Tại bệnh viện tuyến ba của thành phố, sau khi đi kiểm tra phòng bệnh trở về, Tần Noãn Phong phát hiện trong ngăn kéo của mình có thêm một món quà nhỏ.
Bên ngoài gói kẹo sô-cô-la tinh xảo có dán một tờ giấy nhớ, trên đó là chữ viết tay thanh tú: [Bác sĩ Tần, hy vọng mỗi ngày anh đều có thể vui vẻ, ngọt ngào~]
Chắc lại là cô y tá nhỏ hay bệnh nhân nào đó tặng cho anh ấy, đến tên cũng không để lại.
Tần Noãn Phong vốn không xem mấy chuyện này là chuyện quan trọng gì, dù sao từ nhỏ anh ấy đã quen với việc xung quanh mình luôn có người theo đuổi và ngưỡng mộ. Nhưng từ sau lần Khâu Sảng nhắc đến chuyện này trong lúc cãi nhau, anh ấy bắt đầu suy ngẫm lại, có phải vì mình chưa xử lý tốt mới dẫn đến việc Khâu Sảng giấu sự bất mãn ở trong lòng lâu như vậy.
“Ôi, Tần, kiểm tra xong rồi hả?” Bác sĩ Lý tinh mắt, vừa bước vào đã để ý đến hộp kẹo: “Lại là em gái nào tặng thế?”
“Cậu lấy mà ăn đi.” Tần Noãn Phong tiện tay ném cho đối phương.
Bác sĩ Lý cười tươi rói, mở gói kẹo: “Cậu thật là, đào hoa quá đấy, thảo nào em dâu không vui, tôi thấy cứ ba ngày hai lượt em dâu kiếm cậu cãi nhau cũng là vì ghen thôi!”
Tần Noãn Phong chưa kịp phản bác, bác sĩ Lý đã tiếp lời: “Lần trước cậu thông đồng với chúng tôi lừa em ấy rằng cậu bị bệnh tim, về nhà em ấy không nghi ngờ gì chứ?”
“... Cậu đừng lo chuyện này nữa.” Nhắc đến việc này Tần Noãn Phong lại cảm thấy bất an.
Lúc đó vì trấn an Khâu Sảng không để cô ấy tiếp tục đòi ly hôn, anh ấy đã cùng vài đồng nghiệp trong viện bày ra một vở kịch. Nhưng có thể lừa cô ấy bao lâu thì Tần Noãn Phong không chắc, anh ấy cũng lo lắng khi lời nói dối bị phát hiện, liệu Khâu Sảng có làm ầm lên hơn không. Nhưng lúc này anh ấy không tìm được cách nào tốt hơn cả.
Ra khỏi cửa, Tần Noãn Phong đi tìm y tá trưởng.
Y tá trưởng gặp anh ấy ở hành lang, hai người chào hỏi nhau. Tần Noãn Phong đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện này, tôi muốn nói với chị một tiếng.”
“Chuyện gì vậy, bác sĩ Tần?” Y tá trưởng cười niềm nở.
Tần Noãn Phong giơ tay trái ra, khoe chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
“Hả?” Y tá trưởng chưa hiểu.
Tần Noãn Phong: “Chị cũng thấy rồi đấy, tôi là người đã có gia đình, sau này nếu có bệnh nhân nhờ y tá gửi quà cho tôi, mong chị có thể giúp tôi ngăn lại.”
Y tá trưởng thở phào: “Tôi tưởng chuyện gì nghiêm trọng chứ, đây, đây là chuyện tốt mà bác sĩ Tần, mọi người công nhận và quý mến cậu, tặng chút quà nhỏ không tính là hối lộ đâu.”
“Chị nghe tôi nói, điều tôi quan tâm không phải là giá trị món quà hay liệu có bị đồn là nhận hối lộ hay không. Tôi đơn thuần là không muốn vợ tôi hiểu lầm. Dạo này cô ấy với tôi giận nhau, cứ hiểu nhầm tôi ở bệnh viện có mối quan hệ không rõ ràng với ai đó, chị bảo tôi phải làm sao bây giờ?” Tần Noãn Phong không kìm được mà than thở.
