Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 23

Lâm Hiểu Hiểu không được ngủ ngon đã đánh một giấc trên du thuyền riêng của Thẩm Nghiêm.

Khi gần đến nơi, cô mới từ từ bò dậy trên tấm nệm phơi nắng, mơ màng nhìn chằm chằm vào ngọn núi Thanh Nhai gần ngay trước mắt. Cô ngáp một cái, thông qua lối đi bên trái du thuyền bước vào khu vực Thẩm Nghiêm đang ngồi.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, liên tục nhón lấy miếng dưa hấu trong đĩa trái cây đưa vào miệng. Mùa hè còn chưa đến, dưa hấu đầu mùa không quá ngọt lịm, mát lạnh vừa đủ.

“Sao anh lại nghĩ đến chuyện dẫn em đi leo núi?” Lâm Hiểu Hiểu uống nước dưa hấu giải khát, cuối cùng cổ họng cũng không còn khô khốc nữa.

Thẩm Nghiêm đeo kính mát, tay lắc ly rượu đầy đá, giọng nói ung dung: “Đưa em đi hẹn hò.”

“Anh lại hẹn hò với em?” Lâm Hiểu Hiểu đã nghe anh dùng từ này lần thứ hai rồi: “Tại sao?”

“Để phá vỡ mối quan hệ vợ chồng thuần khiết của chúng ta.” Thẩm Nghiêm hạ kính mát xuống một chút, lộ ra ánh mắt trêu chọc.

Lâm Hiểu Hiểu lập tức không nuốt nổi nữa: “Sao anh cứ không đứng đắn thế nhỉ!”

Nghe vậy, Thẩm Nghiêm đẩy kính mát trở lại, tao nhã nhấp một ngụm rượu lạnh, dường như muốn cứu vãn hình ảnh của mình trong lòng vợ.

Anh vốn có vẻ ngoài hơi lạnh lùng, sống mũi cao thẳng và đôi môi sắc nét kết hợp với quai hàm gọn gàng, nhìn thế nào cũng giống một quý công tử. Đặc biệt là khi anh che đi đôi mắt lộ ra chút cảm xúc, chỉ nhìn vào cốt tướng* ngay thẳng và phong cách ăn mặc cấm dục của anh, không ai có thể liên tưởng anh đến cái người thỉnh thoảng lại buông vài câu trêu chọc.

(Bản chất và phẩm chất nội tâm của một người, thể hiện qua thần thái và dáng vẻ bên ngoài.)

Khi du thuyền cập bến, Thẩm Nghiêm đứng phía sau đỡ Lâm Hiểu Hiểu để cô lên bờ trước.

“Cảm ơn.” Lâm Hiểu Hiểu thuận miệng nói tiếng cảm ơn.

Thẩm Nghiêm vẫn không đứng đắn, cười nói: “Khách sáo với anh vậy sao?”

Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn anh một cái, không biết nên nói gì.

May mà Thẩm Nghiêm tự điều chỉnh lại, anh lên bờ tháo kính mát xuống đưa cho cô: “Trên đây có dấu vân tay của anh, nếu lát nữa anh đẩy em xuống núi, cảnh sát có thể lần theo dấu vân tay mà tìm đến anh.”

Trước khi xuất phát Lâm Hiểu Hiểu có nói đùa một câu, anh lại coi là thật. Lâm Hiểu Hiểu đeo kính mát của anh lên, nhìn quanh một lượt: “Ừm, kính này cũng được đấy, tặng em nhé? Cảm ơn anh trước.”

Thẩm Nghiêm cười mỉm không nói gì.

“Anh cười lên trông đẹp lắm, Thẩm Nghiêm, rảnh rỗi thì cười nhiều một chút, không em lại tưởng cả ngày anh phải gánh vác thâm thù đại hận gì đấy!” Lâm Hiểu Hiểu vỗ nhẹ cánh tay anh như một người anh lớn.

Hành động cố ý phá tan không khí mập mờ này khiến Thẩm Nghiêm hơi không hài lòng, anh không thể để cuộc hẹn hò mà mình sắp đặt kỹ lưỡng biến thành chuyến du ngoạn của hai người anh em được, thế là anh dang tay ôm cô vào lòng.

Lâm Hiểu Hiểu cảm nhận được hormone nam tính độc quyền từ lồng ngực rắn chắc của anh, cô khẽ ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh.

