Tỉnh dậy với mái tóc rối bù như tổ quạ, Lâm Hiểu Hiểu vừa đánh răng vừa hồi tưởng lại nụ hôn của Thẩm Nghiêm đêm qua - quá bất ngờ, quá nhẹ nhàng, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước vậy!
Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu vô cùng không hài lòng!
Tuy nhiên vài giây sau, khi nhận ra mình đang không hài lòng điều gì, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng lắc đầu. Không đúng không đúng, cô nên thắc mắc tại sao Thẩm Nghiêm lại hôn cô, chứ không phải chê nụ hôn đó có phải quá nhẹ nhàng hay không!
Sau khi rửa mặt xong, Lâm Hiểu Hiểu chậm rãi bước vào phòng thay đồ, khi mở tủ quần áo ra, cô ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy đủ loại túi xách với logo của các thương hiệu lớn được bày biện gọn gàng, Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống, phát hiện cả trên lẫn dưới đều là những chiếc túi hàng hiệu, đầy đủ kích cỡ và kiểu dáng. Ngay cả hai chiếc túi mà hôm qua cô còn tiếc nuối không mua cũng có mặt trong đó.
Cô cầm một chiếc túi màu cà phê đeo lên vai, đứng trước gương soi thử các góc độ. Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy rằng dù cô vẫn đang mặc đồ ngủ nhưng nhờ có chiếc túi hàng hiệu này mà khí chất của cô bỗng chốc nâng lên vài bậc, trông hệt như một tiểu thư nhà giàu được nuôi dưỡng trong khuê phòng.
Ngắm nghía từng chiếc túi xách của mình, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng hết cảm giác mới mẻ, bắt đầu thay đồ. Không ngờ trong tủ quần áo cũng đã có sự thay đổi, có thêm rất nhiều bộ váy mới mà Lâm Hiểu Hiểu chưa từng thấy qua.
Cô liếc mắt một cái đã tìm thấy chiếc váy mình thử hôm qua! Mặc dù lúc đó cảm thấy mình mặc không đẹp bằng người khác, nhưng sau đó Lâm Hiểu Hiểu vẫn hơi luyến tiếc. Cô còn do dự không biết có nên mua vào lần đi dạo phố tới hay không, nhưng giờ thì không cần phải băn khoăn nữa!
Mặc chiếc váy xinh đẹp lên người, Lâm Hiểu Hiểu xoay một vòng tại chỗ, cô nhìn thấy tà váy tung bay dưới ánh nắng mặt trời, hình ảnh mình trong gương tràn đầy niềm vui và rạng rỡ.
-
Trong phòng thí nghiệm, Sở Họa đứng trước màn hình điện tử khổng lồ, giải thích với ba người trước mặt: “Dựa vào bản đồ gen, lý do mà cô mắc bệnh Crohn là vì có sự đột biến trên nhiễm sắc thể số 17.”
“Vậy có phải chỉ cần chỉnh sửa nhiễm sắc thể này thì bệnh sẽ khỏi không?” Lâm Hiểu Hiểu đặt câu hỏi.
Sở Họa: “Về lý thuyết thì có thể.”
“Nguy cơ rủi ro là bao nhiêu?” Tần Noãn Phong lại quan tâm đến vấn đề này hơn.
Sở Họa: “Hiện tại tỷ lệ thành công của kỹ thuật này là khoảng chín mươi phần trăm, không loại trừ những trường hợp thất bại, nhưng thành công vẫn chiếm đa số.”
“Làm sao để đảm bảo chúng ta sẽ không thuộc mười phần trăm còn lại?” Tần Noãn Phong lại hỏi.
Sở Họa chưa kịp trả lời, Khâu Sảng đã lên tiếng ngăn lại: “Noãn Phong, anh đừng hỏi nữa, ngay cả khi là phẫu thuật chính quy ở bệnh viện cũng cần phải ký vào biên bản chấp nhận rủi ro, không có phương pháp điều trị nào là hoàn toàn đảm bảo.”
