Ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, Lâm Hiểu Hiểu hơi không hài lòng: “Cậu đối xử với anh ấy như vậy sao?”
Khâu Sảng không nói gì, chỉ nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi ăn sáng xong tại bệnh viện, Lâm Hiểu Hiểu vốn định tìm cho cô ấy một hộ lý, nhưng Khâu Sảng lại yêu cầu xuất viện ngay lập tức. Cô không thuyết phục được cô ấy, chỉ đành đi làm thủ tục xuất viện giúp.
Hai người rời bệnh viện, Lâm Hiểu Hiểu gọi xe đưa cô ấy về nhà.
“Mình tự về được.” Khâu Sảng không để cô lên xe.
Lâm Hiểu Hiểu kéo cửa xe, vẻ mặt khó xử: “Chuyện này... cậu đừng giấu anh ấy nữa.”
Đóng cửa xe, Khâu Sảng ra hiệu tài xế lái đi.
Lâm Hiểu Hiểu đứng sững tại chỗ, cảm thấy nghẹn khuất mà không thể nói ra. Thậm chí cô còn có cảm giác xúc động muốn trực tiếp đến gặp Tần Noãn Phong nói rõ mọi chuyện, nhưng lại sợ Khâu Sảng sẽ vì thế mà làm ra hành động gì đó quá khích.
Vì vậy cô không dám hành động liều lĩnh, chỉ có thể về nhà bàn bạc với Thẩm Nghiêm.
Có lẽ vì tối qua cô ngủ bên ngoài nên sáng nay Thẩm Nghiêm không đến công ty mà đặc biệt ở nhà chờ cô. Dường như anh đã dự đoán trước rằng hôm nay cô sẽ về tìm anh, chỉ là anh luôn rất hiểu cô nên Lâm Hiểu Hiểu cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Về đến nhà, cô cởi áo khoác, rửa tay xong lập tức đi tìm đồ ăn. Sau khi ăn hết một hộp dâu tây sạch do công ty Thẩm Nghiêm đặc biệt trồng, cô mới đi tìm anh để bàn chuyện chính.
“Anh có đang bận không?” Lâm Hiểu Hiểu gõ cửa một cái trước khi bước vào.
Thẩm Nghiêm ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh: “Có chuyện này em muốn bàn với anh.”
Thẩm Nghiêm rót cho cô một ly nước mật ong.
“Chính là chuyện lần trước em đã nói với anh, người bạn đó của em tên Khâu Sảng…” Lâm Hiểu Hiểu nói xong mới chợt nhớ ra điều gì đó: “Em không cần giới thiệu nhiều đâu nhỉ, anh có thể đọc mà, mau đọc đi.”
Cô gọi quá trình Thẩm Nghiêm đọc dữ liệu trong chip của cô là “đọc”.
Thẩm Nghiêm tháo kính xuống, nhìn cô trong vài giây rồi lên tiếng: “Ừm.”
“Dù sao thì cô ấy đã đồng ý rồi, khi nào các anh có thể sắp xếp cho cô ấy vào phòng thí nghiệm?” Lâm Hiểu Hiểu không rõ anh đọc chip như thế nào, cô chỉ coi như đang thưởng thức sắc đẹp của anh, nếu không vì chuyện khẩn cấp thì cô có thể ngồi đây nhìn anh cả ngày.
Nhưng sau khi nghe cô nói xong Thẩm Nghiêm lại im lặng, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc.
“Ý anh là sao?” Lâm Hiểu Hiểu không rõ: “Anh không muốn giúp cô ấy sao?”
"Chỉnh sửa gen không đơn giản như em nghĩ đâu.” Cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng lên tiếng.
Thấy anh có vẻ nghiêm trọng, Lâm Hiểu Hiểu nhận ra thái độ của mình hơi tùy tiện: “Anh từng nói với em chuyện này có rủi ro, nhưng Khâu Sảng không còn nhiều lựa chọn nữa. Cô ấy hoặc phải uống thuốc cả đời, hoặc là liều một phen, chúng ta là hy vọng duy nhất của cô ấy.”
