Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 19

Nếu không phải sớm biết Thẩm Nghiêm là người làm nghiên cứu khoa học, Lâm Hiểu Hiểu chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh có một năng lực siêu nhiên nào đó, hoặc ít nhất cũng là một nửa thần tiên có thể đoán trước mọi việc.

“Em đoán thử xem vì sao anh lại biết?” Thẩm Nghiêm không có ý định trả lời câu hỏi của cô.

Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc: “Là do con chip à? Nhưng rốt cuộc là đọc như thế nào, cứ thế đọc không cần công cụ hỗ trợ sao?”

Cô đã xem trong phim khoa học viễn tưởng, khi ai đó muốn đọc ký ức của nhân vật chính thì phải đội lên đầu nhân vật một chiếc mũ điện cực, không thì nối vài sợi dây điện, còn công nghệ kết nối ý thức từ xa như vậy cô chưa từng thấy qua.

“Em có thể tưởng tượng anh là một cái radio, còn em là đài phát thanh, khi anh dò được tần số của em, anh có thể nhận được tất cả nội dung mà em phát ra.” Thẩm Nghiêm kiên nhẫn giải thích cho cô.

Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn thắc mắc: “Radio chỉ nghe được nội dung ngay lúc đó thôi, sao anh có thể nhận cả những chuyện trước đây của em vậy?”

“Chỉ là một phép ẩn dụ thôi.” Thẩm Nghiêm còn muốn nói gì đó, nhưng chợt ngừng lại.

“Nói đi mà.”

Ở nơi ánh sáng yếu, thị giác không còn phát huy nhiều tác dụng, ngược lại thính giác càng trở nên nhạy bén hơn, Lâm Hiểu Hiểu nhạy cảm bắt được khoảnh khắc anh ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Nghiêm do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Não người sẽ lưu trữ ký ức, trong những ký ức này có hình ảnh, âm thanh, chữ viết, những ký ức phức tạp hơn còn chứa đựng cả ngũ quan và những suy nghĩ nhỏ nhặt tại thời điểm đó.”

“Ừm, vậy thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa chắc chắn anh muốn nói gì.

“Anh có thể thông qua con chip đọc tất cả ký ức mà em đã lưu trữ, dù là hiện tại hay quá khứ.” Thẩm Nghiêm chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, quan sát từng phản ứng nhỏ.

Những lời này khiến Lâm Hiểu Hiểu khó mà tiêu hóa được: “Các anh… em…”

“Trước mặt anh, em giống như một cuốn sách mở ra vậy.” Thẩm Nghiêm bổ sung.

Trong lòng Lâm Hiểu Hiểu rối bời: “Trước mặt anh, em chẳng có bí mật gì sao?”

“Ừm.” Thẩm Nghiêm khẳng định một lần nữa.

“Vậy chắc anh cũng biết em muốn nhờ anh giúp việc gì rồi chứ.” Lâm Hiểu Hiểu vốn không có nhiều bí mật đáng để che giấu, vì vậy cho dù có trở thành người trong suốt trước mặt anh thì cũng không quá hoảng sợ.

Thẩm Nghiêm dời ánh mắt, chăm chú nhìn những con đom đóm bay lượn trong không trung, hai tay chụm lại bắt được một con trong số đó. Anh nâng nó đến trước mặt cô như dâng báu vật: “Em có muốn mang nó về không?”

“Không, sẽ nuôi chết mất.” Lâm Hiểu Hiểu không hiểu phong tình: “Anh là không giúp được hay là không muốn giúp?”

Buổi hẹn hò ban đêm vốn dĩ có thể mang chút màu sắc lãng mạn, lại bị Lâm Hiểu Hiểu gấp gáp muốn cứu người mà buộc Thẩm Nghiêm không thể không nói đến công việc. Anh hơi suy sụp trả lời cô: “Trừ khi cô ấy tự nguyện trở thành vật cải tạo của phòng thí nghiệm.”

“Vật cải tạo” thực sự không phải là một từ hay ho gì, Lâm Hiểu Hiểu vẫn lo lắng hỏi: “Như vậy có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy không?”

“Sẽ có rủi ro.” Buổi hẹn hò đã không thể tiếp tục, Thẩm Nghiêm đứng dậy phủi bụi trên quần áo: “Về thôi.”

