỏi: “Anh thường đến đây lắm à?”

“Đã đến vài lần.” Thẩm Nghiêm có trả lời nhưng không cặn kẽ.

Lâm Hiểu Hiểu chống cằm nhìn anh: “Thẩm Nghiêm, sao em cảm thấy anh khác với khi ở trên đảo nhỉ?”

Thẩm Nghiêm khẽ nhướng mày.

“Nói như thế nào nhỉ, em cảm thấy bây giờ anh hơi giả tạo.” Lâm Hiểu Hiểu nheo mắt: “Anh hiểu ý em chứ. Em không có ý nói anh không tốt, chỉ là khi ở trên đảo em thấy anh rất thật, nhưng về đây anh lại thay đổi, như thể lúc nào cũng có tâm sự vậy.”

Thẩm Nghiêm xoay nhẹ tách trà trước mặt, không đáp lời.

Anh không phản ứng, Lâm Hiểu Hiểu cũng không tiện tiếp tục câu chuyện, cô chỉ có thể giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục chờ món ăn được mang lên.

May là họ ăn buffet, hầu hết nguyên liệu đều đã được chuẩn bị trước nên tốc độ lên món khá nhanh. Lâm Hiểu Hiểu ăn khá nhiều sườn cừu và bò bít tết, còn có mì và cơm chiên, riêng hải sản thì cô hoàn toàn không có hứng thú.

Mà Thẩm Nghiêm ngồi đối diện cô chỉ ăn chút cháo trắng, bánh bao và rau củ, sau đó đặt đũa xuống lau miệng.

Lâm Hiểu Hiểu vô cùng kinh ngạc: “Anh ăn buffet thế này là lỗ đấy!”

Thẩm Nghiêm không đổi sắc mặt đáp lại: “Thì em ăn nhiều hơn bù cho anh.”

“Nói gì vậy, sao lại kêu em ăn nhiều hơn bù cho anh, anh không ăn thì tự anh lỗ, em ăn nhiều cũng không vào bụng anh được.” Cơm nước xong Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu ăn trái cây và bánh ngọt.

Thẩm Nghiêm nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Em đang quan tâm đến sức khỏe của chồng mình sao?”

Suýt nữa là Lâm Hiểu Hiểu bị nghẹn: “Anh có thể nói chuyện bình thường được không, sao câu nào thốt ra từ miệng anh cũng bị biến vị thế nhỉ?!”

“Chúng ta không phải vợ chồng sao?” Thẩm Nghiêm thản nhiên trêu cô.

Lâm Hiểu Hiểu gần như không nuốt nổi nữa: “Phải phải phải, không ai nói không phải, nhưng anh cũng không cần nhấn mạnh làm gì, cảm giác kỳ cục lắm.”

“Có lẽ là vì… anh không cảm nhận được em đối xử với anh như một người chồng.” Ánh mắt Thẩm Nghiêm trở nên nghiêm túc hơn: “Hiện tại em đối xử với anh càng giống như một người bạn, chỉ là bạn bình thường.”

Câu nói này đâm vào trong lòng Lâm Hiểu Hiểu, cô đứng dậy tự bào chữa: “Em xin anh đấy anh zai, em mới quen anh được mấy ngày thôi, chúng ta vốn đâu thân quen gì, anh đâu thể trông cậy vào việc lĩnh một tờ giấy chứng nhận mà chúng ta có thể thân thiết như đã quen nhau tám trăm năm được?”

Nhận ra mình đang mất bình tĩnh, cô ngồi trở lại nhưng miệng vẫn không ngừng: “Với lại, em nghĩ hiện tại chúng ta có thể hoà hợp như vậy đã là rất tốt rồi, nếu là một cô gái hướng nội khác có khi còn chẳng dám nói chuyện với anh. Anh đó, nên biết hài lòng đi, Chủ tịch Thẩm!”

Thẩm Nghiêm hiểu đạo lý “dục tốc bất đạt”, nhưng anh không thể ngăn mình trêu chọc cô vài câu. Khi thấy cô sắp nổi giận anh mới nhượng bộ: “Không ăn nữa à?”

“No rồi, về thôi.” Thực ra Lâm Hiểu Hiểu có ý định gói đồ ăn thừa mang về, nhưng cô nhớ ra buffet không có dịch vụ đóng gói nên đành từ bỏ.

Ăn uống no nê, lại có gió mát từ cửa sổ xe thổi vào khiến Lâm Hiểu Hiểu vô cùng thư thái, sự mệt mỏi dồn nén suốt hai ngày qua cộng thêm đường huyết tăng cao khiến cô dần chìm vào giấc ngủ.

Thậm chí cô còn không biết mình về nhà lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ rằng có người giúp cô tháo dây an toàn rồi bế cô lên. Khi tựa đầu vào vai người đó, cô ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Cánh tay ôm cô rất mạnh mẽ, bước chân vững vàng, hình như cô còn nghe thấy cả nhịp tim của anh, nhưng lại không chắc chắn lắm.

Cho đến khi cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường, ý thức của cô mới hoàn toàn tan biến...

Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, Lâm Hiểu Hiểu không ngờ mình có thể ngủ lâu như vậy. Cô cẩn thận nhớ lại, tối qua chắc là Thẩm Nghiêm đã bế cô về, cũng tội cho anh phải bế một người lớn như cô, lại còn phải chừa tay rảnh để bấm thang máy và mở cửa.

Thực ra anh có thể đánh thức cô, nhưng tại sao anh lại không làm thế nhỉ?

Lâm Hiểu Hiểu nghĩ mãi không thông đành bỏ qua, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt. Trên điện thoại có tin nhắn từ Thẩm Nghiêm, anh dặn cô đi bệnh viện kiểm tra xem có bị nhiễm ký sinh trùng không.

Cô chỉ trả lời [Được.] rồi ném điện thoại sang một bên.

Chờ khi ăn xong đồ ăn gọi về, chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là bệnh viện đóng cửa, lúc này cô mới vội vàng gọi xe đến đó.

Tại bệnh viện tuyến ba lớn nhất thành phố, Lâm Hiểu Hiểu lao đến quầy thông tin như đang chạy đua: “Xin hỏi kiểm tra ký sinh trùng thì phải đến khoa nào?”

Y tá ở quầy thông tin hỏi lại: “Ký sinh trùng do nguyên nhân gì gây ra?”

“Chính là loại do ăn uống không sạch sẽ mà ra.” Lâm Hiểu Hiểu nhớ lại những quả dừa và hải sản không sạch trên đảo, cảm thấy miêu tả của mình hẳn là không có vấn đề gì.

Y tá đáp: “Vậy thì vào khoa tiêu hóa, cô đi hướng kia nhé.”

“Ồ, cảm ơn.” Lâm Hiểu Hiểu lại chạy đi đăng ký.

Sau khi đăng ký xong, cô đi đến trước cửa khoa xếp hàng. Trong lúc chờ đợi, cô bỗng nhớ lại hồi còn đi học từng có đợt kiểm tra ký sinh trùng ở trường, khi đó giáo viên chủ nhiệm phát cho mỗi người một cái hộp tròn nhỏ - là cái hộp để mang về nhà đựng phân.

Lâm Hiểu Hiểu vừa nghĩ không thể nào, vừa cảm thấy khả năng cao là đúng.

Cuối cùng cũng đến lượt cô, sau khi vào trong nói chuyện vài câu, bác sĩ đưa cho cô một cái lọ nhựa.

Đúng vậy, vẫn là cùng mục đích. Chỉ có điều lần này không phải là mang về nhà để ngày hôm sau mang đến, mà là phải lấy mẫu ngay tại chỗ. Lâm Hiểu Hiểu cầm theo cái lọ nhựa vào nhà vệ sinh của bệnh viện, ở bên trong lặng lẽ cố gắng.

Đáng hận là đã đi vệ sinh ở nhà cô rồi, bây giờ không còn “hàng hóa” để “xuất kho” nữa, chỉ còn cách hy vọng vào chỗ đồ ăn ngoài mà cô vừa ăn có thể tăng tốc tiêu hóa một chút.

Cố gắng mười lăm phút, ngồi xổm đến nỗi chân cũng bị tê, cuối cùng cũng có một ít phân rơi xuống bồn cầu. Lâm Hiểu Hiểu vui mừng, chỉnh quần áo xong thì quay đầu lấy mẫu.

Nộp lọ mẫu cho khoa xét nghiệm, Lâm Hiểu Hiểu lập tức cảm thấy nhẹ nhõm định rời khỏi nơi này.

“Khâu Sảng?” Hình như cô nhìn thấy một người quen.

Cô gái bị gọi tên khựng lại, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn cô.

Lâm Hiểu Hiểu chạy tới: “Đúng là cậu rồi, cậu sao lại ở đây?”

Khâu Sảng nắm chặt tờ đơn xét nghiệm trong tay rồi giấu ra sau lưng, vẻ mặt hết sức mất tự nhiên: “Hiểu Hiểu, nghe nói cậu kết hôn rồi, đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe à?”

“Đúng vậy, còn cậu đến đây làm gì?” Lâm Hiểu Hiểu chú ý tới một loạt hành động của cô ấy: “Là người nhà cậu bị bệnh hay là…”

“Không có gì đâu.” Khâu Sảng cố gượng cười.

Lâm Hiểu Hiểu kéo tay cô ấy lại: “Khâu Sảng, chúng ta quen nhau mười mấy năm rồi, có chuyện gì mà cậu phải giấu mình? Có phải là thiếu tiền chữa bệnh không, cậu nói đi, mình đi vay giúp cậu. Giờ mình quen một người giàu lắm, anh ấy chắc chắn sẽ cho vay.”

Nghe đến đó, Khâu Sảng không kìm nén được cảm xúc nữa, cô ấy bất ngờ tiến lên ôm chầm lấy Lâm Hiểu Hiểu, vừa khóc vừa nói: “Hiểu Hiểu, mình bị bệnh rồi…”

Bình Luận (0)
Comment