“Em rất thân với cô ấy sao?” Thẩm Nghiêm bất ngờ hỏi một câu nghe như không liên quan lắm.
Lâm Hiểu Hiểu gật đầu: “Đúng vậy, bọn em là bạn từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Em cũng quen chồng cô ấy, là học sinh xuất sắc của trường bọn em, đẹp trai lắm. Trong đám bạn của em, họ chính là một đôi trời sinh. Bây giờ Khâu Sảng vì bệnh tật mà định ly hôn với chồng cô ấy, chúng ta không thể thấy chết không cứu được!”
“Nếu thất bại, em sẽ hối hận chứ?” Thẩm Nghiêm suy nghĩ rất nhiều.
Lâm Hiểu Hiểu đã từng lo lắng về điều này, nhưng cô luôn tin tưởng vào Thẩm Nghiêm và các dự án nghiên cứu của anh, vì vậy cô nắm lấy cổ tay anh lắc nhẹ: “Không đâu, em tin anh sẽ thành công.”
Ánh mắt chuyển xuống cổ tay bị cô nắm lấy, Thẩm Nghiêm cụp mắt, lặp lại lần nữa: “Đã có rất nhiều trường hợp thất bại.”
Lâm Hiểu Hiểu vốn nghĩ chỉ cần chấp nhận tham gia dự án này là mọi chuyện sẽ thành công, nhưng thái độ của Thẩm Nghiêm khiến cô bắt đầu nghi ngờ. Cô lo lắng dự án này chưa chắc đã đáng tin cậy như cô tưởng.
Có lẽ Khâu Sảng sẽ không được điều trị mà chỉ đơn thuần là trở thành một vật thí nghiệm.
Vậy phải làm sao đây?
Trong đầu Lâm Hiểu Hiểu rối bời, cô nhìn Thẩm Nghiêm với ánh mắt cầu cứu: “Anh có cách mà, đúng không?”
“Em tin anh chứ?” Thẩm Nghiêm hỏi ngược lại.
“Tất nhiên là em tin anh.” Lâm Hiểu Hiểu thốt lên ngay lập tức, nếu cô không tin anh, cô đã không đặt hy vọng vào anh, càng không dám nói với Khâu Sảng để cô ấy dấy lên hy vọng.
Trên bàn còn một quyển sách tiếng Anh chưa gấp lại, tay còn lại của Thẩm Nghiêm đặt lên cuốn sách, đầu ngón tay anh lật qua lật lại một góc sách, trong lòng đã có tính toán: “Sau khi chuyện này thành công, em định cảm ơn anh thế nào?”
Lâm Hiểu Hiểu bị hỏi đến ngơ ngác: “Cảm ơn anh thế nào?”
Cô đảo mắt: “Thẩm Nghiêm, chúng ta đã kết hôn rồi, vợ chồng mà nói chuyện cảm ơn hay không cảm ơn chẳng phải quá khách sáo sao?”
Thẩm Nghiêm giữ vẻ mặt bình thản, chỉ nhấc ly trà lên uống một ngụm.
“Được rồi, anh muốn em cảm ơn thế nào?” Lâm Hiểu Hiểu đang có việc nhờ vả, chỉ cần yêu cầu của đối phương không quá đáng thì cô đều sẵn lòng đồng ý.
Có lẽ điều mà Thẩm Nghiêm đang nghĩ không tiện nói thẳng ra, anh không mở miệng mà chỉ đưa ra một ám thị.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ thấy anh liếc mắt về phía phòng ngủ: “Ý anh là gì?”
Một lúc sau, cô rụt người lại: “Không phải anh muốn…”
Cô hoảng sợ trước suy đoán của mình: “...Chuyện anh nghĩ là chuyện đó?”
Thẩm Nghiêm không nhịn được bật cười.
Anh cười một cái Lâm Hiểu Hiểu mới nhận ra mình đã nghĩ quá xa, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô lại hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Phòng ngủ chính đủ cho hai người ngủ.” Thẩm Nghiêm không vòng vo nữa.
Gì cơ?!