“...”

Lúc này sự im lặng còn hơn ngàn lời nói. Từng giây từng phút khi Lâm Hiểu Hiểu đối diện với ánh mắt của Thẩm Nghiêm đều như một cảnh phim dài – cô chìm đắm trong vẻ đẹp của anh không thể tự thoát ra.

Thẩm Nghiêm không biết đã học được bí kíp tình yêu từ đâu, nhưng ngay khi thấy cô bị mê hoặc bởi mình, anh lại nhẹ nhàng thổi một hơi vào mặt cô.

Hơi nóng phả vào giữa môi và mũi giống như một nụ hôn vậy, Lâm Hiểu Hiểu xấu hổ đỏ mặt tía tai, gắng sức đẩy anh ra: “Thẩm Nghiêm, anh làm gì vậy?!”

Thẩm Nghiêm đắc ý đi theo sau cô, chẳng còn chút dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Hai người đến chân núi, Lâm Hiểu Hiểu kiên quyết không muốn leo núi cùng anh mà hậm hực đi trước, bỏ xa anh một đoạn. Tuy nhiên, cứ leo một quãng cô lại giả vờ quay đầu nhìn một cái, để chắc chắn rằng mình không bỏ rơi Thẩm Nghiêm quá xa, nhưng cũng không để anh lại quá gần.

Hai tiếng sau, Lâm Hiểu Hiểu thực sự không còn sức để dẫn đầu nữa. Cô đành ngồi phịch xuống bậc thang, chờ Thẩm Nghiêm tiến lại gần. Khi Thẩm Nghiêm cúi xuống, cô lập tức quay mặt đi, sợ anh lại thổi vào mặt mình lần nữa.

“Mới thế đã mệt rồi?” Thẩm Nghiêm chống gậy leo núi, không hề th* d*c hay đổ mồ hôi chút nào.

Lâm Hiểu Hiểu đang mải xoa bóp chân: “Em đâu có khỏe như anh, rảnh rỗi quá nên mới rủ em leo núi hẹn hò, ngoài việc thu hoạch được mồ hôi và nhức mỏi toàn thân ra, em chẳng thấy có gì vui cả.”

Thẩm Nghiêm quay lưng lại, cúi người xuống: “Để anh cõng em xuống núi.”

“Không cần.” Lâm Hiểu Hiểu từ chối ngay lập tức.

Thẩm Nghiêm: “Em sợ anh không cõng nổi em à?”

“Không phải.” Thực ra Lâm Hiểu Hiểu có hơi lo lắng về vấn đề này.

“Em không tự tin vào bản thân hay là không tin anh?” Thẩm Nghiêm đã đoán được suy nghĩ của cô.

Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy: “Không cần đâu, em tự đi xuống được.”

“Yên tâm đi, anh cõng nổi em mà, dù em có nặng thêm chút nữa anh cũng vẫn cõng được.” Thẩm Nghiêm phơi bày bí mật nhỏ mà cô khó lòng thừa nhận.

Mặt Lâm Hiểu Hiểu đỏ bừng: “Anh nói em mập à?”

“Không mập, rất cân đối.” Thẩm Nghiêm hạ thấp giọng: “Anh thích.”

Phải thừa nhận dạo này kỹ năng trêu chọc của Thẩm Nghiêm đã tăng lên đáng kể, chỉ bằng hai câu nói ngắn gọn đã khiến Lâm Hiểu Hiểu không giữ nổi bình tĩnh, cô bịt tai chạy thục mạng xuống núi.

Vừa chạy còn vừa hét: “Aaaaa…”

Thế giới này đảo lộn quá rồi, cô chịu không nổi nữa!

Đang chạy, Lâm Hiểu Hiểu bỗng nhiên ngã chúi xuống vệ đường, mặt mũi đầy đất.

Phì phì phì!

Sau khi nhổ đất ra khỏi miệng, cô thử đứng dậy nhưng ngay lập tức cảm nhận được cơn đau nhức dữ dội ở mắt cá chân trái.

Hỏng rồi, giờ không thể chạy nổi nữa.

