“Em lặp lại lần nữa.” Tần Noãn Phong tưởng mình nghe nhầm.
Khâu Sảng lộ vẻ khó chịu muốn lách qua anh ấy, nhưng đối phương đã duỗi tay giữ chặt vai cô ấy lại, kiên quyết không buông.
Cô ấy nhăn mày nhìn chằm chằm Tần Noãn Phong.
Tần Noãn Phong lại không hề sợ: “Hôm nay em thực sự muốn cãi nhau với anh sao?”
“Buông ra.” Khâu Sảng cố đẩy bàn tay kia ra nhưng không thành công.
Tần Noãn Phong lạnh mặt: “Rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Nếu có thể giải thích cô ấy đã giải thích từ sớm rồi, sao còn phải cãi nhau như thế này, Khâu Sảng thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt còn phải cố gắng giữ bình tĩnh: “Em mệt rồi.”
“Em mệt, anh cũng mệt đấy. Anh đắc tội với ai rồi, Khâu Sảng, có phải vì hai chúng ta đã kết hôn nên em nghĩ muốn đối xử thế nào với anh cũng được đúng không, bắt đầu không xem anh ra gì rồi?” Tần Noãn Phong tỏ ra nghiêm túc.
Khâu Sảng nhắm mắt chịu đựng một lúc, sau đó mở mắt ra tức giận nói: “Tần Noãn Phong, đừng có nghĩ mình là trung tâm vũ trụ được không? Tâm trạng em không tốt, tốt nhất anh nên im lặng đi, đừng quấy rầy em.”
Bàn tay giữ cô ấy từ từ buông ra, Tần Noãn Phong nhìn cô ấy, vẻ mặt như thể chịu ấm ức không nói nên lời.
Mấy năm nay từ lúc yêu nhau cho đến khi kết hôn, Khâu Sảng chưa bao giờ có thái độ như vậy với Tần Noãn Phong. Cô ấy thậm chí còn chê anh ấy phiền, bảo anh ấy im miệng, điều này khiến Tần Noãn Phong nghe mà cảm thấy không thể tin nổi. Nếu không tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, anh ấy sẽ không dám tin chính Khâu Sảng đã nói ra những lời đó.
Khâu Sảng một mình vào phòng ngủ, nhất quyết không muốn ở cùng không gian với Tần Noãn Phong.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Tần Noãn Phong ngẩn người rất lâu, anh ấy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Khâu Sảng đối xử với mình như vậy.
Trước đây cô ấy chưa từng như vậy.
Tần Noãn Phong bực bội trong lòng, nằm cuộn tròn trên sô pha xem một bộ phim hài, nhưng những phân đoạn hài hước lại chẳng hề làm anh ấy vui nổi, thậm chí còn cảm thấy nhàm chán, vì vậy anh ấy tắt TV đi.
Trong phòng ngủ không bật đèn, Khâu Sảng nằm một mình trên giường, giống như đã ngủ rồi.
Tần Noãn Phong nhẹ nhàng đi tắm thay đồ ngủ, sau đó chui vào chăn. Anh ấy ôm Khâu Sảng từ phía sau, áp vào tai cô ấy hỏi: “Em ngủ rồi à?”
Trong đêm tối chỉ có sự yên tĩnh.
“Chỉ biết trút giận lên anh.” Tần Noãn Phong oán giận nói một câu, rồi cố gắng xoay người cô ấy lại ôm vào lòng.
Nhưng đúng lúc này, Khâu Sảng giãy dụa đá người một cái.
“Ai da~” Tần Noãn Phong ngồi bật dậy, kéo chăn lên kiểm tra bắp chân vừa bị đá: “Không phải chứ, em làm thật à Khâu Sảng? Hôm nay anh nhịn em mấy lần rồi đó, em đúng là ngày càng quá đáng, em nói xem chúng ta nên giải quyết món nợ này thế nào đây!”
Khâu Sảng nhìn thoáng qua chân anh ấy, xác nhận không có vết bầm tím nào, cô ấy bắt đầu lớn tiếng: “Không ngủ thì biến đi, đừng ở đây làm phiền em.”
