Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 17

(Bệnh Crohn hay ung thư xanh, là một bệnh viêm ruột mãn tính gây viêm ở bất kỳ phần nào của đường tiêu hóa, thường ở ruột non và đại tràng. Triệu chứng chính bao gồm đau bụng, tiêu chảy mãn tính, giảm cân và mệt mỏi. Nguyên nhân chưa rõ, có thể do yếu tố di truyền và miễn dịch. Bệnh không thể chữa khỏi nhưng có thể kiểm soát bằng thuốc và phẫu thuật trong trường hợp nặng.)

Ngồi trong quán cà phê, Lâm Hiểu Hiểu lật xem hồ sơ bệnh án của Khâu Sảng vài lần: “Rốt cuộc cậu mắc bệnh gì vậy?”

“Crohn.” Khâu Sảng khẽ hít mũi.

Lâm Hiểu Hiểu không rõ: “Crohn là bệnh gì?”

“Ung thư xanh.” Khâu Sảng ôm bụng: “Là bệnh dạ dày ruột cần phải uống thuốc suốt đời.”

“Uống thuốc suốt đời?!” Lâm Hiểu Hiểu nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề: “Không có cách nào chữa khỏi hẳn sao?”

Khâu Sảng lắc đầu, ánh mắt đờ đẫn.

“Sao lại như vậy, cậu có triệu chứng gì?” Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi.

Khâu Sảng mất hết sức sống, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ấy chỉ cần hơi động một chút là nước mắt sẽ tự nhiên chảy xuống, vì vậy phải vừa lau nước mắt vừa trả lời: “Ban đầu mình cứ tưởng là do ăn đồ hỏng nên bị tiêu chảy, nhưng sau đó cơn đau bụng càng ngày càng nhiều, mình mới nghĩ đến việc đi khám, ai ngờ lại là…”

Lâm Hiểu Hiểu không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh ôm cô ấy: “Không sao, chắc chắn sẽ có cách mà.”

“Không có cách nào đâu, bác sĩ nói đây là bệnh về hệ miễn dịch, không chữa được, chỉ có thể uống thuốc duy trì.” Khâu Sảng khóc đến sụp đổ, cô ấy nắm chặt áo Lâm Hiểu Hiểu, khẩn cầu: “Hiểu Hiểu, cậu đừng nói với ai về chuyện này được không? Mình không muốn người khác biết.”

Nhận thấy giọng cô ấy không đúng lắm, Lâm Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”

Nhưng Khâu Sảng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngây người.

“Cậu đừng làm chuyện dại dột, Khâu Sảng. Dù bây giờ y học chưa thể chữa khỏi bệnh này, nhưng công nghệ đang phát triển, biết đâu sau này sẽ có cách trị tận gốc. Chỉ cần cậu không từ bỏ, tất cả sẽ có hy vọng.” Trong đầu Lâm Hiểu Hiểu lóe lên khuôn mặt Thẩm Nghiêm, cô đang do dự không biết có nên nhờ anh giúp đỡ hay không.

Nhưng Khâu Sảng lại lắc đầu rất mạnh, không nghe lọt câu khuyên nhủ nào, cô ấy vô cùng tuyệt vọng: “Không đâu, mình không chờ nổi đâu, bệnh này càng về sau càng nặng, bây giờ chỉ là triệu chứng nhẹ, sau này thậm chí không thể đi lại được, ngủ cũng khó mà trở mình... Hiểu Hiểu, mình không muốn làm gánh nặng cho ai, kể cả cậu.”

“Khâu Sảng.” Lâm Hiểu Hiểu vừa bất lực vừa khổ sở.

Lau khô nước mắt, Khâu Sảng như đã hạ quyết tâm nào đó: “Mình hy vọng cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta sẽ không bị ai khác biết, Hiểu Hiểu, cậu có thể hứa với mình không?”

Yêu cầu này khiến Lâm Hiểu Hiểu khó xử: “Nhưng mình…”

“Xem như là lần cuối mình cầu xin cậu.” Mí mắt Khâu Sảng đỏ hoe, lòng trắng mắt đầy tia máu, đôi mắt như vậy đang chăm chú nhìn Lâm Hiểu Hiểu.

Lâm Hiểu Hiểu nuốt lời định nói, bất đắc dĩ phải đồng ý: “Được rồi.”

“Cảm ơn cậu.” Khâu Sảng nắm tay cô, đứng dậy định rời đi.

