Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 28

Lâm Hiểu Hiểu đứng trước gương sấy khô tóc, cô bất giác nhớ lại cảnh tượng Thẩm Nghiêm cõng mình xuống núi hôm đó. Cô nhớ mùi hương dễ chịu trên người anh, nhớ những đường nét cơ bắp trên cánh tay anh, cùng với nhiệt độ cơ thể dần tăng lên của anh.

Phải làm sao đây...

Lâm Hiểu Hiểu nắm chặt khăn lau đầu, đứng ở cửa phòng tắm mà lòng tràn ngập mâu thuẫn. Chỉ cần nghĩ đến việc đêm nay sẽ chung giường chung gối với Thẩm Nghiêm, tai cô sẽ không tự chủ được mà nóng bừng lên, đôi chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Không được, không được, cô vẫn chưa sẵn sàng...

Thở ra một hơi dài, Lâm Hiểu Hiểu che hai má mình, cố gắng giữ bình tĩnh lại. Cô nghĩ, hay là thử thương lượng với Thẩm Nghiêm một lần nữa xem sao, biết đâu anh cũng chưa sẵn sàng?

Mở cửa phòng tắm ra, Lâm Hiểu Hiểu tiến đến trước cửa phòng Thẩm Nghiêm, nhưng còn chưa kịp gõ cửa cô đã hối hận.

Không đúng, sao anh có thể đồng ý trì hoãn chứ! Anh chàng này rõ ràng là bên ngoài cấm dục, nhưng bên trong lại là một tên lưu manh chính hiệu, có lẽ từ lâu đã nóng lòng muốn thân mật với cô rồi, làm sao có thể đồng ý cho cô rút lui vào phút cuối chứ!

Lâm Hiểu Hiểu lo lắng cắn móng tay.

Ngay khi cô định lén lút quay về phòng mình, giả vờ như chưa có chuyện gì hết, Thẩm Nghiêm chợt bước ra. Anh nắm lấy cổ áo ngủ của cô, từ trên cao nhìn xuống cô rồi hỏi: “Em định đi đâu?”

Nhìn vào gương mặt tuấn tú và mái tóc hơi rối của anh, trên người là áo ngủ cotton màu be nhạt mềm mại, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hình như anh cũng không đáng sợ đến thế, thậm chí còn có chút dễ thương.

Vì thế cô chột dạ nói dối: “Không có gì, em quen rồi, đi nhầm thôi.”

Thẩm Nghiêm kéo cô về phòng mình rồi ném lên giường.

“Thực ra... mấy hôm nay dì cả của em sắp đến rồi.” Lâm Hiểu Hiểu cực kỳ ngượng ngùng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Mở chăn bên kia ra, Thẩm Nghiêm nằm xuống, gối đầu lên cánh tay nói: “Theo lý mà nói, người cần lo lắng phải là anh mới đúng, bởi em mới là người háo sắc cơ mà?”

Lâm Hiểu Hiểu: “Hả?”

Thẩm Nghiêm tinh nghịch nháy mắt với cô.

Phải mất một lúc lâu sau Lâm Hiểu Hiểu mới phản ứng lại được: “Em... em chỉ có gan muốn thôi chứ không có gan làm đâu.”

“Vậy lúc nãy em đang nghĩ gì trong đầu?” Thẩm Nghiêm cố tình trêu cô.

Lâm Hiểu Hiểu ôm đầu: “Anh đừng đọc, không được đọc, em không nghĩ gì cả!!”

Thế nhưng Thẩm Nghiêm lại cười: “Không nghĩ gì còn sợ anh đọc?”

“Em... Em là người trưởng thành, lúc này nên nghĩ gì chẳng lẽ anh còn không hiểu sao? Em nói cho anh biết, từ nay về sau, không có sự cho phép của em thì không được tùy tiện đọc suy nghĩ của em!” Lâm Hiểu Hiểu thực sự thấy chột dạ.

Nhưng lời cảnh báo của cô đã quá muộn, Thẩm Nghiêm sớm đã đọc được những gì không nên đọc, anh không chỉ muốn đọc mà còn muốn nói ra: “Thực ra em muốn xem cơ bụng của anh cũng không sao, vợ chồng với nhau, chút chuyện nhỏ này không tính là gì.”

“A!!!!”

Lâm Hiểu Hiểu điên cuồng thét chói tai.

Cô không nghe nổi, cũng không muốn nghe, nhất là khi hai người còn đang nằm trên cùng một chiếc giường, giáp mặt nghe anh nói thẳng thừng như thế, điều này đúng là cực hình!

Nhìn cô giống như một con tôm luộc đỏ bừng lên, Thẩm Nghiêm cũng không dám trêu cô nữa, anh ngồi dậy an ủi cô “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, em đừng hét.”

Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng im lặng.

Sau đó Thẩm Nghiêm lại tiến đến gần cô nói thêm một câu: “Vậy chúng ta bắt đầu ngủ thôi.”

Lâm Hiểu Hiểu tròn mắt: ?

“Biểu cảm gì thế này, chúng ta ngủ chung, rốt cuộc ai là người được lợi đây.” Thẩm Nghiêm ôm cô vào lòng.

Tiến vào vòng tay anh, phản ứng đầu tiên của Lâm Hiểu Hiểu là: “Khoan đã.”

“Hửm?” Thẩm Nghiêm phát ra một tiếng nghi vấn từ trong lồng ngực, trầm ấm mà rất dễ nghe.

Lâm Hiểu Hiểu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh: “Anh chắc chắn là anh thích em chứ?”

Mặc dù lúc quyết định kết hôn rất vội vàng, nhưng sau khi kết hôn Lâm Hiểu Hiểu lại trở nên nghiêm túc hơn, vì cô phát hiện ra mình không thể hồ đồ yêu một người được. Nếu đối phương không yêu cô, vậy cuộc hôn nhân này có cần thiết kéo dài không?

“Ngốc quá.” Thẩm Nghiêm cắn nhẹ vành tai cô: “Ngày anh cưới em, anh đã thích em rồi.”

Lâm Hiểu Hiểu giật mình ngồi thẳng dậy, nhưng vô tình đụng phải cằm của Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm đau đớn ôm lấy cằm, vùi đầu vào chăn nhịn đau trong im lặng.

“Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.” Lâm Hiểu Hiểu vội vàng kéo áo ngủ của anh ra, muốn xem xét tình trạng vết thương.

Nghe thấy giọng điệu đầy hối lỗi của cô, Thẩm Nghiêm vừa ôm cằm vừa phải rảnh một tay xoa đầu cô, trấn an: “Không sao đâu.”

“Thật sự không sao chứ?” Lâm Hiểu Hiểu cúi xuống áp sát chăn, cố gắng nhìn kỹ hơn.

Phải một lúc lâu sau Thẩm Nghiêm mới ngẩng đầu lên: “Cái này hẳn là có thể chứng minh anh không có phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì cái cằm giả đã bị em đụng bay ra rồi.”

Thấy anh vẫn đùa được như vậy, Lâm Hiểu Hiểu không còn lo lắng nữa. Cô nhìn chằm chằm cằm đỏ bừng của anh, lại nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, nếu thật sự làm hỏng, em sẽ bồi thường cho anh.”

“Bồi thường thế nào? Em cũng đi đập vào đâu đó tạo ra một vết giống hệt vậy để có một cặp cằm đôi với anh à?” Thẩm Nghiêm xoa đầu cô mạnh hơn.

Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, trong mắt đã hiện lên ánh lệ.

Thẩm Nghiêm cảm thấy mềm lòng: “Thực ra tối nay anh không định gây áp lực cho em, chỉ muốn mỗi người một chỗ yên ổn mà ngủ thôi. Nhưng xét đến biểu hiện vừa rồi của em, anh nghĩ mình phải bù đắp một chút.”

“Cái gì cơ?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa hiểu.

“Phạt em tối nay phải ôm anh ngủ cho đến khi trời sáng, không được buông tay.” Thẩm Nghiêm đưa ra một yêu cầu nhỏ.

Lâm Hiểu Hiểu thấy hơi khó xử: “Nhưng mà…”

“Hửm?” Thẩm Nghiêm chỉ vào cằm mình.

“Nhưng mà…” Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn hơi ngượng ngùng.

Thẩm Nghiêm thở dài: “Không có nhưng mà, cũng không có tại sao cả. Thể hiện sự hối lỗi không phải chỉ nói một câu xin lỗi là xong, em hiểu không?”

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy có lỗi nên đành phải đồng ý: “Em còn một câu hỏi.”

“Nói đi.” Thẩm Nghiêm biết cô muốn hỏi gì.

“Trước khi chúng ta kết hôn chưa từng gặp nhau, sao anh lại thích em?” Lâm Hiểu Hiểu vì muốn hỏi câu này mà vừa nãy mới va vào anh.

Nói đến đây, Thẩm Nghiêm thừa nước đục thả câu: “Chuyện này phải đợi đến khi chúng ta thật sự trở thành vợ chồng, anh mới có thể nói cho em biết.”

Lâm Hiểu Hiểu: ...

Không nói thì thôi!

“Được rồi, anh sẵn sàng rồi, đến đây đi.” Thẩm Nghiêm ngã xuống giường, kéo chăn lên, ánh mắt mời gọi Lâm Hiểu Hiểu nằm xuống cùng.

Lâm Hiểu Hiểu đành cam chịu, nhắm mắt lại nằm cạnh anh.