Lâm Hiểu Hiểu đỡ anh đứng lên, truy hỏi: “Rủi ro gì?”

“Đột biến gen.” Thẩm Nghiêm ôm cô đi về.

Gió đêm từ mặt sông thổi tới, lá cây trên cành run rẩy xào xạc. Lâm Hiểu Hiểu rụt cổ lại, vô thức dựa sát vào Thẩm Nghiêm.

Cô có thể cảm nhận được Thẩm Nghiêm không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, có lẽ vì buổi hẹn hò này thất bại, hoặc có lẽ việc cải tạo thí nghiệm không đơn giản như tưởng tượng, hoặc có thể là vì lý do khác.

Nếu anh không muốn nói tiếp, Lâm Hiểu Hiểu cũng không ép buộc, cả hai im lặng ngồi xe về nhà.

-

Còn Khâu Sảng được người ta nhớ đến đã trải qua cả đêm mất ngủ. Dù là vậy, cô ấy vẫn phải dậy vào lúc bảy giờ sáng để kịp đến đài truyền hình ghi hình chương trình tiếp theo.

Cô ấy luộc hai quả trứng, nướng bốn lát bánh mì, rồi mang bơ đậu phộng và mứt ra bàn ăn.

Sau sự kiện ngủ riêng tối qua, Tần Noãn Phong nghẹn đầy một bụng tức giận. Anh ấy quyết định không cãi nhau với Khâu Sảng nữa mà chuyển qua chiến tranh lạnh. Tuy nhiên, chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, bữa sáng vẫn phải ăn cùng nhau.

Tần Noãn Phong pha một bát yến mạch, bưng bát ngồi đối diện Khâu Sảng, sau đó lấy một lát bánh mì nướng phết bơ đậu phộng lên. Vừa phết còn vừa lén nhìn Khâu Sảng, nhìn đi nhìn lại vài lần mà vẫn không thấy cô ấy có dấu hiệu muốn hòa giải, vẫn giữ nguyên vẻ mặt như thể có người nợ tiền cô ấy vậy.

“Haiz.” Tần Noãn Phong chẳng còn bụng dạ nào ăn uống nữa, bắt đầu thở dài.

Khâu Sảng hoàn toàn không để ý đến anh ấy, ăn xong thì đi thay đồ ra khỏi nhà.

Tần Noãn Phong như người vô hình cố nhịn không nói chuyện với cô ấy, cho đến khi cửa đóng lại trong nhà chỉ còn một mình mình. Tần Noãn Phong khó chịu một lúc, đứng lên thu dọn bát đĩa mang vào bồn rửa rồi cũng ra ngoài đi làm.

Hôm nay anh ấy chỉ có một ca phẫu thuật, buổi sáng kiểm tra phòng, giết thời gian một chút là xong. Đến trưa cả khoa thống nhất đặt cơm hộp, Tần Noãn Phong nhận một hộp rồi ngồi thẫn thờ ở bàn làm việc.

Bác sĩ Lý cùng khoa thấy Tần Noãn Phong thất thần bèn quan tâm: “Tần, sao không ăn cơm? Chiều còn ca phẫu thuật nữa đấy.”

“Không có khẩu vị.” Tần Noãn Phong uể oải.

Bác sĩ Lý kéo ghế lại gần, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy, kể tôi nghe với.”

Tần Noãn Phong liếc mắt nhìn bác sĩ Lý một cái, không nói gì.

“Việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, tôi hiểu mà.” Bác sĩ Lý vỗ vỗ vai Tần Noãn Phong, đang định quay lại chỗ ngồi.

“Vợ tôi…” Tần Noãn Phong đột nhiên lên tiếng.

Bác sĩ Lý lập tức nghiêng người trở lại: “Vợ cậu ngoại tình à?”

Tần Noãn Phong trừng mắt nhìn đối phương.

Nhận ra mình lỡ lời, bác sĩ Lý vội vàng xin lỗi: “Không đúng không đúng, làm sao vợ cậu có thể ngoại tình được chứ. Cậu Tần đây vừa đẹp trai vừa phong độ thế này, vợ ai ngoại tình chứ vợ cậu thì không thể nào. Xin lỗi, xin lỗi nhé.”