Y tá trưởng hiểu ra: “Cũng phải... Bác sĩ Tần yên tâm, tôi sẽ nói với các y tá, sau này sẽ không nhận đồ từ bệnh nhân nữa, kể cả bản thân họ cũng không được phép lén lút tặng!”
“Cảm ơn chị nhiều.” Tần Noãn Phong quay người bước nhanh trở về văn phòng, bước chân nhẹ nhàng hơn lúc đến nhiều.
-
Tan làm, anh ấy mua một con cá vược ở chợ mang về nhà.
Vừa mở cửa anh ấy đã thấy Khâu Sảng đang nằm trên ghế mây, trên mặt còn phủ một cuốn sách, chỉ lộ ra đôi mắt và lông mày. Tần Noãn Phong lặng lẽ tiến lại gần cầm cuốn sách lên xem vài trang, phát hiện đó là một cuốn sách phổ cập khoa học về di truyền học.
Tiếng động nhỏ làm Khâu Sảng tỉnh giấc, cô ấy cựa mình trên ghế, mở mắt nhìn Tần Noãn Phong nhưng không nói gì.
“Từ khi nào em lại hứng thú với thứ này vậy?” Tần Noãn Phong đặt cuốn sách xuống bàn trà, đi vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu ăn.
Khâu Sảng vẫn im lặng, nhìn chằm chằm bóng dáng anh ấy bận rộn trong bếp và lắng nghe tiếng trẻ con nô đùa ầm ĩ dưới lầu. Một cảm giác buồn bã xâm chiếm tâm trí cô ấy, như thể những ngày tháng này qua đi sẽ không còn lại bao nhiêu.
Vo gạo bấm nút nấu cơm xong, Tần Noãn Phong bắt đầu rưới rượu, xì dầu, hành gừng và tỏi lên con cá vược đã được sơ chế, rồi đặt vào nồi hấp. Sau đó anh ấy nhặt rau xà lách, xào một đĩa rau.
Chuẩn bị xong những thứ này, anh ấy quay đầu lại nhìn Khâu Sảng: “Sao hôm nay em về sớm thế?”
Khâu Sảng không để ý đến anh ấy, c đứng dậy đi vào phòng ngủ.
“Em làm gì đấy? Anh đi làm cả ngày về nhà vẫn phục vụ em, vậy mà em còn không vui, anh biết nói lý với ai đây? Em có thể thương anh một chút được không, Khâu Sảng!” Tần Noãn Phong đuổi theo, đòi một lời giải thích.
Đối mặt với người chồng bác sĩ cao ráo đẹp trai, lẽ ra Khâu Sảng phải cảm thấy mãn nguyện mới đúng. Tình yêu và sự nghiệp từng là niềm tự hào lớn nhất của cô ấy, nhưng giờ đây chỉ còn lại tình yêu. Chính vì yêu anh ấy, cô ấy mới không muốn lôi kéo cả cuộc đời còn lại của anh ấy vào chuyện này.
“Noãn Phong.” Khâu Sảng cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa để không làm anh ấy kích động: “Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới chịu ly hôn?”
Tần Noãn Phong lùi lại một bước: “Em bị bệnh à, Khâu Sảng?”
“Em bị bệnh.” Khâu Sảng không cãi lại.
“Em bị bệnh gì, cần anh khám cho em không?” Tần Noãn Phong bị cô ấy chọc tức đến mức phải nắm chặt tay lại.
Khâu Sảng nhìn thẳng vào anh ấy: “Bệnh của em anh không chữa được.”
Tần Noãn Phong cứng họng, anh ấy ngửa đầu lên cố gắng giữ bình tĩnh: “Được, em nói xem là bệnh gì, bệnh gì mà anh không chữa được.”
Lần này đến lượt Khâu Sảng im lặng.
“Dù em có bệnh hay không, bệnh thật hay bệnh giả, đã cưới em rồi thì anh không bao giờ nghĩ đến việc ly hôn. Em muốn ly hôn thì chờ đến khi anh chết đi.” Nói xong, Tần Noãn Phong lập tức rời khỏi phòng ngủ, anh ấy không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Anh ấy sợ Khâu Sảng lại nhìn thấy mình khóc.
