(Là loại kỹ thuật thử nghiệm sử dụng đoạn gen khỏe mạnh để điều trị hoặc ngăn ngừa bệnh tật di truyền ở cơ thể. Trong tương lai, phương pháp này còn cho phép bác sĩ điều trị bệnh bằng việc chèn gen mới vào tế bào của người bệnh mà không cần sử dụng thuốc hoặc điều trị bằng phẫu thuật.)
Thấy khuyên nhủ thế nào cũng không làm cho Khâu Sảng thay đổi ý định được, Ngụy Phàm đành thức thời im lặng bưng bình giữ nhiệt lên, múc một thìa cháo đưa đến bên môi Khâu Sảng.
Khâu Sảng lắc đầu.
“Ăn chút đi chị Sảng.” Ngụy Phàm không hiểu tại sao Khâu Sảng lại như vậy: “Nếu chị ngã bệnh không làm nổi nữa, mấy người kéo bè kết phái trong đài chắc chắn sẽ mừng muốn chết, họ chỉ mong chị không làm nữa thôi. Dù không phải vì miếng ăn mà vì chút danh dự, chỉ riêng vì họ, chị cũng phải kiên trì mà chống đỡ chứ!”
Nếu là trước đây, Khâu Sảng chắc chắn sẽ nghe lọt những lời này, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy thật buồn cười.
Ngụy Phàm buồn bực: “Chị Sảng, chị cười gì thế, chẳng lẽ em nói gì sai sao?”
“Em về đi.” Khâu Sảng không còn nhiều sức để nói chuyện với đối phương nữa.
“Đợi anh Tần đến rồi em đi, để chị một mình ở đây em không yên tâm.” Ngụy Phàm vẫn rất có trách nhiệm.
Khâu Sảng quay đầu nhìn cô ấy, giọng điệu dịu hơn một chút: “Về đi, chị không sao đâu.”
“Không được, nếu chị muốn em đi thì hãy ăn hết bát cháo này, chị ăn xong em mới đi.” Ngụy Phàm đưa ra điều kiện.
Biểu hiện của đối phương khiến Khâu Sảng cảm thấy khá là đáng yêu, vì không muốn phụ lòng tốt của cô ấy nên Khâu Sảng miễn cưỡng ăn vài thìa cháo trắng.
“Được rồi.” Khâu Sảng từ chối không để đối phương đút thêm.
Ngụy Phàm thăm dò: “Ăn thêm một thìa nữa nhé?”
“Không cần đâu, em về đi.” Khâu Sảng vẫn kiên quyết đuổi cô ấy.
Ngụy Phàm đậy nắp bình giữ nhiệt lại: “Hay là em gọi cho anh Tần thêm lần nữa nhé?”
“Chị tự gọi được.” Khâu Sảng theo phản xạ giấu điện thoại của mình đi.
“Ồ, vậy được rồi, em thật sự về đây?” Ngụy Phàm đứng dậy, xác nhận lại lần nữa.
Khâu Sảng khẽ gật đầu.
Đep ba lô lên vai, Ngụy Phàm nhìn quanh phòng bệnh rồi ra ngoài, nhưng sau đó lại quay trở về.
Ngụy Phàm mang theo một bình nước nóng và một chiếc cốc, đặt cốc lên bàn đầu giường, rót đầy nước nóng vào rồi nói: “Chị Sảng, chờ nước nguội rồi uống, uống xong chị gọi y tá rót thêm nhé. À đúng rồi, phòng này có nhà vệ sinh, nếu chị không tiện thì bảo y tá đỡ chị đi, chuông ở đây, chị nhấn vào sẽ có người tới.”
Hiếm khi thấy một người trẻ lại chu đáo đến thế, Khâu Sảng cảm động không thôi, gật đầu với đối phương thêm lần nữa, đồng thời ánh nhìn cũng đã khác đi một chút.
Ngụy Phàm cứ bước một bước lại ngoái đầu nhìn: “Vậy lần này em đi thật nhé?”
“Đi đi.” Khâu Sảng nhẹ giọng đáp.
Lúc này Ngụy Phàm mới rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Khâu Sảng. Cô ấy nhắm mắt lại ngủ một lúc, nhưng trong giấc mơ lại toàn hiện lên cảnh cãi vã hôm qua giữa cô ấy và Tần Noãn Phong.
