Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 25

Tiễn Khâu Sảng đi, Lâm Hiểu Hiểu tạm thời chưa về nhà, cô đến trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng.

Cô mua một ly trà sữa rồi chọn đại một cửa hàng bán bánh ngọt, vào đó ngồi ăn bánh. Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại lên, nhìn vào số dư trong tài khoản mà buồn rầu.

Cô đã không đi làm một thời gian, trong tay vốn chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mấy ngày nay tiêu xài cũng sắp hết sạch. Bề ngoài cô là một bà nội trợ toàn thời gian, không cần phải ra ngoài tìm việc lương vài ngàn một tháng, nhưng thực tế Thẩm Nghiêm chưa bao giờ đưa cô một đồng nào.

Hừ, đồ lừa đảo!

Chủ tịch gì chứ, keo kiệt đến từng xu!

Lâm Hiểu Hiểu căm giận nuốt một miếng bánh.

Đúng lúc cô định khóa màn hình, điện thoại chợt rung lên: [Chuyển khoản thành công: 1.000.000 nhân dân tệ, vui lòng kiểm tra.]

Bao, bao nhiêu?!

Lâm Hiểu Hiểu đếm đi đếm lại: một trăm ngàn vạn mười triệu, trăm vạn!

Một triệu lận!!!

Lâm Hiểu Hiểu chưa từng thấy số tiền lớn như vậy nên hoàn toàn sững sờ, cô vội vàng kiểm tra thông tin người chuyển khoản. Kết quả là đối phương có xác thực tên thật, cái tên hiển thị rõ ràng: Thẩm Nghiêm.

Thì ra là Thẩm Nghiêm, đúng là Thẩm Nghiêm, ngoài Thẩm Nghiêm ra thì còn có thể là ai?!

Lâm Hiểu Hiểu bởi vì bất ngờ giàu có mà tay chân luống cuống, trong đầu cô lướt qua hàng loạt quần áo xinh đẹp và đủ loại món ăn ngon, cô băn khoăn không biết nên mua cái nào trước.

- Đinh.

Điện thoại nhận được tin nhắn, là từ Thẩm Nghiêm: [Em nhận được tiền sinh hoạt tháng này chưa?]

Lâm Hiểu Hiểu ôm điện thoại, phấn khích đỏ bừng cả mặt, ngón tay gõ lia lịa: [Nhận được rồi, nhận được rồi, moah moah!]

Gõ xong cô lại thấy không ổn, bèn xóa chữ “moah” đi, thay vào đó là “cảm ơn”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy như vậy lại quá xa cách, thế là bắt đầu trăn trở không biết nên bày tỏ thế nào cho đúng.

Chưa đợi cô chọn xong từ ngữ, dường như Thẩm Nghiêm bên kia đã tiếp thu được suy nghĩ của cô, anh gửi đến: [Không cần khách sáo, moah moah.]

Lâm Hiểu Hiểu quăng điện thoại đi, dùng tay che mặt: Sao người này cái gì cũng biết vậy chứ…

-

Bỗng chốc trở thành triệu phú, Lâm Hiểu Hiểu lập tức ghé ngay vào cửa hàng quần áo, cô muốn mua vài chiếc váy đắt đỏ mà trước đây cô chưa bao giờ dám mua.

Đứng trước gương thử đồ, Lâm Hiểu Hiểu thấy dường như mình trong gương khác hẳn với bình thường. Trong cửa hàng, bất kỳ chiếc váy nào cũng có giá bằng cả tháng lương, thậm chí là hai ba tháng lương trước đây của cô.

Thế nhưng hôm nay, vào giờ phút này, cô muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu!

“Thưa cô, cô thấy hài lòng không ạ?” Nhân viên bán hàng giúp cô chỉnh lại vạt váy: “Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, cô là người đầu tiên mặc thử đấy, đường eo và dáng váy này rất phù hợp với cô.”

Lâm Hiểu Hiểu gật đầu: “Ừm, được đấy.”

"Mấy mẫu này cũng rất hợp với cô, tôi gói tất cả lại nhé?” Nhân viên bán hàng khéo léo đề xuất thêm.