Lâm Hiểu Hiểu chợt phản ứng lại, bước tới giữ chặt Khâu Sảng: “Này, cậu đợi đã, vậy cậu định nói với Tần Noãn Phong thế nào?”

“Anh ấy sẽ không biết đâu.” Khâu Sảng nói xong còn cười khổ một tiếng.

“Cậu định giấu cả anh ấy sao?” Lâm Hiểu Hiểu không thể tin nổi: “Nhưng cậu có thể giấu được không? Hai người ở bên nhau suốt, hơn nữa anh ấy còn là bác sĩ, làm sao không phát hiện ra được?”

Khâu Sảng thở dài: “Chuyện này cậu đừng lo nữa, mình sẽ tự xử lý.”

“Không phải đâu, Khâu Sảng, cậu không thể tự mình gánh hết được được, đặc biệt là không thể giấu Tần Noãn Phong. Anh ấy đã ở bên cậu bao năm qua, sẽ không bỏ mặc cậu đâu, cậu phải tin anh ấy.” Lâm Hiểu Hiểu là người chứng kiến tình yêu của họ, nên cô rất tin tưởng điều này.

Nhớ hồi đó Tần Noãn Phong liên tục đứng nhất toàn khóa mấy năm liền, hình ảnh của anh ấy trên bảng vinh danh mấy năm trời không thay đổi, là một học sinh xuất sắc và cũng là nhân vật nổi bật của trường.

Nếu không phải sau này anh ấy thi vào Đại học Y khoa, còn không biết có bao nhiêu cô gái muốn theo đuổi anh ấy nữa.

Lúc đó Khâu Sảng có thể yêu đương với một nhân vật nổi tiếng như vậy khiến đám chị em Lâm Hiểu Hiểu ngưỡng mộ vô cùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Khâu Sảng khi đó cũng là nữ thần trong mắt mọi người.

Bởi vì vừa xinh đẹp lại có giọng nói ngọt ngào, cô ấy dễ dàng đỗ vào Đại học Truyền thông Thủ đô, trở thành đóa hoa nổi bật của khoa Phát thanh Truyền hình. Trong thời gian đi học cô ấy đã gây dựng được chút danh tiếng, sau khi tốt nghiệp xong thì vào làm cho đài truyền hình nổi tiếng nhất cả nước, trở thành người dẫn chương trình chính dẫn dắt hơn chục sự kiện lớn nhỏ.

Hai con người xuất sắc như vậy, giờ đây lại gặp phải cú sốc của số phận.

“Mình sẽ không để anh ấy biết đâu, Hiểu Hiểu, cậu đừng bận tâm đến chuyện của bọn mình nữa. Cứ coi như hôm nay cậu chưa gặp mình đi.”

Khâu Sảng dừng lại một chút: “Nếu ngày nào đó mình cần cậu giúp mình lo hậu sự, mình sẽ báo trước cho cậu biết, nể tình quen biết lâu năm, cậu giúp mình lần cuối nhé.”

Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy nhưng không thể ngăn cô ấy lại, chỉ có thể nhìn Khâu Sảng đi càng lúc càng xa.

-

Sau khi biến mất khỏi tầm mắt Lâm Hiểu Hiểu, Khâu Sảng lái xe về nhà. Việc đầu tiên cô ấy làm khi về đến nhà là vào bếp vặn mở van gas.

Hồ sơ bệnh án cháy rực trong ngọn lửa bếp gas.

Vì cả hai vợ chồng đều không có thói quen hút thuốc nên trong nhà không có bật lửa, Khâu Sảng chỉ đành chọn cách dùng lửa bếp gas để đốt cháy bệnh án.

Sau khi đổ tro vào toilet và xả nước, cô ấy ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, đôi tay vùi vào mái tóc, suy nghĩ về con đường sau này sẽ phải đi như thế nào.

Căn phòng dần dần trở nên tối tăm, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng ồn ào của dòng người qua lại, nhưng Khâu Sảng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cho đến khi nghe thấy tiếng động ở cửa.

- Tách.

Căn phòng bừng sáng.

“Sao em không bật đèn?” Tần Noãn Phong cởi áo khoác treo lên giá, đổi sang dép đi trong nhà, rồi tiến về phía Khâu Sảng đang ngồi trên ghế sô pha.

Khâu Sảng khẽ nhúc nhích nhưng không để ý đến anh ấy mà đi vào phòng ngủ.

Tần Noãn Phong bị bỏ lại bên ngoài không hiểu ra sao: “Ai chọc giận em à, về nhà lại tỏ thái độ với anh?”

