Dù Tần Noãn Phong có không màng thể diện khóc lóc làm loạn đến mức nào, Khâu Sảng vẫn không chịu nhượng bộ.
Nếu là trước đây, chỉ cần Tần Noãn Phong rơi vài giọt nước mắt là cô ấy đã đau lòng không chịu nổi, vội vàng quẳng nguyên tắc sang một bên để dỗ dành chồng mình. Nhưng giờ không còn như trước nữa, cô ấy buộc phải nhẫn tâm, dù anh ấy có khóc hay làm ầm ĩ tới đâu, thậm chí là dọa chết dọa sống, cô ấy cũng không được phép yếu lòng.
Sau một hồi khóc lóc làm loạn, cuối cùng Tần Noãn Phong cũng kiệt sức. Anh ấy nằm dài trên ghế sô pha nhắm mắt lại, ra sức xoa bóp thái dương: “Đầu anh đau quá, Khâu Sảng, anh đau đầu.”
Nghĩ đến việc anh là bác sĩ, chắc sẽ không tự làm mình đau chết được, cho nên Khâu Sảng không để ý đến anh ấy nữa mà lẻn vào phòng ngủ.
Đến khi cô ấy ngủ dậy định đi làm chút đồ ăn, khi ngang qua phòng khách, cô ấy thấy nửa người Tần Noãn Phong đã ngả ra khỏi ghế sô pha, tay rũ xuống sàn, trong tay còn vương vài viên thuốc trắng.
Thấy cảnh này, Khâu Sảng hoảng hốt bay cả vồn vía, vội vàng đỡ anh ấy dậy, thử kiểm tra hơi thở người trong lòng. Cảm nhận được anh ấy vẫn còn hô hấp và nhịp tim, cô ấy vỗ nhẹ vào mặt đối phương, cố gắng gọi người tỉnh lại: “Noãn Phong, Tần Noãn Phong, tỉnh lại đi.”
Thế nhưng người đàn ông trong lòng cô ấy lại không có bất kỳ phản ứng nào, gương mặt anh ấy còn hiện lên sắc đỏ bất thường.
Sờ lên trán anh ấy, Khâu Sảng không chắc liệu anh ấy có bị sốt hay cảm lạnh không, cô ấy đành nghĩ cách đưa người đến bệnh viện trước.
Tần Noãn Phong cứ thế bị đưa lên xe cứu thương.
Nghe tin Tần Noãn Phong được đưa đến bệnh viện chỗ mình, bác sĩ Lý đặc biệt chạy từ khoa khác đến thăm: “Ôi, sao Tần lại ra nông nỗi này thế?”
Khâu Sảng còn đang đợi kết quả kiểm tra, thấy bác sĩ Lý bước vào, cô ấy còn tưởng đây là bác sĩ điều trị chính.
“Chào em, chào em, em là vợ của Tần đúng không? Tôi từng thấy em rồi, hình nền điện thoại của Tần chính là ảnh của em đấy. Quả nhiên người thật còn xinh đẹp có khí chất hơn nhiều. Tôi là đồng nghiệp của cậu ấy, cứ gọi tôi là Lý được rồi.” Bác sĩ Lý tự giới thiệu.
Vì phép lịch sự, Khâu Sảng cũng chào hỏi: “Chào bác sĩ Lý.”
Bác sĩ Lý nhanh nhạy nắm bắt thông tin: “Tôi vừa nghe tin Tần được xe cứu thương đưa đến mà còn không tin, không ngờ lại là thật. Chuyện này là sao vậy?”
Khâu Sảng không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu giả vờ bận việc khác.
Nhận thấy bầu không khí không ổn, bác sĩ Lý không hỏi gì thêm mà chỉ lẩm bẩm: “Tần đúng là liều mạng mà, mấy năm trước vì chức danh mà tăng ca không ít, cả cái viện này chỉ có cậu ấy là liều mạng nhất. Tôi từng nói với cậu ấy là làm thế hại sức khỏe lắm, nhưng cậu ấy cứ không nghe, kết quả là năm nay kiểm tra sức khỏe phát hiện ra vấn đề về tim mạch. Nếu không phải bệnh viện bắt buộc cậu ấy giảm khối lượng công việc, có lẽ cậu ấy còn tiếp tục liều mạng hơn.”