Thực sự thì chiếc váy nào cũng đẹp cả, Lâm Hiểu Hiểu đang định đồng ý thì từ phòng thay đồ bên cạnh có một cô gái khác bước ra.

Cô gái này mặc chiếc váy giống hệt Lâm Hiểu Hiểu, nhưng khác biệt là cô ấy da trắng, chân dài, mặc lên nhìn như người mẫu sắp bước lên sàn diễn, còn Lâm Hiểu Hiểu thì trông rất bình thường.

So với cô gái kia, Lâm Hiểu Hiểu bỗng thấy chiếc váy này chẳng còn đẹp như lúc đầu nữa. Thậm chí cô còn nghĩ rằng mình mặc gì cũng sẽ không đẹp, bởi vì vấn đề không nằm ở chiếc váy, mà là ở sự khác biệt quá lớn giữa người với người!

“Thôi, tôi không lấy nữa.” Lâm Hiểu Hiểu thay lại quần áo, cúi đầu ủ rũ rời khỏi cửa hàng.

-

Không mua được váy đẹp, Lâm Hiểu Hiểu thấy cảm thấy rất bực bội, cô quyết định sẽ đi ăn loại kem đắt nhất trong trung tâm thương mại!

Ngồi trong quán kem cao cấp, Lâm Hiểu Hiểu gọi tất cả các vị mà cô chưa từng thử qua.

Ban đầu cô định mỗi loại sẽ thử một muỗng, ăn không hết thì vứt đi, dù sao bây giờ cô là người có tiền, nhưng khi đang định vứt đi thật, thói quen và sự giáo dục mà cô đã nhận được trong suốt hơn hai mươi năm qua lại không cho phép cô lãng phí thức ăn như thế.

Vậy nên cô bất chấp hậu quả mà ăn hết sạch.

-

Ăn xong kem, Lâm Hiểu Hiểu lại dạo quanh trung tâm thương mại. Khi đi ngang qua một dãy cửa hàng xa xỉ, cô ngó vào bên trong qua những ô cửa kính trưng bày tinh xảo.

Những chiếc túi và giày dép bên trong cũng không đắt lắm, chỉ cần chục ngàn hay trăm ngàn là có thể mua được. Lâm Hiểu Hiểu nghĩ, với tiền sinh hoạt phí trăm vạn mỗi tháng của cô, mua một chiếc túi mấy chục vạn có vẻ cũng không quá đáng.

Cô lưỡng lự đứng ở cửa một lúc.

“Nếu có nhu cầu, cô có thể vào trong xem qua.” Nhân viên bán hàng nam mặc vest đen niềm nở chào đón cô.

Lâm Hiểu Hiểu vô thức bước vào trong, tiện tay cầm lên một chiếc túi, những con số trên mác giá đi kèm một loạt số không phía sau.

Nhân viên bán hàng ôn hòa nói: “Đây là mẫu cơ bản của chúng tôi, chỉ có tám vạn tám, nếu cô thích có thể đeo thử.”

Chỉ có? Tám vạn tám?

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy dường như những con số ở đây chẳng có giá trị gì.

“Chúng tôi còn mẫu này nữa, đây là mẫu thịnh hành của năm nay, giá gốc là ba mươi tám vạn, hiện tại đang khuyến mãi còn ba mươi lăm vạn tám, cô xem có thích không?” Thấy cô đặt mẫu cơ bản xuống, nhân viên bán hàng lập tức giới thiệu thêm mẫu đang thịnh hành.

Mẫu thịnh hành rõ ràng cầu kỳ hơn nhiều, Lâm Hiểu Hiểu cầm chiếc túi lên xem xét vài lần, nghĩ thầm chiếc túi hơn ba mươi vạn này cô cắn răng cũng có thể mua được, dù sao cũng là tiền Thẩm Nghiêm cho, không tiêu thì uổng.

Hơn nữa, nếu đeo chiếc túi này đi dạo phố, chẳng phải cô sẽ rất có mặt mũi sao! Mọi người đều sẽ biết cô là phú bà!

-

Về đến nhà, Thẩm Nghiêm đang ở trong bếp nấu ăn.