Sau khi nhận được lời xin lỗi, cơn giận của Tần Noãn Phong cũng dịu đi chút ít, nhưng tinh thần vẫn không khá lên được.

“Vậy rốt cuộc vợ cậu bị sao thế?” Bác sĩ Lý vẫn muốn tìm hiểu rõ.

Tần Noãn Phong thở dài một hơi: “Tối qua cô ấy đuổi tôi ra khỏi phòng, không cho tôi ngủ cùng.”

“Sao thế nhỉ? Hai người còn trẻ chưa có con, không phải đang trong lúc tình cảm mặn nồng nhất sao? Sao cô ấy lại đuổi cậu, hai người cãi nhau à?” Bác sĩ Lý nghiêm túc phân tích.

“Ừm…” Tần Noãn Phong khổ sở: “Cô ấy vô duyên vô cớ gây chuyện với tôi.”

Bác sĩ Lý cũng tỏ vẻ phiền muộn: “Thật ra cãi nhau cũng không phải chuyện lớn gì, vợ chồng son nào mà chẳng có lúc cãi vã. Cậu hạ mình nhường cô ấy một bước thì mọi chuyện sẽ êm xuôi ngay. Đàn ông mà, rộng lượng một chút, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.”

“Tôi hạ mình rồi, cũng đã nhường nhịn đủ điều, không tính toán với cô ấy nữa, vậy mà cô ấy lại được đằng chân lân đằng đầu, bắt tôi ngủ trên sô pha cả đêm.” Tần Noãn Phong càng nghĩ càng tổn thương.

Bác sĩ Lý tỏ ra đồng cảm: “Đúng là lỗi của cô ấy rồi, nhưng cậu cũng đừng bận tâm quá. Vợ chồng sống với nhau khó tránh khỏi xung đột, chuyện qua rồi thì cho qua. Bây giờ cậu phải điều chỉnh lại trạng thái, chuẩn bị cho ca phẫu thuật chiều nay, điều này quan trọng hơn tất cả.”

Nhắc đến công việc, Tần Noãn Phong không nói thêm gì nữa. Để trở nên nổi bật trong khoa, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực. Trong hai năm qua, có những lúc Tần Noãn Phong bận rộn đến mức vài ngày không về nhà, dù về cũng chỉ ngả lưng ngủ ngay, vì điều này mà Khâu Sảng đã phàn nàn vài lần, nhưng Tần Noãn Phong đều coi trọng sự nghiệp mà bỏ ngoài tai những lời phàn nàn của cô ấy.

Thời gian gần đây trong khoa không bận rộn lắm, nhưng không hiểu sao Khâu Sảng lại đột nhiên tỏ thái độ lạnh nhạt với anh ấy. Tần Noãn Phong cảm thán số mình thật khổ, nhưng công việc và vợ đều là do bản thân tự chọn, nên không thể trách ai được.

Khác với sự nhàn rỗi của Tần Noãn Phong, sau khi đến đài truyền hình, Khâu Sảng ăn vội bữa trưa rồi bắt đầu trang điểm và học thuộc kịch bản.

Chương trình mà cô ấy ghi hình là chương trình giải trí hot nhất của đài, mỗi tập đều có các ngôi sao nổi tiếng tham gia. Người dẫn cùng với cô ấy là MC hàng đầu của đài, Lưu Khang.

Ghi hình bắt đầu từ hai giờ chiều và dự kiến sẽ kéo dài đến ba bốn giờ sáng hôm sau. Khâu Sảng đi giày cao gót đứng suốt mấy tiếng liền, chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi vào những khoảng trống giữa các phần ghi hình.

Mấy tiếng trước, Khâu Sảng vẫn thuần thục như mọi khi, giới thiệu quy trình và tương tác thân thiện với khách mời. Nhưng càng về sau, cô ấy càng lúc càng cảm thấy khó chịu, cơn đau bụng cũng dần trầm trọng hơn.

“Khâu Sảng đâu rồi?” Đạo diễn trường quay tìm người.

Lưu Khang tạm dừng cuộc trò chuyện với khách mời, đáp lời đạo diễn: “Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi, hình như đau bụng, không sao, chúng ta chờ cô ấy một chút.”

Đạo diễn có thể chờ, nhưng mấy người quản lý ngồi dưới khán đài lại không muốn thế.