Anh ấy thử gõ cửa phòng, nhưng bên trong vẫn im lìm không có động tĩnh gì.

“Anh nói này, hôm nay anh mổ hai ca, mệt muốn chết, trưa còn không kịp ăn, chỉ đợi bữa tối này thôi đó.” Tần Noãn Phong đi vòng quanh bếp nhưng không thấy đồ ăn đâu cả.

Mở tủ lạnh ra, anh ấy xác nhận bên trong cũng chẳng có rau hay thịt.

“Vợ ơi, em ra đây được không, anh đói chết mất. Hay mình ra ngoài ăn nhé, lần trước em bảo chỗ nào ngon ấy nhỉ?” Tần Noãn Phong ôm gối, cố uống nước để làm dịu cơn đói.

Thấy cô ấy vẫn kiên quyết không ra, Tần Noãn Phong đành phải vào tìm người. Anh ấy thận trọng mở cửa phòng, thò đầu vào trước: “Vợ ơi, tâm trạng em không tốt à?”

Khâu Sảng cúi đầu ngồi bệt trên sàn nhà, miễn cưỡng đáp lại: “Em không đói, anh tự đi ăn đi.”

“Vợ ơi em sao thế?” Tần Noãn Phong tiến tới nâng khuôn mặt cô ấy lên, muốn nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Thế nhưng Khâu Sảng không muốn giao tiếp ánh mắt với Tần Noãn Phong, cô ấy dùng sức đẩy người ra.

Tần Noãn Phong mệt mỏi cả ngày còn bị đẩy bất ngờ, vì không kịp đề phòng mà ngã nhào xuống đất, anh ấy chịu đau ngồi dậy: “Ôi trời, em bạo hành gia đình à?!”

Khâu Sảng lo lắng nhìn anh ấy một chút rồi lại lập tức quay đi.

“Anh nói cho em biết, Khâu Sảng, bây giờ anh khó chịu khắp người, nếu em không dỗ anh là chuyện này không xong đâu.” Tần Noãn Phong mặt dày cọ vào cô ấy, giống như một chú chó nhỏ đang làm nũng.

Nếu là trước đây Khâu Sảng đã sớm giữ anh ấy lại hôn ba trăm lần, nhưng giờ đây cô ấy không có tâm tư này, thậm chí còn cảm thấy phiền não.

Thấy mình làm nũng không có tác dụng, Tần Noãn Phong đành phải sử dụng chiêu thứ hai, anh ấy giả vờ tủi thân mà trách móc: “Có phải em không còn yêu anh nữa không, Sảng Sảng?”

Khâu Sảng lạnh lùng đáp lại: “Không yêu nữa.”

“Em nói nhảm.” Tần Noãn Phong lườm cô ấy một cái, ngồi lên giường: “Nói đi, chuyện gì khiến em buồn thế này, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”

Tần Noãn Phong cũng đã nghe vài chuyện không hay ở đài truyền hình mà cô làm việc. Trước đây Khâu Sảng thường xuyên kể với anh ấy về những đồng nghiệp và lãnh đạo của mình, không phải quy tắc ngầm thì là kết bè phái hãm hại người khác, những ai làm việc nghiêm túc đều bị ức h**p và bóc lột.

Anh ấy nghĩ thầm có lẽ vẫn là mấy chuyện đó thôi.

Nghe thấy tiếng bụng Tần Noãn Phong réo lên bên cạnh, Khâu Sảng xoa nhẹ mí mắt, rộng lượng nói: “Đi ăn đi.”

Họ tìm một quán gần đó, hai người đi vào gọi thang bao, sườn heo chiên và canh miến.

Trong khi ăn, Tần Noãn Phong vẫn không quên quan tâm đến chuyện của cô ấy: “Nếu công việc thật sự không vui thì em cứ nghỉ đi. Ở tuổi này đi đâu cũng dễ tìm việc, không cần phải vì những người đó mà dằn vặt bản thân.”

Anh ấy nhớ đài truyền hình nơi Khâu Sảng làm việc thường xuyên ép nhân viên thức trắng đêm để chạy chương trình, hơn nữa còn là thức liền mấy đêm, khiến nhân viên nam thì rụng tóc, nhân viên nữ thì rối loạn kinh nguyệt, cuối cùng còn bị lãnh đạo thao túng tâm lý, hạ thấp giá trị bản thân. Chưa kể đến những đồng nghiệp đầy mưu mô, luôn tìm cách chơi xấu.