Lâm Hiểu Hiểu rất ngoan ngoãn vào giúp đỡ, cô vừa rửa rau vừa hỏi: “Thẩm Nghiêm, có phải cổ phiếu công ty anh tăng giá không?”

“Không phải.” Thẩm Nghiêm đeo tạp dề, cúi đầu thái thịt bò.

Lâm Hiểu Hiểu hơi thấp thỏm, cuối cùng cũng hỏi ra: “Vậy sao tự nhiên anh lại chuyển cho em một triệu?”

“Nếu không chuyển tiền cho em, anh sẽ thành kẻ keo kiệt mất.” Thẩm Nghiêm đùa với cô.

Lâm Hiểu Hiểu chột dạ: “Em… em chưa bao giờ nói thế.”

“Sao không mua túi xách?” Thẩm Nghiêm thấy cô về tay không, cũng không bất ngờ.

Lâm Hiểu Hiểu: “Không cần thiết, mua một cái túi mấy trăm đồng cũng có thể dùng được, sao phải lãng phí tiền vào mấy thứ đó. Hơn nữa em không giống anh, sinh ra đã có tiền, quan niệm tiêu dùng chắc chắn không giống nhau. Em nghèo quen rồi, không thích tiêu xài hoang phí.”

“Thế còn quần áo?” Mặc dù Thẩm Nghiêm có thể đọc chip của cô để nhận được đáp án, nhưng nếu thiếu đi quá trình trò chuyện, hai người sẽ trở nên xa lạ.

Vì vậy, anh tình nguyện biết rõ còn cố hỏi, tình nguyện làm việc thừa thãi, nhưng vẫn muốn trò chuyện trực tiếp với Lâm Hiểu Hiểu.

Những suy nghĩ này của anh, Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn không hay biết, cô vẫn cố gắng che giấu: “Quần áo cũng bình thường thôi, em mặc không đẹp lắm, đợi khi nào thấy bộ nào đẹp hơn thì mua cũng chưa muộn.”

Nói đến đây, Thẩm Nghiêm cũng không hỏi thêm nữa. Sau khi nấu xong bữa tối, hai người ăn xong thì tắm rửa đi ngủ.

-

Trước khi đi ngủ, Lâm Hiểu Hiểu vẫn đang lật xem số dư trong tài khoản của mình, dù đã qua nửa ngày nhưng cô vẫn chưa thể hết choáng ngợp trước sự giàu có bất ngờ này, sợ rằng chỉ cần chớp mắt thôi là tất cả sẽ biến thành một giấc mơ.

“Ngủ chưa?” Thẩm Nghiêm gõ cửa phòng cô.

Lâm Hiểu Hiểu cách cửa hỏi anh: “Chưa, có chuyện gì vậy?”

Cửa không khóa, Thẩm Nghiêm trực tiếp mở cửa bước vào. Lâm Hiểu Hiểu hoảng hốt ngồi bật dậy trên giường.

“Sao, sao anh lại vào đây…” Đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy rất bối rối.

Thẩm Nghiêm ngồi xuống bên cạnh giường: “Không hoan nghênh anh sao?”

“Anh có việc gì cứ nói thẳng đi.” Lâm Hiểu Hiểu kéo chăn lên cao, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.

Cảnh tượng cô nam quả nữ ở chung một phòng, gió mát trăng thanh bốn bề không người, không chừng lại nảy sinh chuyện phong hoa tuyết nguyệt củi khô lửa cháy gì đó, Lâm Hiểu Hiểu không thể không suy nghĩ nhiều.

“Em đã bao giờ nghĩ đến chuyện phẫu thuật thẩm mỹ chưa?” Thẩm Nghiêm đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan gì.

Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên: “Sao em phải phẫu thuật thẩm mỹ?”

Thẩm Nghiêm chỉ vào đầu mình: “Vì anh nghe nói gần đây có ai đó đang lo lắng về ngoại hình của mình, lo đến mức nghĩ rằng mình không xứng với anh.”

Bị nói trúng tâm tư, Lâm Hiểu Hiểu tức giận lấp l**m: “Em… em không có!”