Trong phòng ngủ, những lời vừa rồi của Tần Noãn Phong đã khiến lòng Khâu Sảng mềm đi đôi chút.
Cô ấy lặng lẽ bước đến đứng sau lưng Tần Noãn Phong, vòng tay quanh eo anh ấy, úp mặt lên tấm lưng vững chãi rồi nói: “Noãn Phong, nếu có ngày em không còn là em nữa, anh có còn kiên trì như vậy không?”
Đuôi mắt Tần Noãn Phong đỏ lên, các khớp tay vì nắm chặt quá mức mà trở nên trắng bệch. Cảm nhận được cái ôm từ phía sau, nét mặt anh ấy dần thả lỏng. Anh ấy nắm lấy đôi tay đang vòng quanh eo mình, hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
Thế là Khâu Sảng kể cho anh ấy nghe về chuyện mình mắc bệnh nan y và sẽ tham gia vào việc cải tạo gen.
Sau khi nghe xong, Tần Noãn Phong cúi đầu trầm tư một lúc lâu.
Sau khi tiết lộ bí mật xong, Khâu Sảng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chủ động đi vào bếp bưng thức ăn rồi gọi Tần Noãn Phong ra ăn cơm.
Tần Noãn Phong chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào, bị miễn cưỡng kéo ra bàn ăn nhưng không hề động đũa.
“Ăn cơm trước đi, không ăn sẽ nguội mất.” Khâu Sảng xoa nhẹ vai anh ấy, cố gắng làm đối phương bớt căng thẳng.
Nhưng trong lòng Tần Noãn Phong vẫn nặng nề như có một tảng đá đè lên. Anh ấy nhìn vào khuôn mặt trẻ trung của Khâu Sảng, hỏi: “Nếu việc cải tạo không thành công thì có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Hạt cơm rơi xuống bàn, Khâu Sảng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Chắc là không.”
“Không nguy hiểm vậy tại sao em phải giấu anh?” Tần Noãn Phong biết cô ấy không nói thật: “Kỹ thuật chưa công khai đưa vào sử dụng, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, em vẫn dám làm chuột bạch sao?”
Khâu Sảng nhíu mày, trừng mắt: “Nếu không thì sao, anh có phương án nào tốt hơn không?”
Tần Noãn Phong bị nghẹn không nói nên lời.
Một lúc sau anh ấy mới nói: “Vậy em cũng không thể vì chuyện này mà đòi ly hôn…”
Khâu Sảng uống một ngụm nước, không lên tiếng.
“Bao năm thanh xuân của anh đều dành trọn cho em, em nghĩ có thể bỏ đi mà không cần đền bù gì ư, làm sao có thể?” Tần Noãn Phong cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.
“Năm đó bao nhiêu cô gái liếc mắt đưa đưa tình với anh, còn gửi thư tỏ tình, anh vì em mà đi qua cả rừng hoa không hề vấn vương một chiếc lá, đến giờ vẫn như vậy, còn em thì sao, nói bỏ là bỏ, em xem anh là gì?”
Tần Noãn Phong không thể ăn được nữa, dứt khoát đứng dậy ngồi xuống thảm trước ghế sô pha.
Để an ủi anh ấy, Khâu Sảng đành đặt bát xuống đi qua ôm dỗ dành: “Được rồi, là lỗi của em, đừng tức giận nữa.”
Cô ấy lo lắng anh ấy sẽ lên cơn đau tim.
Tần Noãn Phong tranh thủ làm nũng, bổ nhào vào người cô ấy: “Anh không cần em nói xin lỗi, anh cần hành động thực tế!”
“Anh muốn thế nào?” Khâu Sảng nằm trên ghế sô pha, hô hấp đã hơi hỗn loạn.
Tần Noãn Phong thút thít: “Anh muốn em ôm hôn anh!”
“…” Khâu Sảng bất lực mở rộng hai tay: “Đến đây đi.”