Tần Noãn Phong lặng lẽ nhìn cô ấy, không hỏi thêm nữa.
-
Sau khi tìm ra nguyên nhân, Sở Họa nhanh chóng dùng máy tính bào chế loại thuốc đặc trị.
Trong phòng thí nghiệm khép kín, Sở Họa đeo khẩu trang và găng tay, lấy ra ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lá, sau đó dùng ống tiêm tiêm vào cơ thể Khâu Sảng.
Khâu Sảng chỉ cảm thấy cơn chóng mặt kéo tới, sau đó mất ý thức.
Khi cô ấy tỉnh lại, đã nửa tiếng trôi qua.
“Tiến sĩ Sở…”
Cửa mở ra từ hai bên, Sở Họa bước vào: “Ô, cô tỉnh rồi à, thời gian vừa kịp.”
Khâu Sảng sờ lên lỗ kim trên cánh tay mình, mơ hồ hỏi: “Xong rồi sao?”
“Ừm, xong rồi, về nhà theo dõi một tuần, nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào thì liên lạc với tôi.” Sở Họa nhét tay vào túi áo blouse trắng, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
-
Bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Khâu Sảng vẫn còn ngỡ ngàng như trong mơ, cô ấy không ngờ khoa học hiện đại đã phát triển đến mức này. Rõ ràng trước đó còn lo quá trình điều trị sẽ phức tạp và kéo dài, vậy mà ngay sau đó cuộc điều trị đã kết thúc với tốc độ không thể tin được.
“Thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn luôn chờ ở ngoài.
Khâu Sảng lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tần Noãn Phong.
Tần Noãn Phong tiến lên nắm chặt tay cô ấy, bao nhiêu lời muốn nói đều gửi gắm qua ánh mắt.
“Bây giờ anh còn muốn có con không?” Khâu Sảng hiểu, dù có chữa khỏi bệnh này thì có con vẫn rất khó khăn.
Tần Noãn Phong nghẹn ngào không nói nên lời.
“Khâu Sảng, cậu không định có con nữa sao?” Lâm Hiểu Hiểu nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô ấy.
Khâu Sảng: “Gen này sẽ di truyền…”
“Không sao, mình biết một cách có thể giải quyết vấn đề này.” Lâm Hiểu Hiểu nhớ đến những gì Thẩm Nghiêm đã nói với cô.
Tần Noãn Phong quay đầu nhìn cô chăm chú.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của hai người, Lâm Hiểu Hiểu từ tốn nói ra vài từ: “Tùy chỉnh gen đứa bé.”
“Đó là gì?” Lần đầu Khâu Sảng nghe thấy thứ này.
Lâm Hiểu Hiểu giải thích: “Đó là tùy chỉnh gen em bé theo ý muốn của mình, từ chiều cao, màu tóc, sức khỏe đến tính cách, đều có thể tùy chỉnh. Đương nhiên, những gen có vấn đề cũng có thể được sàng lọc, không di truyền xuống.”
Là một bác sĩ truyền thống, Tần Noãn Phong không quá tin tưởng vào công nghệ kỳ lạ này: “Em nói thật sao?”
“Thật mà, từ thế kỷ trước đã có người tham gia vào thí nghiệm này, hơn nữa còn thuận lợi trưởng thành.” Lâm Hiểu Hiểu không nói người đó là ai.
Tần Noãn Phong và Khâu Sảng nhìn nhau, như thể tìm thấy một tia hy vọng mới từ tận cùng của sự tuyệt vọng.
-
Sau khi tiễn hai vợ chồng họ đi, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng thở phào một hơi, cô lang thang khắp tòa nhà công ty, còn chơi cờ với robot hai ván.
Cho đến khi Thẩm Nghiêm gọi điện cho cô: “Hôm nay trời rất đẹp.”
“Vậy thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu vân vê váy mình chơi đùa.
“Chúng ta ra ngoài đạp thanh đi.” Giọng điệu Thẩm Nghiêm vui vẻ, khác hẳn mọi khi.