Lâm Hiểu Hiểu vừa mới thả lỏng dây thần kinh, giờ lại căng thẳng trở lại: “Anh… em…”
Nói tới nói lui vẫn là vì chuyện đó mà! Hóa ra cô hoàn toàn không hiểu lầm anh!
“Chúng ta không phải là vợ chồng sao?” Thẩm Nghiêm lại tiến thêm một bước.
Lâm Hiểu Hiểu bối rối đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng sách: “Không phải chứ Thẩm Nghiêm, chúng ta chưa thân thiết đến mức đó đâu? Tuy rằng em thừa nhận anh rất đẹp trai, rất hợp gu thẩm mỹ của em, đôi khi em cũng khá mê mẩn anh, nhưng chúng ta chưa có nền tảng tình cảm, anh nói cứ thế… cứ thế ở cùng nhau, có phải không tốt lắm không, mọi chuyện đều cần có quá trình tiến dần từng bước chứ, anh xem em còn chưa vội, sao anh phải gấp gáp như vậy làm gì, đúng không?”
Thẩm Nghiêm thấy rõ sự hoảng loạn và chống cự của cô, để trấn an đối phương, anh đành lùi một bước: “Anh chỉ đùa với em thôi.”
“Anh… đang đùa em?” Tâm trạng Lâm Hiểu Hiểu như vừa trải qua một chuyến tàu lượn siêu tốc vậy.
Cô ngồi lại xuống ghế, thở hắt ra: “Em đã nói mà, em mê nhan sắc của anh như vậy còn chưa vội, anh thì vội gì chứ, thật là, làm em sợ chết khiếp.”
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Thẩm Nghiêm lại khiến cô căng thẳng trở lại: “Nhưng anh mong từ giờ em hãy bắt đầu cân nhắc về chuyện này.”
“Hả???” Trên đầu Lâm Hiểu Hiểu hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
Cô không khỏi thầm kêu lên: Thẩm Nghiêm à Thẩm Nghiêm, anh đúng là kẻ mưu mô, biết cách gây áp lực cho người khác thật đấy!
-
Sau khi ngồi taxi về nhà, Khâu Sảng xuống xe đi vào một cửa hàng gần đó tìm người trang điểm cho mình. Không phải vì cô ấy yêu cái đẹp, mà bởi vì gương mặt lúc này của cô ấy quá nhợt nhạt và tiều tụy. Nếu không dùng mỹ phẩm che đi, cô ấy sợ Tần Noãn Phong sẽ nhận ra điều gì đó.
Về đến nhà, Khâu Sảng còn chưa kịp thay giày đã nghe thấy tiếng Tần Noãn Phong chạy từ trong nhà ra.
Tần Noãn Phong nghẹn ngào hỏi cô: “Em đã đi đâu, tại sao lại cúp máy của anh?”
Nhìn kỹ lại, Khâu Sảng phát hiện mắt anh ấy đỏ hoe như vừa khóc xong, cảm giác tội lỗi tràn ngập, cô ấy trả lời một câu: “Em ra ngoài gặp bạn.”
Cô ấy muốn vào phòng ngủ, kết quả bị Tần Noãn Phong chặn lại. Anh ấy nhất quyết không buông tha: “Bạn nào, cúp máy anh là sợ bạn em biết em có chồng sao?”
Khâu Sảng không muốn đôi co với anh ấy, chỉ lạnh lùng nhìn anh ấy chằm chằm.
“Em không nói gì là thừa nhận rồi phải không?” Tần Noãn Phong dồn cô ấy vào góc tường, không cho người đi đâu hết.
Khâu Sảng bất lực vò đầu, bực bội đẩy anh ấy ra: “Anh để em vào đã.”
“Không được, hôm nay em phải giải thích rõ ràng, anh không muốn để mâu thuẫn kéo dài qua đêm.” Tần Noãn Phong nắm chặt tay cô ấy, thái độ kiên quyết.
Đã lâu rồi không cãi nhau với anh ấy, Khâu Sảng gần như quên mất cách cãi thế nào, cô ấy phải cố gắng lục tung trong đầu những lời khó nghe: “Tần Noãn Phong, anh có thể đừng làm loạn nữa được không, mỗi ngày em đi làm đã rất mệt rồi, anh có thể để em yên tĩnh một chút không? Em về nhà không phải để thấy anh cố tình gây sự.”