Khâu Sảng hoàn toàn không biết gì về bệnh tim của Tần Noãn Phong: “Anh nói thật sao?”
“Chẳng lẽ lại giả?” Bác sĩ Lý ngạc nhiên: “Em dâu, em không biết thật à? Tần giỏi giữ bí mật thật đấy.”
Khâu Sảng chỉ cảm thấy đầu óc ù đi, không nói nên lời.
Kết quả kiểm tra đã có, bác sĩ điều trị chính cầm bệnh án đến trao đổi ánh mắt với bác sĩ Lý.
“Tiểu Phương, kết quả thế nào?” Dường như bác sĩ Lý rất quen thuộc với bác sĩ điều trị chính.
Bác sĩ Phương đẩy đẩy gọng kính: “Tần bị thiếu oxy do cảm xúc quá kích động, dẫn đến tim đập loạn nhịp. Tim cậu ấy vốn đã có vấn đề, không thể chịu được k*ch th*ch mạnh.”
Bác sĩ Lý quay sang: “Em dâu à, có phải ở nhà xảy ra mâu thuẫn gì không? Bao nhiêu năm nay tôi chưa bao giờ thấy Tần bị kích động như vậy, người duy nhất có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy chỉ có mỗi em thôi.”
“Có cách nào chữa khỏi không?” Khâu Sảng đã tự trách đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Phòng bệnh im lặng trong giây lát, bác sĩ Phương nhíu mày: “Vấn đề không lớn, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, giữ tâm trạng ổn định thì sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng… nếu gặp k*ch th*ch như thế này thêm vài lần nữa thì khó nói lắm.”
Bác sĩ Lý chen vào: “Cho nên có chuyện gì mọi người cứ bình tĩnh nói chuyện với nhau, đừng cãi lộn, đừng tức giận, nhất là với tình trạng sức khỏe của Tần hiện giờ, em dâu, em nên nhường nhịn cậu ấy một chút, gia hòa vạn sự hưng mà.”
Khâu Sảng gật đầu, vẻ mặt khá trầm tư.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Khâu Sảng ngồi xuống cạnh giường bệnh nhìn gương mặt nhợt nhạt của Tần Noãn Phong, trong lòng rối bời suy nghĩ đủ điều. Cô ấy nghĩ, có lẽ mình không thể rời đi được nữa.
Vài giờ sau, cuối cùng Tần Noãn Phong cũng tỉnh lại, anh ấy lặng lẽ chớp mắt nhìn, hô hấp có phần nặng nhọc.
“Tỉnh rồi?” Khâu Sảng chủ động đưa tay chạm vào mặt anh ấy.
Tần Noãn Phong có hơi ngỡ ngàng, mấp máy miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng. Anh ấy ho khan vài tiếng, cố gắng ngồi dậy: “Em đưa anh đến bệnh viện làm gì?”
Khâu Sảng đưa cho anh ấy một chai nước.
Tần Noãn Phong nhận lấy uống hai ngụm: “Chẳng phải em mong anh chết sao? Anh chết rồi em vừa hay trở thành góa phụ, khỏi phải ly hôn nữa.”
Giờ đây mọi lỗi lầm đều dồn lên Khâu Sảng, nhưng cô ấy không có cách nào biện minh, chỉ đành xin lỗi Tần Noãn Phong: “Được rồi, đều là lời lúc nóng giận thôi, anh đừng nói nữa.”
Được cô ấy ôm vào lòng vỗ lưng dỗ dành, cuối cùng Tần Noãn Phong cũng bớt tức giận, anh ấy ấm ức hỏi: “Vậy em còn muốn ly hôn với anh không?”
“Không ly hôn, sẽ không ly hôn.” Khâu Sảng dùng ngón tay vuốt gọn tóc sau gáy anh ấy.
Nghe được câu trả lời mình mong đợi, nhưng Tần Noãn Phong vẫn đau lòng, anh ấy tựa đầu lên vai cô tiếp tục tủi thân: “Tại sao em lại đối xử với anh như vậy, anh đã làm gì sai chứ?”
Khâu Sảng thở dài nặng nề, tìm bừa một cái cớ: “Gần đây tâm trạng em không tốt…”
“Bây giờ tâm trạng tốt hơn rồi chứ?” Tần Noãn Phong nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Ừm.” Khâu Sảng gật đầu.