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ ngợi một chút: “Được đó, dù sao em cũng đang rảnh phát chán đây.”
Bên ngoài trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tán cây đầy lá non xanh mướt, rọi xuống những tia sáng lốm đốm, ngay cả làn gió cũng ấm áp dễ chịu.
Ngồi trong xe mui trần cảm nhận hương vị đầu hè, Lâm Hiểu Hiểu gần như muốn hét lên.
“Thẩm Nghiêm, chúng ta đi đâu vậy?” Cô hỏi.
Chủ tịch Thẩm tự mình lái xe: “Đi đến nơi lãng mạn!”
Đi đến nơi lãng mạn là sao, Lâm Hiểu Hiểu không hiểu, nhưng cô cảm thấy Thẩm Nghiêm ngày càng chịu bỏ công sức vì cô. Cô cũng không còn xa lạ với anh như trước nữa, phải nói rằng từ khi anh chuyển cho cô một triệu làm tiền tiêu vặt, cô đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về anh.
Trong mắt cô, lãng mạn không chỉ là lời nói suông, mà phải thật sự được chứng minh bằng tiền bạc thì mới có thể chạm đến lòng người.
Nhớ lại trước khi kết hôn Thẩm Nghiêm từng nhận xét cô tham tiền ham sắc, Lâm Hiểu Hiểu không khỏi bật cười. Xét về lâu dài, có lẽ anh không nói sai Nhưng cô có mục đích thì sao, dù sao Thẩm Nghiêm cũng có mà.
“Lại đang nghĩ xấu về anh à?” Thẩm Nghiêm đọc được suy nghĩ của cô.
Lâm Hiểu Hiểu quay mặt đi: “Không có, em nghĩ đến anh làm gì!”
“Em không nên nghĩ đến anh sao?” Thẩm Nghiêm không nghiêm túc, tùy tiện đỗ xe bên lề đường.
Lâm Hiểu Hiểu không để ý đến anh, mở cửa xe bước xuống. Nhưng khi đứng lại nhìn quanh bốn phía, cô bỗng thấy nghi hoặc: “Đây là đâu?”
Anh đã đưa cô đến một nơi cách xa thành phố, nằm ở ngoại ô, xung quanh là những cánh đồng và thảm thực vật rộng lớn, bên trái là một bức tường bê tông kéo dài hàng trăm mét.
“Đi thôi, phu nhân.” Thẩm Nghiêm nắm tay cô, cùng bước về phía trước.
Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn băn khoăn: “Đến đây làm gì, anh muốn hái dâu tây hay hái nho?”
Thẩm Nghiêm khẽ mỉm cười với cô, không trả lời.
Rốt cuộc cũng đi đến cổng tường rào, Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy một tấm bảng hiệu bên ngoài cổng sắt có ghi một dòng chữ: “Vườn hoa tư nhân, miễn tham quan.”
Cô nhướng mày nhìn Thẩm Nghiêm: “Đây không phải là vườn hoa nhà anh chứ?”
Nếu không, sao anh lại dẫn cô đến đây.
Nhưng Thẩm Nghiêm lại lắc đầu đầy bí ẩn: “Không phải, đây là món quà anh tặng em.”
Anh nhấn vào khóa vân tay trên chuông cửa, cánh cổng sắt từ từ mở ra.
Hai người bước vào bên trong, đi qua căn nhà phía trước. Khi vén rèm tre lên, Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy một cánh đồng hoa rộng lớn ở đằng xa.
Trong cánh đồng hoa là đủ loại hoa sặc sỡ, có những loại Lâm Hiểu Hiểu gọi được tên, có những loại cô hoàn toàn không biết. Bước vào con đường nhỏ giữa vườn hoa, Lâm Hiểu Hiểu mê mẩn giữa những bông hoa xinh đẹp. Cô chụp mười mấy bức ảnh, cuối cùng còn không nhịn được nhờ Thẩm Nghiêm giúp cô chụp ảnh chung với hoa.