Khâu Sảng nhớ lại tình yêu học đường của mình và Tần Noãn Phong. Hai người đã có cảm tình với nhau từ năm mười sáu tuổi, họ yêu nhau cả ba năm cấp ba nhưng không hề ảnh hưởng đến kết quả học tập, ngược lại dưới sự hướng dẫn của Tần Noãn Phong, thành tích của Khâu Sảng tiến bộ vượt bậc.
Khi ấy, nơi họ đến hẹn hò thường xuyên nhất không phải nhà sách thì cũng là thư viện, ngay cả khi đến tiệm ăn nhanh hay quán net, Tần Noãn Phong cũng lấy sách ra giảng cho Khâu Sảng vài bài.
Khâu Sảng không thích nghe giáo viên giảng bài, nhưng lại thích nghe Tần Noãn Phong giảng. Nghe mệt rồi cô ấy sẽ dựa đầu vào vai Tần Noãn Phong, lén hôn anh ấy vài cái.
Tần Noãn Phong là người đứng đắn, mỗi lần bị hôn trộm đều đỏ mặt, lại không dám hôn trả. Anh ấy chỉ nhắc nhở Khâu Sảng: “Em có biết xấu hổ không vậy?”
Lúc đó Khâu Sảng cười khúc khích, cười anh ấy nhút nhát, đến nụ hôn cũng không dám đón nhận.
Cho đến khi cả hai vào đại học, tròn hai mươi tuổi, họ mới dọn về sống chung với nhau. Khâu Sảng hỏi anh ấy tại sao trước đây không dám vượt quá giới hạn, Tần Noãn Phong lại nghiêm túc nói: “Vì bây giờ anh có thể cưới em.”
Lúc này Khâu Sảng mới ngộ ra, đúng rồi, con gái hai mươi tuổi mới có thể đăng ký kết hôn, anh chàng này vốn đã nhắm tới việc kết hôn từ đầu.
-
Phần lớn ký ức đều là cảnh ngọt ngào, nhưng nước mắt Khâu Sảng lại chảy dài không dứt. Cô ấy đã từng tưởng tượng vô số lần rằng sau này sẽ xây dựng một gia đình ba hay bốn người với Tần Noãn Phong, nhưng cú sốc bất ngờ ập đến khiến tất cả những tưởng tượng ấy tan thành mây khói.
Ong ong.
Màn hình điện thoại sáng lên, là cuộc gọi từ Lâm Hiểu Hiểu.
“Alo, Khâu Sảng?” Giọng Lâm Hiểu Hiểu gấp gáp.
Giọng Khâu Sảng khàn đặc: “Là mình.”
Lâm Hiểu Hiểu: “Cậu đang ở đâu? Mình có chuyện muốn nói với cậu.”
Khâu Sảng gửi vị trí qua.
“Sao cậu lại ở bệnh viện?” Lâm Hiểu Hiểu nhớ rõ đây không phải là nơi Tần Noãn Phong làm việc.
“Không có gì đâu.” Khâu Sảng không muốn nói.
Lâm Hiểu Hiểu im lặng một lúc: “Gửi cho mình số tầng và số phòng, mình đến ngay.”
Cúp điện thoại, Khâu Sảng gửi địa chỉ chi tiết qua cho Lâm Hiểu Hiểu, sau đó lấy khăn giấy lau sạch mặt, rồi lấy thuốc từ trong túi ra uống cùng nước lọc mà Ngụy Phàm đã rót sẵn.
Uống xong thuốc, cô ấy mơ màng ngủ thiếp đi một lúc.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp, có người chạy đến trước cửa phòng bệnh của cô ấy, vặn cửa gọi: “Khâu Sảng?”
Khâu Sảng nửa tỉnh nửa mê nhìn chằm chằm rèm cửa.
“Cậu thấy khó chịu ở đâu, có nghiêm trọng không, bác sĩ nói thế nào?” Lâm Hiểu Hiểu lắc lắc cánh tay cô ấy.
Khâu Sảng bị cô lay tỉnh, giọng khàn khàn trả lời: “Mình không sao.”
Chỉ mới mấy chục tiếng không gặp, sắc mặt Khâu Sảng đã tệ hơn nhiều so với ngày hôm qua. Lâm Hiểu Hiểu nào biết cô ấy đã trải qua những gì, chỉ thở dài: “Cậu tiều tụy thế này mà còn nói không sao, sao Tần Noãn Phong lại không đến thăm cậu, có phải cậu chưa nói cho anh ấy biết không?”
“Anh ấy không cần phải biết.” Giọng Khâu Sảng nhỏ nhẹ, thái độ vẫn kiên định như cũ.