Tần Noãn Phong hít hít mũi: “Lương tâm em không cắn rứt sao?”
“Được rồi, là em sai, đừng giận nữa.” Khâu Sảng nhẹ nhàng vuốt má Tần Noãn Phong, trong mắt cô ấy tràn đầy sự thương xót.
Tần Noãn Phong không dễ bị dỗ dành như vậy: “Không được, anh vẫn còn giận. Em đừng tưởng chỉ nói vài câu là anh sẽ tha thứ, lần này không dễ dàng thế đâu.”
“...” Trong lòng Khâu Sảng cảm thấy như cạn kiệt sức lực, nếu không phải bất ngờ biết được bệnh tình của anh ấy, có lẽ giờ đây Khâu Sảng đã biến mất khỏi tầm mắt đối phương rồi chứ đừng nói đến chuyện dỗ dành.
“Em lại đây.” Tần Noãn Phong yêu cầu.
Khâu Sảng không nghĩ nhiều mà nhích người lại gần, chỉ thấy Tần Noãn Phong vòng tay ôm chặt lấy cô ấy, ôm thật chặt, rồi khuôn mặt anh ấy tiến đến gần.
Đôi môi mềm mại phủ lên…
Mặc dù hai người đã hôn nhau rất nhiều lần, nhưng trong hoàn cảnh này thì đây là lần đầu tiên. Khâu Sảng bị hôn đến mức không thở nổi phải vùng vẫy trong lòng anh ấy.
Cuối cùng Tần Noãn Phong cũng miễn cưỡng buông cô ấy ra.
Anh ấy lau đi vệt nước trên môi: “Đã mấy ngày anh không hôn em rồi, còn không cho anh đã nghiền.”
Bọn họ đang ở vào độ tuổi sung sức dễ dàng bị k*ch th*ch. Khâu Sảng thở hổn hển một lát, cố ý tránh ánh mắt anh ấy, đứng dậy đi ra chỗ khác.
“Đi đâu đấy?” Tần Noãn Phong theo dõi cô ấy mọi lúc.
“Đi vệ sinh.” Khâu Sảng cảm thấy nhiệt độ trong phòng bệnh ngày càng cao, nóng đến mức cô ấy không thể chịu nổi.
-
Do Tần Noãn Phong từ chối ở lại bệnh viện để theo dõi qua đêm nên họ về nhà ngay trong ngày. Trên đường về, Khâu Sảng nhận được cuộc gọi từ lãnh đạo đài truyền hình.
Trong điện thoại, lãnh đạo nói: “Khâu Sảng, cô xuất viện rồi sao không về đài, sao không nói với chúng tôi một tiếng, cô còn coi công việc này ra gì không? Còn coi chương trình này ra gì không?”
Khâu Sảng dùng sự im lặng đáp lại.
Lãnh đạo nói tiếp: “Đài vì chiếu cố cô mà đặc biệt sắp xếp người dẫn chương trình thay thế cô hoàn thành buổi ghi hình, còn cô thì sao? Cô thoải mái nằm ở nhà không nói với ai một tiếng, cô cho rằng thế là hay hả, thật quá ích kỷ! Tôi nghiêm túc thông báo với cô, ngay lập tức quay lại đài, nếu trước mười giờ tối nay tôi không thấy cô, thì sau này cô không cần đến nữa.”
Cuộc gọi kết thúc.
Khâu Sảng còn chưa nói gì, Tần Noãn Phong ngồi bên cạnh đã lên tiếng: “Hay là đừng làm nữa.”
Khâu Sảng lặng lẽ nhìn anh ấy.
“Chồng có thể nuôi em mà.” Tần Noãn Phong ôm lấy vai cô ấy.
Khâu Sảng vẫn không nói gì, ánh mắt dần hạ xuống.
Tần Noãn Phong cọ cọ đầu vào cô ấy: “Đừng buồn nữa, chỉ là công việc thôi mà, nghỉ rồi tìm việc khác là được. Em có một người chồng như anh đã đủ để người khác ghen tị rồi, không thể yêu cầu cuộc sống quá hoàn hảo.”
“Noãn Phong, anh có muốn có con không?” Khâu Sảng nghĩ đến tương lai.