Một quản lý nói: “Đúng là chảnh chọe, bắt mọi người phải chờ mỗi mình cô ta.”

Một quản lý khác tiếp lời: “Ôi chao, không còn cách nào khác mà, ai bảo cô ta là trụ cột của đài. Chương trình này mà không có cô ta thì ai thèm xem nữa!”

Mặt đạo diễn tối sầm lại, nhưng miệng vẫn phải nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ cho người đi giục, mọi người chờ chút nhé.”

Mấy quản lý không nói thêm gì.

Trợ lý hiện trường được cử đi giục Khâu Sảng, cô ấy gõ cửa từng phòng trong nhà vệ sinh: “Chị Sảng, chị xong chưa, mọi người ngoài kia sốt ruột lắm rồi, chị ra nhanh đi!”

Khâu Sảng ngồi trên bồn cầu bị tiêu chảy liên tục, khó khăn lắm mới đứng lên được. Cô ấy bị tiêu chảy đến mức gần như mất nước, vừa mở cửa buồng vệ sinh là đầu óc choáng váng, cả người lảo đảo ngã xuống.

“Chị Sảng!!”

Tiếng hét của trợ lý vang vọng khắp nhà vệ sinh.

Sau khi được đưa vào bệnh viện truyền mấy chai nước biển, Khâu Sảng mới từ từ tỉnh lại. Cô ấy nằm đó nằm nhìn trần nhà, đôi môi nhợt nhạt, thấy trợ lý hiện trường bên cạnh mới có phản ứng.

Trợ lý hiện trường là một sinh viên nữ vừa mới tốt nghiệp đại học, cô ấy cầm theo một bình giữ nhiệt, định mang ít cháo cho Khâu Sảng ăn. Thấy Khâu Sảng đã tỉnh lại, còn vươn tay về phía mình, trợ lý hiện trường vội vàng tiến tới: “Chị Sảng, chị thấy thế nào?”

“Điện thoại…” Giọng Khâu Sảng yếu ớt vô cùng.

Sinh viên nữ tên là Ngụy Phàm hơi bối rối: “Điện thoại gì cơ, à, em đã gọi cho anh Tần rồi.”

Nghe thấy vậy, Khâu Sảng lập tức kích động cố gắng với lấy điện thoại.

“Nhưng mà anh Tần không nghe máy, em gọi mấy cuộc anh ấy đều không nghe, chắc là đang bận việc. Chị yên tâm, em đã làm xong thủ tục nhập viện rồi, lát nữa anh Tần xong việc em sẽ về đài truyền hình.” Ngụy Phàm đưa điện thoại cho Khâu Sảng.

Trong nhật ký cuộc gọi đúng là có vài cuộc chưa kết nối, tên liên hệ đều là Tần Noãn Phong. Khâu Sảng yên lòng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Khâu Sảng dặn dò: “Ngụy Phàm, em về đi. Tiện thể giúp chị xin vài ngày nghỉ, mấy ngày tới chị e là không thể đến đài được.”

“Chị Sảng, vài ngày thì không được đâu, nếu chị không ghi hình chắc chắn tỷ suất người xem sẽ giảm, giám đốc đài sẽ không duyệt đơn nghỉ ốm này cho chị. Trước khi em tới đây, họ còn nói là ngày mai sẽ ghi hình lại đấy.” Ngụy Phàm mở nắp bình giữ nhiệt, khuấy khuấy cháo nóng bên trong.

Nằm trên giường bệnh nghĩ đến căn bệnh nan y của mình, trong lòng Khâu Sảng dâng lên một luồng cảm giác căm hận: “Vậy em cứ nói với họ là chị nghỉ việc.”

“Chị Sảng, chị đừng hành động bốc đồng. Tuy rằng đài truyền hình hơi thiếu tình người, nhưng để đạt được vị trí như hôm nay chị đã phải cố gắng thế nào, ngay cả một người mới vào như em cũng biết. Từ bỏ ngay lúc này thật sự rất đáng tiếc.” Ngụy Phàm cố gắng khơi dậy tinh thần làm việc của Khâu Sảng.

Nước mắt lăn dài trên khóe mắt Khâu Sảng, nữ hoàng sự nghiệp một thời thế nhưng bây giờ lại thốt ra một câu: “Không sao, không quan trọng nữa.”

Bình Luận (0)
Comment