Thẩm Nghiêm cũng sẵn lòng giúp đỡ, chụp cho cô một hồi.
“Hình như em quên mất mình đã có chồng rồi.” Thẩm Nghiêm thấy cô chạy về, không còn đứng chụp nữa, anh ngầm ám chỉ.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn anh vài giây: “Anh cũng muốn chụp à?”
“Hình như chúng ta chưa chụp ảnh chung bao giờ.” Nhắc đến chuyện này, Thẩm Nghiêm không được tự tin lắm.
May mà Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa phản ứng kịp: “Vậy chúng ta chụp vài tấm nhé!”
Cô đứng sát bên Thẩm Nghiêm, chụp ảnh với nhiều góc độ khác nhau trong vườn hoa, mỗi bức ảnh đều là nụ cười rạng rỡ, còn tươi hơn nhiều so với khi cô chụp một mình.
“Từ giờ chủ nhân của khu vườn này chính là em, em muốn đặt cho nó một cái tên mới không?” Thẩm Nghiêm tranh thủ lúc cô đang chăm chú xem ảnh, tựa đầu vào vai cô hỏi.
Lâm Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: “Trước đây nó tên gì?”
“Vườn Vong Ưu.” Trong mắt Thẩm Nghiêm thoáng qua vài khung cảnh trong quá khứ.
Lâm Hiểu Hiểu khẽ nghiêng đầu, suýt chút nữa chạm phải mặt anh, cô bình thản quay lại, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Vậy, tại sao lại đặt tên này?”
“Sau khi mẹ anh qua đời, bố anh đã đổi tên Thẩm Viên thành vườn Vong Ưu.” Giọng Thẩm Nghiêm trầm hẳn.
Vì lý do như vậy, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy mình không nên tùy tiện thay đổi tên khu vườn này. Cô mím môi: “Vậy cứ giữ tên đó đi, dù sao bố anh cũng dùng để tưởng nhớ…”
Cô chưa kịp nói hết, Thẩm Nghiêm đã ngắt lời: “Chuyển giao cho anh rồi thì nó là của anh. Giờ anh tặng nó cho em, em cũng nên đặt cho nó một cái tên mới chứ.”
Đúng là không nên sống mãi trong quá khứ, Lâm Hiểu Hiểu ngước lên thở dài: “Gọi là gì bây giờ đây?”
Thẩm Nghiêm đứng thẳng người, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhớ lại khởi đầu của cuộc hôn nhân này, Lâm Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy như một giấc mơ, giống như một cuộc gặp gỡ kỳ diệu. Vậy là cô đã có câu trả lời: “Kỳ Ngộ, gọi là Kỳ Ngộ được không? Cuộc gặp gỡ của chúng ta chẳng phải rất đặc biệt sao, đặt tên này cũng khá phù hợp.”
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thẩm Nghiêm rất cảm động: “Được, còn tốt hơn trong tưởng tượng của anh.”
Lâm Hiểu Hiểu nhận ra có điều gì đó không đúng: “Trong tưởng tượng của anh là thế nào, chẳng lẽ anh nghi ngờ em không có văn hóa, không biết đặt tên à?”
“Anh tưởng em sẽ đặt mấy cái tên kiểu như “vườn của Hiểu Hiểu” chẳng hạn, không ngờ em lại nghĩ đến anh.” Thẩm Nghiêm thổ lộ tâm tư của mình.
Nghe vậy, mặt Lâm Hiểu Hiểu đỏ bừng lên, cô vừa đi vừa vẫy tay: “Không có đâu, em chỉ thuận miệng đặt thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, đây là tài sản chung của hai vợ chồng, sao lại chỉ đặt tên của em được. Tóm lại, anh đừng nghĩ nhiều là được.”
Bỗng eo cô bị siết chặt, hơi ấm từ phía sau truyền đến. Thẩm Nghiêm ghé sát tai cô nói: “Chuyện em đã hứa với anh, em chuẩn bị sẵn sàng thực hiện chưa?”