Hai người vẫn đang ngồi trên taxi, khi đề cập đến chủ đề này, rõ ràng Tần Noãn Phong hơi ngượng ngùng: “Muốn chứ, sao anh lại không muốn có con với người phụ nữ mình yêu.”
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Khâu Sảng.
Khâu Sảng cắn môi nói: “Nếu em không thể sinh con thì sao?”
Cô ấy lo lắng bệnh của mình sẽ di truyền cho thế hệ sau.
Tần Noãn Phong không biết rõ tình hình thực tế nên không hiểu nổi: “Sao em lại không sinh được? Trước khi kết hôn chúng ta đã kiểm tra rồi mà, cả hai đều có khả năng sinh sản bình thường. Khâu Sảng, có phải em không muốn sinh không?”
“Em không muốn sinh.” Khâu Sảng đổi lý do thoái thác.
Tần Noãn Phong im lặng.
Khâu Sảng có thể hiểu sự im lặng của anh ấy, bởi hầu hết đàn ông bình thường đều muốn có con, đặc biệt là một người xuất sắc như Tần Noãn Phong, có rất nhiều phụ nữ muốn sinh con cho anh ấy.
Nếu Khâu Sảng là Tần Noãn Phong, cô ấy cũng sẽ không cần một người phụ nữ không muốn sinh con, dù có yêu đến mấy cũng không thể.
-
Chưa kịp nghĩ xem làm sao để nói với Khâu Sảng về việc thí nghiệm có thể thất bại, Lâm Hiểu Hiểu đã bị sốc khi Thẩm Nghiêm đề cập đến chuyện ngủ chung giường.
Cô trằn trọc không ngủ được, nằm trên giường suy nghĩ mãi về lời của Thẩm Nghiêm, không biết anh nói đùa hay thật sự có ý định đó. Đêm hôm khuya khoắt cô bò dậy soi gương, nhìn đi nhìn lại chính mình, quan sát kỹ lưỡng.
Quan sát mãi, cô vẫn cảm thấy mình không hấp dẫn đến mức khiến một người đàn ông xuất sắc như Thẩm Nghiêm có ý nghĩ đó. Dù nhìn thế nào, cô cũng chỉ thấy mình là một cô gái ưa nhìn, ngũ quan đoan chính, chẳng thể nào sánh được với những người đẹp thực sự.
Chẳng lẽ thẩm mỹ của Thẩm Nghiêm khác người?
Đúng vậy, chắc chắn là thế, thẩm mỹ của anh khác người, nếu không tại sao ban đầu lại nhất quyết muốn cưới cô, cưới rồi còn đối xử tốt với cô như vậy, chắc chắn vì trong mắt anh, cô chính là một người đẹp không chê vào đâu được.
Chắc chắn là vậy!
Lâm Hiểu Hiểu tự cho là đã tìm ra chân tướng, rất hài lòng trở về giường ngủ. Nhưng ngủ được một lát cô lại bắt đầu nghĩ, không biết Thẩm Nghiêm ở phòng bên cạnh đã ngủ chưa, đêm nay anh mặc đồ ngủ gì, hay là anh không mặc đồ ngủ…
Đống suy nghĩ linh tinh làm Lâm Hiểu Hiểu ngủ không ngon giấc, sáng sớm thức dậy với đôi mắt thâm quầng.
“Thẩm Nghiêm.” Lâm Hiểu Hiểu đứng trước cửa phòng ngủ của anh.
Thật hiếm khi cô dậy sớm như vậy, Thẩm Nghiêm vẫn chưa thay đồ, mặc đồ ngủ chào cô: “Chào buổi sáng.”
Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên kéo tay áo anh, hỏi: “Thẩm Nghiêm, có phải anh thích em không?”
Nhìn thấy bộ dạng thiếu ngủ của Lâm Hiểu Hiểu, Thẩm Nghiêm ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng thân mật nói: “Em ngủ thêm chút nữa đi, lát anh dẫn em đi leo núi.”
“Em không buồn ngủ…” Lâm Hiểu Hiểu lạc đề: “Leo núi? Dẫn em đi leo núi làm gì, anh muốn đẩy em xuống núi sao?”
Thẩm Nghiêm: ...
Đúng là có đôi khi đọc quá nhiều tin tức xã hội không phải là chuyện tốt.