“Là bà dì đến sớm hay thời kỳ mãn kinh đến rồi thế, có phải bị bệnh không?” Tần Noãn Phong cũng tức giận, bắt đầu nói không suy nghĩ.
Hai chữ “bị bệnh” đã chạm đến chỗ đau của Khâu Sảng, cô ấy bật dậy cầm gối điên cuồng đập đối phương: “Đúng, em bị bệnh đấy, anh biến đi, sao còn chưa đi! Bị bệnh còn muốn ở với em, anh cũng muốn bị bệnh sao?!”
Tần Noãn Phong bị đánh cho chạy trối chết: “Khâu Sảng, em điên rồi à!”
“Biến đi!!”
Chiếc gối thuộc về Tần Noãn Phong bị ném ra ngoài.
Tần Noãn Phong nhặt gối của mình lên, đáng thương đi vào phòng khách, nghĩ thầm lẽ nào đêm nay phải ngủ trên sô pha thật sao. Anh ấy rất không cam tâm, thử trở lại phòng, nhưng mỗi lần anh ấy định vào là Khâu Sảng lại gầm lên ngay.
“Tốt xấu gì em cũng phải cho anh cái chăn chứ, phòng khách lạnh lắm.”
Một cái chăn bay ra từ trong phòng, rơi ngay vào đầu Tần Noãn Phong. Anh ấy ủ rũ ôm chăn, nghĩ thầm không còn cách nào khác rồi, đêm nay chỉ đành chịu vậy thôi.
-
Khác với cảnh gà bay chó sủa của cặp vợ chồng này, Lâm Hiểu Hiểu về nhà một cái là được ăn cơm nóng ngay.
Khác với thường lệ, tối nay Lâm Hiểu Hiểu đặc biệt ân cần, không chỉ múc cơm canh cho Thẩm Nghiêm mà còn săn sóc gắp thức ăn cho anh, thể hiện rõ vẻ lấy lòng.
“Em có chuyện này muốn hỏi anh.” Có lẽ cảm thấy đã lấy lòng đủ, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu mở miệng nói.
Thẩm Nghiêm nhìn cô một lúc đã đoán ra: “Là chuyện của bạn em?”
“Sao anh biết?” Dù tình huống này đã xảy ra nhiều lần nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn thấy ngạc nhiên.
“Hiện tại bệnh của cô ấy vẫn chưa có thuốc chữa khỏi hoàn toàn.” Giọng Thẩm Nghiêm bình thản, vừa nói vừa gắp thức ăn vào bát mình.
Lâm Hiểu Hiểu mở to mắt: “Em còn chưa nói cho anh biết là chuyện gì mà, sao anh đã biết hết rồi, có phải anh cử người theo dõi em, còn ghi âm cuộc nói chuyện không?”
“Không cần phải rườm rà như vậy.” Thẩm Nghiêm dùng đũa chỉ vào thức ăn: “Ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”
“Ồ.” Lâm Hiểu Hiểu miễn cưỡng cúi đầu ăn cơm, vì đang mải suy nghĩ chuyện khác nên cô hoàn toàn không cảm nhận được hương vị của món ăn, chỉ ăn qua loa cho xong.
Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng ăn xong bữa, rồi tập trung chờ Thẩm Nghiêm ăn xong.
Thẩm Nghiêm bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho không được tự nhiên. Để thoát khỏi sự ngượng ngùng này, anh chủ động đề nghị: “Ăn xong chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
“Được thôi.” Lâm Hiểu Hiểu chỉ muốn anh ăn nhanh một chút.
“Em có muốn đi đâu không?” Thẩm Nghiêm lại hỏi.
“Đi đâu cũng được, miễn là ở bên anh…” Lâm Hiểu Hiểu nhận ra câu sau có thể hơi mập mờ nên kịp thời dừng lại.