Mặc dù bề ngoài Khâu Sảng rất rực rỡ, là người dẫn chương trình hàng đầu, nhưng cả trong tối lẫn ngoài sáng đều có không ít người ghen ghét cô ấy, chuyện lớn việc nhỏ đều gây trở ngại cho cô ấy. Vì những chuyện này mà Khâu Sảng đã lén khóc không ít lần. Tần Noãn Phong thấy mà xót xa nhưng lại không thể làm gì hơn.

Trên bàn ăn, Khâu Sảng im lặng khác thường, chỉ máy móc nhai thức ăn rồi nuốt xuống, gương mặt vô cảm trống rỗng.

Thấy cô ấy mệt mỏi như vậy, Tần Noãn Phong không hỏi thêm gì nữa.

Ăn xong, Tần Noãn Phong ôm lấy vai vợ mình, cùng nhau tản bộ về nhà: “Hay là anh xin nghỉ mấy ngày, mình đi chơi đâu đó nhé?”

Khâu Sảng không trả lời, trông chẳng hứng thú chút nào.

Tần Noãn Phong đã hơi buồn bực: “Hôm nay em lạnh nhạt với anh quá rồi đó, Khâu Sảng, anh thật sự giận đấy.”

Khâu Sảng nhìn Tần Noãn Phong một cái, rồi đi thẳng vào thang máy.

“Im lặng không giao tiếp là biểu hiện của bạo lực lạnh, em chắc chắn muốn sử dụng bạo lực lạnh với anh sao?” Tần Noãn Phong bước vào thang máy theo cô ấy.

Khâu Sảng thở dài: “Anh nghĩ chúng ta có thể sống đến đầu bạc răng long không?”

“Em có ý gì?” Tần Noãn Phong thấy cô ấy thật khó hiểu.

“Thực ra em hơi hối hận khi kết hôn với anh.” Khâu Sảng cúi đầu nói.

Yết hầu Tần Noãn Phong chuyển động: “Em ngẩng đầu lên nói chuyện với anh.”

Cửa thang máy mở ra, Khâu Sảng chạy ra khỏi thang máy đi thẳng về phía cửa nhà. Tần Noãn Phong cau mày đuổi theo cô ấy.

Nhưng Khâu Sảng không muốn tiếp tục chủ đề này, cô ấy muốn tránh mặt Tần Noãn Phong nên chọn vào nhà vệ sinh.

“Em ra đây, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc về việc này, em nói em hối hận khi kết hôn với anh là có ý gì? Hôm nay nếu em không giải thích rõ ràng thì cả hai chúng ta đừng mong ngủ được.” Tần Noãn Phong đứng ngoài nhà vệ sinh, tức đến nỗi tay run lên.

Khâu Sảng ôm lấy bụng ngồi trên bồn cầu, trong lòng chỉ thấy chua xót. Cô ấy không biết tại sao số phận lại đùa giỡn với mình như vậy, cũng không biết phải đối diện với cuộc đời sau này thế nào. Điều duy nhất cô ấy có thể làm là để người mình yêu không phải chịu đựng nỗi đau giống cô ấy.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng bên ngoài cũng im lặng. Khâu Sảng thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

“Em nghĩ ra cách giải thích với anh chưa?” Hóa ra Tần Noãn Phong không hề đi đâu, chỉ dựa vào tường chờ cô ấy.

Khâu Sảng không có lý cũng chẳng có tự tin đáp: “Anh không biết tự suy ngẫm à?”

“Em đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.”

Tần Noãn Phong chẳng còn lời nào để nói, chỉ có thể hít thở sâu để giữ bình tĩnh: “Khâu Sảng, có phải em chịu đả kích gì ở ngoài nên về nhà tìm anh cãi nhau để xả stress không? Nếu là như vậy, anh có thể cãi nhau với em, nhưng có mấy lời quá đáng thì không thể nói đâu.”

Vậy mà cũng gọi là quá đáng sao? Khâu Sảng khẽ cười lạnh: “Anh bảo em nghỉ việc, tại sao anh không nghỉ đi?"

Anh ấy đã chịu đựng bao nhiêu năm học y gian khổ, vào được bệnh viện trọng điểm quốc gia mà ai cũng ao ước, trở thành một bác sĩ ngoại khoa có tiếng, những hy sinh và khó nhọc này Khâu Sảng đều biết rõ, nhưng lúc này tất cả lại trở thành vũ khí sắc bén để cô ấy làm tổn thương Tần Noãn Phong.

Bình Luận (0)
Comment