Lâm Hiểu Hiểu xót cho cô ấy: “Cậu không cho anh ấy biết, vậy câu định làm sao đây, giấu anh ấy cả đời, hay là...”
“Mình không thể trở thành gánh nặng cho anh ấy.” Khâu Sảng nhìn cô: “Cậu có thể giữ bí mật này giúp mình không?”
“Khâu Sảng, mình hiểu tại sao cậu không muốn Tần Noãn Phong biết chuyện này, vì cậu yêu anh ấy, cậu muốn anh ấy sống tốt. Nhưng cậu đã bỏ qua một điều kiện tiên quyết, Tần Noãn Phong cũng yêu cậu, anh ấy thực sự rất yêu cậu, nếu một ngày nào đó anh ấy biết sự thật, anh ấy sẽ không thể sống tiếp được.” Lâm Hiểu Hiểu đã phần nào đoán được Khâu Sảng định làm gì tiếp theo.
Khâu Sảng vốn tưởng rằng nước mắt mình đã chảy cạn,không thể khóc thêm được nữa, nhưng khi nghe Lâm Hiểu Hiểu nói Tần Noãn Phong cũng yêu mình, nước mắt của Khâu Sảng lại không ngừng tuôn rơi.
Đây là người cô ấy đã yêu từ thời thiếu niên, sao cô ấy có thể không biết Tần Noãn Phong yêu mình đến nhường nào.
Lâm Hiểu Hiểu ôm cô ấy an ủi: “Cậu phải tin anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ rơi cậu, cũng không mặc kệ cậu, cậu không phải là gánh nặng của anh ấy, cũng sẽ không liên lụy đến anh ấy. Dù có lựa chọn bao nhiêu lần, anh ấy chắc chắn sẽ chọn cùng cậu đối mặt, chứ không phải trốn tránh.”
Khâu Sảng nghẹn ngào hồi lâu: “Cảm ơn cậu, Hiểu Hiểu.”
“Hôm nay mình đến không phải để thuyết phục cậu nói rõ với Tần Noãn Phong.” Lâm Hiểu Hiểu lau nước mắt cho cô ấy: “Mình đến là để nói với cậu, bệnh của cậu vẫn có hy vọng chữa trị, nhưng không phải bằng phương pháp truyền thống.”
Như một tia sáng lóe lên giữa vực thẳm tuyệt vọng, Khâu Sảng lờ mờ nhìn thấy hy vọng, cô ấy chăm chú nhìn vào mắt Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Đó là liệu pháp gen, có thể sẽ dẫn đến việc chỉnh sửa gen, rủi ro tương đối cao...”
“Mình đồng ý.” Khâu Sảng chưa đợi cô nói xong đã quyết định.
“Cậu không sợ...” Lâm Hiểu Hiểu còn muốn nhắc nhở cô ấy.
Khâu Sảng càng thêm chắc chắn: “Không sợ.”
Đây không phải là chuyện nhỏ, Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc: “Vẫn muốn giấu Tần Noãn Phong sao?”
“Ừm.” Khâu Sảng nghĩ đến chuyện khác.
Lâm Hiểu Hiểu bất lực: “Được rồi.”
Khâu Sảng đứng dậy muốn đi vệ sinh, Lâm Hiểu Hiểu nắm tay dìu cô ấy. Khi Khâu Sảng trở lại từ nhà vệ sinh, Lâm Hiểu Hiểu lại hỏi: “Có cần nói với bố mẹ cậu không?”
“Không cần.” Khâu Sảng là người có tính cách độc lập, không thích người khác phải lo lắng cho mình.
Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hơi bực bội, cô ngồi lên giường bệnh, trêu chọc Khâu Sảng: “Có phải cậu đang định sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi sẽ tìm nơi nào đó tự sinh tự diệt không?”
Bị nói trúng tâm tư, Khâu Sảng không lên tiếng.
“Có phải cậu còn muốn ly hôn với Tần Noãn Phong không?” Lâm Hiểu Hiểu và Khâu Sảng là bạn bè từ nhỏ, chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán được ngay ý định của bạn mình.
Khâu Sảng dựa vào gối, con ngươi khẽ di chuyển, môi cũng mím chặt theo.
“Mình khuyên cậu, đừng có nghĩ đến chuyện đó. Người khác còn dễ nói, chứ tính cách Tần Noãn Phong như thế nào cậu không biết sao? Nếu cậu không cho anh ấy lý do chính đáng, anh ấy sẽ không bao giờ ly hôn với cậu đâu.”
Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu đóng vai chuyên gia tình cảm: “Thậm chí nếu cậu có lý do chính đáng, thì với cái đầu của anh ấy, anh ấy sẽ tìm đủ lý do để kéo cậu trở lại, cậu đừng mong ly hôn được.”
Tuy nhiên, Khâu Sảng không tin vào điều này: “Không có ai sống thiếu ai mà chết cả.”
“Nếu cậu chết, Tần Noãn Phong sẽ nhớ thương cậu cả đời.” Lâm Hiểu Hiểu là người ngoài cuộc nên luôn nhìn rõ mọi chuyện nhất.
“Anh ấy sẽ không đâu.” Khâu Sảng nghĩ đến việc xung quanh chồng mình luôn có người ngưỡng mộ, cô ấy thấy câu này của Lâm Hiểu Hiểu quá không thực tế.
Lâm Hiểu Hiểu không muốn tranh cãi thêm: “Được rồi, cậu không tin thì cứ chờ xem, cậu cứ hành hạ anh ấy đi, đến lúc xảy ra chuyện đừng có trách mình không nhắc nhở.”
Làm gì có tình yêu nào mãi mãi không thay đổi chứ? Khâu Sảng căn bản không tin chuyện này. Trong mắt cô ấy, ly hôn chỉ là chuyện bình thường. Trái đất vẫn quay dù không có ai, Tần Noãn Phong không ở bên cô ấy thì vẫn có thể tìm người khác sống tốt như thường.
Vì tình bạn của mình, Lâm Hiểu Hiểu rất nghĩa khí ở lại qua đêm với cô ấy.
-
Sau khi làm xong phẫu thuật và các quy trình khử trùng, Tần Noãn Phong trở lại văn phòng, khi mở điện thoại lên anh ấy thấy mấy cuộc gọi nhỡ hiện lên.
Khóe miệng anh ấy nhếch lên, nghĩ thầm cuối cùng vẫn là Khâu Sảng không nhịn được trước, chỉ mới chiến tranh lạnh nửa ngày mà đã không chịu nổi, liên tục gọi điện làm phiền anh ất.
Thôi được rồi, là đàn ông thì nên rộng lượng một chút. Anh ấy nhấn số điện thoại định gọi lại, nhưng nghĩ đến việc lúc này có lẽ Khâu Sảng vẫn đang quay chương trình không tiện nhận cuộc gọi, vẫn là chờ đến sáng mai gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi.
Trên đường về nhà, anh ấy đặc biệt ghé qua tiệm hoa mua một bó cúc họa mi, đó là hoa mà Khâu Sảng thích nhất hồi còn đi học. Sau đó anh ấy lại đến tiệm bánh mua một chiếc Black Forest, đó cũng là món tráng miệng yêu thích của Khâu Sảng.
Mang theo những món quà nhỏ, Tần Noãn Phong vui vẻ ngân nga trở về nhà. Anh ấy không thể chờ được muốn gặp Khâu Sảng ngay, chờ cô ấy đến xin lỗi và làm hòa với mình.
Chỉ nghĩ thôi mà anh ấy đã không nhịn được cười.
Đặt bánh vào tủ lạnh, cắm hoa tươi vào bình, Tần Noãn Phong tự làm cho mình một đĩa cơm chiên trứng. Sau đó đi tắm rửa thoải mái, trước khi đi ngủ còn xịt loại nước hoa mà Khâu Sảng thích nhất.
Thế nhưng đến hôm sau, Tần Noãn Phong tỉnh dậy vẫn không thấy Khâu Sảng trở về, anh ấy tìm khắp trong phòng cũng không thấy người đâu. Trong cơn tức giận, anh ấy lập tức gọi điện chất vấn: “Nói chuyện.”
Đầu đầu dây bên kia truyền đến tiếng ho khan, giọng Khâu Sảng mệt mỏi: “Có chuyện gì không?”
“Em ở đâu?” Tần Noãn Phong tức muốn chết, vợ mình cả đêm không về thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Trong điện thoại, giọng Khâu Sảng lạnh lùng khác thường: “Nếu anh không có việc gì thì em cúp máy đây.”
“Khâu Sảng, em định tạo phản sao? Anh còn tưởng em gọi anh nhiều lần như vậy là để xin lỗi anh, hóa ra là do anh hiểu lầm. Em gửi địa chỉ qua đây, hôm nay anh xin nghỉ, có thời gian để gây chuyện với em.” Tần Noãn Phong chỉ muốn nhanh chóng gặp cô ấy.
Tút tút tút...
Cuộc gọi bị cắt đứt.