Nhưng Thẩm Nghiêm không bỏ lỡ cơ hội tốt này, anh tiếp lời cô: “Miễn là ở bên anh thì đi đâu cũng được?”
“Ôi chao.” Lâm Hiểu Hiểu không thích bầu không khí như vậy, vì thế cô đứng lên đi ra bàn trà lấy quýt, vừa lột vỏ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Tối nay thời tiết khá tốt, gió không lớn, ấm áp, rất thích hợp để đi dạo.”
Cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng ăn xong, anh không gọi cô vào mà tự mình dọn dẹp bát đĩa.
“Để em để em, anh nghỉ ngơi đi.” Lâm Hiểu Hiểu có việc cần nhờ anh, đương nhiên không thể để anh động tay được.
Thấy vợ mình hiểu chuyện như vậy, Thẩm Nghiêm cũng không khách sáo với cô nữa, anh xoa đầu cô rồi vào phòng sách.
Cô cho chén bát, nồi niêu cần rửa vào máy rửa chén, dọn dẹp sạch sẽ khu vực trong lẫn ngoài bếp. Xong xuôi Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy có thể ra ngoài rồi.
“Đi thôi, Chủ tịch Thẩm.” Cô gõ cửa phòng sách để nhắc nhở anh.
Cửa phòng sách mở ra, Thẩm Nghiêm ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, dịu dàng nói: “Mang theo áo khoác đi, bên ngoài lạnh.”
“Không lạnh đâu, hôm nay nhiệt độ khá cao.” Lâm Hiểu Hiểu còn tưởng họ chỉ xuống lầu đi dạo một vòng.
Thẩm Nghiêm bước đến gần, chạm nhẹ vào tai cô: “Vẫn nên mang theo một cái đi.”
Hành động này có hơi quá mức thân mật, Lâm Hiểu Hiểu che tai lại, phòng bị hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Giữa hai chúng ta có cần xa lạ như vậy không?” Thẩm Nghiêm tiến sát tới hỏi ngược lại.
Không hiểu sao trong đầu Lâm Hiểu Hiểu bỗng dưng xuất hiện một câu, cô ngay lập tức nói: “Vợ chồng có thể gần gũi cũng có thể xa cách.”
“Em có lúc nào gần gũi với anh sao?” Thẩm Nghiêm tiếp tục trêu chọc cô.
Tai Lâm Hiểu Hiểu đỏ bừng: “Ai gần gũi với anh, chúng ta còn chưa đến mức đó.”
Nói xong cô quay người chạy đi.
Sau khi trêu đùa xong, Thẩm Nghiêm tự mình đi lấy áo, không chỉ lấy cho mình mà còn lấy một cái cho vợ mình.
Trước khi ra ngoài Lâm Hiểu Hiểu đã chú ý đến hai cái áo khoác trong tay anh. Dù không chắc có dùng đến hay không nhưng cô vẫn cảm kích: “Cảm ơn anh, Thẩm Nghiêm.”
Thẩm Nghiêm cười mỉm, không nói gì thêm.
Khi xuống đến gara, Lâm Hiểu Hiểu mới nhận ra anh định lái xe ra ngoài. Cô không hiểu lắm, ngồi ở ghế phụ hỏi: “Thẩm Nghiêm, khuya thế này anh định đi đâu? Em mới về chưa được bao lâu, anh định đưa em đến nơi hẻo lánh không người như lần trước đó à?”
Thẩm Nghiêm khởi động xe không để ý đến cô.
“Tục ngữ có câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, câu này không sai, nhưng anh cũng phải có tí lý trí chứ. Nếu đi thì ít nhất cũng đến những nơi bình thường, đông người một chút, đừng đi những chỗ ít người như vậy được không?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn ám ảnh sau chuyến đi tới đảo hoang kia, sợ rằng ông chồng mới này lại làm điều gì đó bất thường.
Thấy cô có vẻ lo lắng, Thẩm Nghiêm hứa hẹn: “Chỉ đi dạo quanh khu vực gần đây thôi, đừng lo lắng.”