“Thực ra nếu em muốn phẫu thuật, với công nghệ hiện nay hoàn toàn có thể làm được.” Dường như Thẩm Nghiêm ủng hộ việc cô đi phẫu thuật thẩm mỹ.

Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một lúc: “Không cần đâu, toàn là silicon và nhựa, giả tạo lắm, sau này còn phải bảo dưỡng.”

Thẩm Nghiêm: “Đó là chuyện quá khứ rồi, bây giờ có thể lấy tế bào gốc để nuôi cấy sụn, làm ra rất tự nhiên, mà cũng không bị bài xích.”

“Thật sao?” Lâm Hiểu Hiểu nghiêng người tới gần anh.

Thẩm Nghiêm gật đầu.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của anh, hỏi: “Có phải khuôn mặt này của anh đã trải qua phẫu thuật rồi không?”

Thẩm Nghiêm: “...”

“Hử?” Lâm Hiểu Hiểu nhướng mày.

“Không, là tự nhiên.” Thẩm Nghiêm bất lực giải thích.

Lâm Hiểu Hiểu dựa về phía sau: “Em cũng là tự nhiên sinh ra đã như vậy, em không đi chỉnh sửa đâu, có hoàn hảo thế nào đi nữa cũng không bằng hàng thật, đây là lời anh nói mà.”

“Vậy em không cảm thấy tự ti sao?” Thẩm Nghiêm lại hỏi.

Lâm Hiểu Hiểu không hài lòng: “Hứ, Thẩm Nghiêm, anh nói gì vậy, tại sao em phải tự ti, chẳng lẽ anh thấy em xấu lắm sao? Nếu xấu thì sao anh lại cưới em, lúc đó em đâu có ép anh!”

Thẩm Nghiêm đột nhiên nâng mặt cô lên: “Không xấu, rất đẹp.”

Nói xong, anh lập tức chặn miệng cô lại, hung hăng m*t một cái.

Hành động này khiến Lâm Hiểu Hiểu bị chập mạch ngay tại chỗ, trong đầu không ngừng tua lại cảnh vừa rồi, xác nhận đi xác nhận lại rằng Thẩm Nghiêm thực sự đã hôn cô.

“Ngủ ngon.” Thẩm Nghiêm xoa đầu cô, hài lòng quay về phòng.

Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn đang bối rối, cô thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh ấy thật sự đã thích mình rồi sao…

-

Tầng hai mươi chín của tòa nhà đài truyền hình, trong phòng làm việc của giám đốc đài.

“Cô muốn từ chức?” Giám đốc đài Quách Vinh đẩy gọng kính lên, nhìn nữ MC Khâu Sảng nổi tiếng đang ngồi đối diện.

Khâu Sảng hờ hững đứng dậy: “Tôi đã nộp đơn từ chức lên phòng nhân sự rồi, hôm nay là lần cuối cùng tôi đi làm, nếu giám đốc không chấp nhận, có thể xem như tôi tự ý nghỉ việc.”

“Đợi đã.” Quách Vinh đập mạnh tay xuống bàn: “Cô nói đi là đi, cô xem chỗ này là chỗ nào thế, cô không có chút trách nhiệm và áy náy nào sao? Khâu Sảng, từ trên xuống dưới trong đài này có ai đối xử tệ bạc với cô không mà cô lại vong ân bội nghĩa như vậy, dúng là một kẻ vô ơn!”

“Cảm ơn ông và đài đã bồi dưỡng tôi, nhưng tôi không thể tiếp tục trên con đường làm MC này nữa, ông không cần nghi ngờ nơi khác đang lôi kéo tôi, tôi sẽ rời khỏi ngành này…” Khâu Sảng ngừng lại: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây cũng là lần cuối tôi gặp ông.”

Giám đốc đài Quách Vinh ngẩng đầu lên: “Khâu Sảng, cô-”

Trong phòng làm việc đã không còn bóng dáng của Khâu Sảng.

Sau khi trả lại giấy tờ và sắp xếp đồ dùng cá nhân, Khâu Sảng rời khỏi tòa nhà đài truyền hình nơi cô ấy đã làm việc nhiều năm, nơi mà thời thiếu nữ cô ấy đã từng ôm trọn bao ước mơ.

Bình Luận (0)
Comment