May mà Thẩm Nghiêm vẫn luôn theo sau. Anh quỳ một chân xuống, vừa kiểm tra tình trạng vết thương của cô vừa nói một câu kinh người: “Đây chính là trừng phạt vì em bỏ rơi chồng mình đấy, nhớ kỹ chưa?”

Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn anh.

“Có cần anh cõng em không?” Thẩm Nghiêm biết rõ mà vẫn cố hỏi.

Lâm Hiểu Hiểu im lặng nắm chặt tay, liên tục tự nhủ trong lòng, người làm việc lớn co được giãn được, không cần phải tranh giành sĩ diện nhất thời, khi nào cần nhượng bộ thì cứ nhượng bộ.

Vì thế cô dứt khoát gật đầu, sau đó trèo lên lưng Thẩm Nghiêm.

Vì kiên trì tập luyện nên Thẩm Nghiêm có thân hình mặc đồ trông gầy gò, nhưng khi c** đ* lại đầy cơ bắp. Lâm Hiểu Hiểu cảm nhận được bờ vai vững chãi, tứ chi mạnh mẽ, cơ bắp nên có đều có, không phải là một học giả yếu đuối suốt ngày làm ổ trong phòng sách.

Con đường xuống núi trở nên dài hơn vì trọng lượng của thêm một người. Cổ và tóc mai Thẩm Nghiêm bắt đầu rịn mồ hôi.

Lâm Hiểu Hiểu vốn mẫn cảm với mùi mồ hôi, nhưng lần này khi chăm chú nhìn vào mồ hôi trên cổ anh, cô lại không cảm thấy khó chịu tí nào. Cô thậm chí cảm thấy Thẩm Nghiêm rất nam tính, có điều xuất phát từ đạo đức, cô vẫn đề nghị: “Thẩm Nghiêm, anh để em xuống, để em tự đi.”

Thẩm Nghiêm dừng lại, nghiêm túc nói: “Sự tiếp xúc tứ chi thích hợp có lợi cho việc tăng cường tình cảm của chúng ta, huống chi tình trạng sức khỏe của em hiện tại không ủng hộ việc em tự đi xuống núi.”

“…” Lâm Hiểu Hiểu không còn gì để nói. Đáng lẽ cô nên sớm biết rõ Thẩm Nghiêm chỉ có trí não của dân khoa học tự nhiên, mọi việc đều áp dụng công thức là có thể giải quyết.

Nếu áp dụng vào chỗ khác thì không nói, nhưng không biết rốt cuộc cuốn sách hướng dẫn tán tỉnh này từ đâu ra? Lâm Hiểu Hiểu không thể hiểu nổi.

-

Về đến nhà, Khâu Sảng tưởng rằng chủ đề con cái có thể được bỏ qua, không ngờ Tần Noãn Phong lại nghiêm trọng hóa vấn đề.

Tần Noãn Phong kéo cô ấy lại hỏi: “Khâu Sảng, rốt cuộc em có phải là phụ nữ không?”

Khâu Sảng khó chịu vô cùng, kéo cổ áo anh ấy hỏi ngược lại: “Anh có phải là đàn ông không?”

“Nếu là phụ nữ thì sao không muốn sinh con!” Tần Noãn Phong càng hét càng to.

Nếu không phải vì lo Tần Noãn Phong bị kích động, Khâu Sảng đã sớm đưa cho anh ấy một bản thỏa thuận ly hôn rồi. Giờ cô ấy chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Khâu Sảng chán nản ngồi thừ ra trên sô pha: “Em không sinh con, anh có thể làm gì em?”

“Không được!!!” Tần Noãn Phong giữ chặt cô ấy lắc mạnh: “Chúng ta nhất định phải có con!!”

“Dựa vào cái gì?” Khâu Sảng bị anh ấy lắc đến chóng mặt.

Tần Noãn Phong nghiêm túc nói: “Bởi vì đó là kết tinh tình yêu của chúng ta, là điều cần thiết để có một gia đình hoàn chỉnh. Không có con thì sao có thể xem là một gia đình?”

“……Tần Noãn Phong, nếu không thì anh tìm người khác sinh đi.” Giọng Khâu Sảng rất bình tĩnh, không phải đang nói đùa.

Nhưng đối với Tần Noãn Phong, lời này lại có một ý nghĩa khác: “Anh không cần người khác, anh chỉ cần em!! Anh kết hôn với em, sao lại không thể sinh con với em?!”