“Anh hứa đấy nhé, nếu ra khỏi thành phố, anh sẽ làm chó.” Lâm Hiểu Hiểu nghĩ hẳn là Chủ tịch Thẩm không để bản thân làm chó được đâu.
Thẩm Nghiêm không nói gì, nhưng khóe môi anh không nhịn được nhếch lên.
May mắn thay anh không nói dối, đúng là quanh khu vực gần đây thật, chỉ sau khoảng mười phút lái xe là đến nơi.
Nước sông chảy cuồn cuộn, không xa là những tòa cao ốc của trung tâm thành phố. Trong khu vực sầm uất đó lại có một khu vườn sinh thái nhỏ, không có đèn đường cũng không có người qua lại, giống như một vùng đất bị lãng quên, như thiên đường bị ẩn giấu.
“Đây là…” Lâm Hiểu Hiểu làm việc trong thành phố lâu năm mà không biết khu vực gần trung tâm thành phố lại có một nơi bí mật như vậy.
Thẩm Nghiêm dừng xe dưới cầu, dẫn cô qua đường hầm dưới đất vào khu vườn sinh thái.
“Nếu chỉ có mình em, ban đêm em cũng không dám đến những nơi như thế này.” Lâm Hiểu Hiểu nắm chặt tay anh, cố nhìn quanh để thấy rõ những cảnh vật lờ mờ trong bóng tối.
Khu vườn sinh thái có một cái ao, trong ao có đầy hoa sen và lau sậy. Lâm Hiểu Hiểu bước đi nhẹ nhàng: “Có rất nhiều tiếng côn trùng và ếch kêu, anh có nghe thấy không?”
Trong bóng tối, cô chỉ cảm nhận được bàn tay vừa thon dài vừa mạnh mẽ của Thẩm Nghiêm đang nắm chặt tay mình, xúc cảm tinh tế mềm mại, nhiệt độ lòng bàn tay vừa đủ, không có chút mồ hôi nào.
“Ừm.” Thẩm Nghiêm dìu cô ngồi xuống trên tảng đá bên hồ nước.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi gần anh, tò mò: “Anh đưa em đến đây làm gì?”
“Hẹn hò.” Thẩm Nghiêm không có vẻ gì là đùa cợt.
Lâm Hiểu Hiểu nghẹn lời: “Chỗ, chỗ này có gì hay mà hẹn hò, tối đen như mực, còn đáng sợ nữa, em chắc chắn không dám đến đây một mình. Nếu anh muốn hẹn hò thì chọn một nơi lãng mạn hơn đi, ví dụ như rạp chiếu phim, công viên giải trí, hoặc ít nhất là công viên, không cần thiết phải đến những nơi ít người như vậy, anh hiểu ý em chứ?”
Đối diện với sự không hài lòng của cô, Thẩm Nghiêm chọn cách dùng hành động đáp lại. Anh nhặt một viên đá từ phía sau rồi giơ lên.
“Anh làm gì vậy, đừng nói anh định đánh em đấy nhé, đến đây để tiện cho việc giết người phi tang xác à?” Lâm Hiểu Hiểu vội tránh sang một bên.
Thẩm Nghiêm nhíu mày: “Bình thường em toàn xem mấy thứ tào lao gì vậy?”
“Em chỉ xem khá nhiều tin tức xã hội thôi.” Lâm Hiểu Hiểu xác nhận anh không có ý định làm gì mình, lúc này cô mới ngồi lại.
Tủm.
Viên đá rơi xuống hồ, làm kinh động vô số con đom đóm.
“Là đom đóm…” Lâm Hiểu Hiểu không ngờ có thể thấy đom đóm trong thành phố, hơn nữa còn nhiều như vậy.
Hàng ngàn con đom đóm bay lượn xung quanh họ như một dải ngân hà, đẹp lung linh mà không chói mắt.
Lâm Hiểu Hiểu vui vẻ ra mặt, nắm lấy cánh tay Thẩm Nghiêm hỏi: “Sao anh biết em thích đom đóm?”