Lách tách.
Một giọt nước mắt lớn rơi xuống, Tần Noãn Phong như sắp vỡ vụn, anh ấy ấm ức vô cùng, môi run rẩy không nói nên lời.
Khâu Sảng cũng bị cảnh tượng này làm cho sững sờ, cô ấy cúi đầu xuống không nỡ nhìn.
“Có phải em, không muốn tiếp tục nữa rồi không, Khâu Sảng…” Tần Noãn Phong khó khăn lắm mới ghép lại được một câu.
Khâu Sảng khẽ nghẹn ngào: “Đúng, không muốn tiếp tục nữa, Tần Noãn Phong, chúng ta ly hôn đi.”
Từ “ly hôn” này như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào tim Tần Noãn Phong. Anh ấy đã nghĩ rằng có lẽ Khâu Sảng sẽ nói những lời tổn thương mình, nhưng không ngờ cô ấy lại cắt đứt đường lui như vậy.
“Em điên rồi sao?” Tần Noãn Phong giữ chặt cô ấy không buông: “Khâu Sảng, chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau, dù có náo loạn thế nào cũng không được nói hai từ đó sao?”
Khâu Sảng im lặng, để mặc anh ấy sụp đổ.
Sự im lặng lạnh lùng của cô ấy làm cho cảm xúc của Tần Noãn Phong dần mất kiểm soát, anh ấy đột nhiên ôm chặt lấy Khâu Sảng: “Không được, anh không ly hôn, Khâu Sảng, em nói ly hôn thêm một lần nữa, anh sẽ…”
Sẽ làm gì?
Khâu Sảng không tin anh ấy dám làm gì.
“…Anh sẽ chết chung với em.” Tần Noãn Phong ôm cô ấy rồi bật khóc, nước mắt nước mũi tèm lem như một đứa trẻ.
Khâu Sảng nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy, giọng điệu trào phúng: “Anh có dám chết không?”
“Em thật sự muốn anh chết sao? Nếu anh chết, em có thể vui vẻ bên mấy gã đàn ông ngoài kia đúng không? Nếu anh chết, em cũng đừng mong sống, chết thì cùng chết!” Thấy lý lẽ không thuyết phục được, Tần Noãn Phong từ bỏ lý lẽ chuyển sang chế độ phát điên.
Anh ấy khóc quá thảm thiết, lỗ tai Khâu Sảng bị đám âm thanh ồn ào này làm cho sắp điếc tới nơi, nhưng cô ấy không thể thoát khỏi vòng tay đối phương được, chỉ đành để mặc anh ấy ôm mình.
Ôm thì ôm, dù sao cô ấy vẫn có thể dùng lời nói để công kích người: “Em nào có tư cách chết chung với bác sĩ Tần chứ. Nếu anh chết, giới y học sẽ sụp đổ, em sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Còn nữa, những cô y tá và bệnh nhân hâm mộ anh sẽ đào mộ em lên mà đánh em mất.”
Tần Noãn Phong lau nước mũi lên áo cô ấy, mở miệng nói: “Em nói bậy!”
Vị bác sĩ Tần ngày thường nhã nhặn, nói năng thận trọng, giờ ở nhà lại đang khóc lóc ầm ĩ tìm cách sống chết với chính mình, Khâu Sảng không khỏi cảm thấy hoang đường không thể diễn tả nổi.
“Em đừng kéo người khác vào chuyện này, anh chưa từng làm gì có lỗi với em, giờ em mới là người có vấn đề, không phải anh. Dù anh có bận rộn thế nào cũng chưa bao giờ lạnh nhạt với em, còn em thì sao? Em đối xử với anh thế nào? Còn nói ly hôn, anh đã bao giờ nói từ đó chưa?” Tần Noãn Phong lấy lại chút bình tĩnh, dùng lý lẽ để tranh luận.
Thực ra Khâu Sảng biết mình không đúng, cô ấy chẳng có lý chút nào, chỉ là muốn dày vò anh ấy mà thôi.