Khâu Sảng gạt tay anh ấy ra: “Noãn Phong, em thực sự không thể sinh được, đừng làm ầm lên nữa.”

“Có phải em không còn yêu anh……” Tần Noãn Phong lại bắt đầu diễn vở kịch khổ tình.

Khâu Sảng cảm thấy rất bất lực: “Em nói không yêu chính là không yêu đấy.”

Tần Noãn Phong bi thương vô cùng ôm lấy ngực mình: “Ôi, đau quá, anh sắp chết rồi.”

“……” Khâu Sảng thực sự muốn đánh anh ấy: “Anh còn giả vờ?”

“Anh thật sự rất khó chịu.” Giọng Tần Noãn Phong nghe như sắp khóc tới nơi.

Dù có phải thật hay không thì Khâu Sảng cũng không thể tiếp tục tranh cãi nữa. Cô ấy thở dài, nghiêng người ôm Tần Noãn Phong: “Được rồi, không cãi nhau nữa, còn khó chịu không?”

Tần Noãn Phong không bỏ lỡ cơ hội này: “Em có yêu anh không?”

“Yêu anh.” Khâu Sảng thấp giọng đáp.

“Yêu anh sao lại không muốn sinh con cho anh?” Tần Noãn Phong tiếp tục truy hỏi.

Khâu Sảng: …

Tần Noãn Phong nhíu mày: “Em nói đi!”

“Không có lý do gì cả.” Khâu Sảng không tìm được lý do hoàn hảo, nhưng lại có một ý tưởng táo bạo: “Noãn Phong, nếu anh thật sự muốn có con, có thể tìm người khác sinh một đứa, sau đó chúng ta cùng nuôi, như vậy sẽ không cần phải ly hôn.”

Tần Noãn Phong không thể tin nổi nhìn cô ấy: “Khâu Sảng, em đang nói linh tinh gì vậy, anh phải tìm ai để sinh con chứ? Anh muốn có con của hai chúng ta, em thật sự không muốn sao? Nếu không muốn, sao em lại cưới anh, trước khi kết hôn em chưa từng nói là không muốn có con!”

“Vậy giờ anh muốn ly hôn sao?” Khâu Sảng không muốn tiếp tục tranh luận mãi về việc nên có con hay không. Cô ấy đã nhượng bộ đến mức đồng ý nuôi con của Tần Noãn Phong với người khác rồi, mà anh ấy vẫn chỉ trích cô ấy mãi.

Khâu Sảng mệt rồi.

Nhắc đến chữ ly hôn, thái độ của Tần Noãn Phong thay đổi ngay lập tức: “Sao em cứ động một chút lại đề cập đến ly hôn thế, Khâu Sảng, đời này anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em, dù chúng ta gặp phải vấn đề gì, cũng không được dính đến chuyện ly hôn. Em có thể thảo luận, nhưng đừng lấy ly hôn ra để đe dọa anh không?”

Khâu Sảng câm nín.

“Rốt cuộc em gặp phải vấn đề gì, là vì công việc sao?” Tần Noãn Phong nắm tay Khâu Sảng, cố gắng trò chuyện với cô ấy.

Khâu Sảng lắc đầu.

“Là bố mẹ em xảy ra chuyện sao?” Tần Noãn Phong tiếp tục suy đoán.

“Không phải.” Khâu Sảng không muốn anh ấy tiếp tục đoán nữa, cô ấy rút tay lại, đứng dậy rời khỏi sô pha.

Tần Noãn Phong ôm lấy cô ấy từ phía sau: “Vậy là vì lý do gì, chẳng lẽ em đã có người khác rồi, không còn yêu anh nữa không?”

“Nếu anh đã yêu em nhiều như vậy, sao không thể chấp nhận chuyện không có con?” Khâu Sảng muốn xé bỏ lớp mặt nạ tình cảm giả tạo này.

Chủ đề lại trở về điểm xuất phát, Tần Noãn Phong lặp lại lời cô ấy: “Nếu em cũng yêu anh, tại sao lại không muốn sinh con của chúng ta?”

Là không muốn sao? Khâu Sảng trả lời trong lòng: Không phải.

Thực ra cô ấy sẵn lòng, chỉ là bây giờ không thể, cô ấy không dám.

Bình Luận (0)
Comment