Và thế là Tần Noãn Phong uất ức lăn vào vòng tay Khâu Sảng, nhưng sự uất ức không vì vậy mà hết. Anh ấy nghẹn ngào lên án: “Em chẳng yêu anh gì cả, xảy ra chuyện cũng không nói cho anh biết, không nghĩ đến chuyện chia sẻ với anh. Em không tin tưởng anh, em không yêu anh, em tệ lắm, uổng công bao nhiêu năm qua anh đã hết lòng vì em…”
Khâu Sảng vỗ về tay anh ấy dỗ dành: “Được rồi, được rồi, lỗi của em, đừng khóc nữa. Nếu không người khác sẽ nghĩ em đang bắt nạt anh đó.”
“Em thế này còn không tính là bắt nạt anh sao!” Tần Noãn Phong kích động đứng dậy: “Em suýt làm anh phát điên đó!”
Khâu Sảng không biết phải đáp lại thế nào.
Thực ra từ đầu đến cuối, người đau khổ nhất phải chịu đựng nhiều nhất chính là cô ấy, mà người bị chỉ trích nhiều nhất cũng là cô ấy. Cô ấy không thể biện minh, không có chỗ để than vãn.
“Em quên mất chúng ta là vợ chồng rồi sao? Vợ chồng vốn dĩ là cùng tiến cùng lùi. Nhưng khi gặp chuyện, điều đầu tiên em nghĩ đến là bỏ rơi anh, một mình chịu đựng.” Tần Noãn Phong lại tiếp tục nói.
Khâu Sảng nhếch miệng: “Em chỉ nghe nói vợ chồng như chim cùng rừng, khi gặp tai họa thì mỗi người bay một hướng thôi.”
Câu nói này làm Tần Noãn Phong giận đến phát run, anh ấy đứng dậy, ngực phập phồng vì giận: “Khâu Sảng, em giỏi thật đó, anh nói một câu em lại phản bác một câu, trong cái nhà này không ai quản nổi em nữa rồi, anh làm chồng cũng chỉ là trên danh nghĩa, anh, anh thà chết đi cho xong!”
Nói xong anh ấy đi kéo mở cửa kính ban công, một chân bước lên lan can.
Khâu Sảng hoảng hốt chạy lại ôm chặt anh ấy: “Tần Noãn Phong, anh xuống đây!!!”
Tần Noãn Phong vẫn đang giãy dụa: “Không phải em nói lúc nguy hiểm thì mỗi người bay một nơi sao, anh sống hay chết thì liên quan gì đến em, em buông ra!”
“Em sai rồi, Tần Noãn Phong, em sai rồi!” Sức Khâu Sảng vốn không lớn bằng anh ấy, hơn nữa gần đây không nghỉ ngơi tốt khiến cả người suy yếu vô cùng, vì ngăn cản anh ấy nhảy lầu mà ngay cả sức bú sữa mẹ cũng dùng hết.
Cô ấy thật sự sợ Tần Noãn Phong sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không còn quan tâm gì nữa: “Anh xuống đi, em cầu xin anh, đừng chết mà. Em không phải không tin anh, em chỉ không muốn làm gánh nặng cho anh. Tần Noãn Phong, em thật sự yêu anh, từ hồi học sinh em đã rất thích anh, những năm qua dù anh có bận rộn thế nào em cũng chưa bao giờ oán trách, vì em thật sự rất yêu anh, kết hôn với anh là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời em, nên em không muốn anh buồn, không muốn anh vì em mà hủy hoại phần đời còn lại. Sau khi chúng ta chia tay, anh có thể tìm một người bạn đời tốt hơn…”
Chân bên ngoài rào chắn lặng lẽ rụt lại, Tần Noãn Phong dùng tay lau nước mắt cho cô ấy: “Anh không cần người bạn đời tốt hơn, Khâu Sảng, cả đời này chỉ nhận định em là vợ anh, anh không cần ai khác.”
Hai người ôm chặt nhau trên ban công, dưới màn đêm buông xuống, trong khung cảnh đèn đuốc rực rỡ của thành phố, sống chết có nhau.