Thẩm Nghiêm lười biếng nhắc nhở: “Còn gì nữa?”

Lâm Hiểu Hiểu thấy chết không sờn đưa tay ôm lấy vai anh, không chút cảm xúc cũng chẳng hề có ý mập mờ nào, chỉ đơn thuần là ôm thôi.

Bởi vì ôm không được thoải mái lắm, Thẩm Nghiêm còn tự mình điều chỉnh lại tư thế, vỗ nhẹ lưng cô hỏi: “Có phải em quên nói câu gì đó rồi không?”

“Hử?” Lâm Hiểu Hiểu mở mắt.

Thẩm Nghiêm nhân cơ hội chọc ghẹo cô: “Em phải hỏi câu “Rốt cuộc anh có yêu em không?” mới đúng chứ.”

Lâm Hiểu Hiểu cạn lời: ...

Trong lòng cô nghĩ, vị chủ tịch này lớn lên từ truyện ngôn tình hay sao?

-

Giải quyết xong chuyện lớn đè nặng trong lòng suốt bao ngày qua, Khâu Sảng cảm thấy như vừa trút bỏ được gánh nặng, cả người trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhìn thấy xe đang ngày càng xa dần con đường về nhà, Khâu Sảng chợt quay sang nhìn Tần Noãn Phong bằng ánh mắt đầy thắc mắc.

Tần Noãn Phong cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, vì thế giải thích: “Đi chùa thắp nén hương, xua đuổi vận xui.”

Khâu Sảng vốn không tin vào những chuyện như thế này nhưng bây giờ lại không hề phản đối, cô ấy nghĩ đến những gì mình đã làm với Tần Noãn Phong trong những ngày qua, cuối cùng đành để tùy anh quyết định.

Khi đến chùa Long Hổ, Tần Noãn Phong quét mã nhận hai nén hương. Anh ấy chia cho Khâu Sảng một nén rồi kéo người đi đến bên lò hương có ngọn lửa để thắp hương.

Khâu Sảng làm theo động tác của anh ấy.

Có lẽ vì là buổi chiều nên trong chùa không có nhiều khách, chỉ lác đác vài người đi lại xung quanh.

Tần Noãn Phong chắp tay dâng nén hương, cúi đầu trước tượng Hoan Hỉ Phật trong đại điện, sau đó quay sang các hướng, mỗi hướng đều cúi đầu kính lễ.

Thấy anh ấy thành kính như vậy, Khâu Sảng cũng không dám làm qua loa, cô ấy học theo cúi đầu vái mấy cái rồi đi đến lò hương định cắm hương vào. Thế nhưng lửa trong lò quá lớn, nén hương trong tay lại ngắn, muốn cắm đứng hương thì phải đưa cả tay vào trong, rất dễ bị bỏng. Khâu Sảng đành học theo những khách hành hương khác ném thẳng nén hương lên đống tro.

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cô ấy thấy Tần Noãn Phong chính là loại người không sợ bị lửa thiêu, cố chấp muốn cắm hương vào đống tro thơm, dù mu bàn tay bị tro rơi xuống làm bỏng nhưng anh ấy vẫn không chịu từ bỏ.

Khâu Sảng vội nắm lấy cổ tay anh ấy, lau đi lớp tro trên mu bàn tay: “Anh có mang nước theo không?”

“Không cần, về nhà bôi chút thuốc trị bỏng là được.” Tần Noãn Phong bình tĩnh dị thường.

“Anh cần gì phải…” Khâu Sảng định trách móc anh ấy vài câu.

Nhưng ánh mắt Tần Noãn Phong khiến cô ấy không thể nói tiếp được, anh ấy cười như không cười rút tay lại: “Chút đau này có là gì so với việc em đòi ly hôn.”

Khâu Sảng cúi đầu, không biết phải đáp lại thế nào.

Cả hai im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Tần Noãn Phong chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, anh ấy đề nghị: “Đã đến đây rồi thì đi ăn một bát mì đi.”

Khâu Sảng theo anh ấy đến trai đường ở phía đông chùa Long Hổ, gọi hai bát mì chay La Hán.

“Anh thường đến đây à?” Khâu Sảng hỏi một câu trước khi ăn.

Tần Noãn Phong cầm đũa, cau mày: “Bây giờ chúng ta nói chuyện cứ như bạn bè vậy, em còn chẳng gọi tên anh, chứ đừng nói đến gọi anh một tiếng chồng.”

Hai người bọn họ yêu nhau từ thời còn là học sinh cho đến khi tốt nghiệp rồi kết hôn, Khâu Sảng hiểu rõ anh ấy hơn ai hết, biết rằng đối phương đang giận dỗi chỉ muốn mình dỗ dành, thế nên sau khi húp một miếng mì, cô ấy đưa tay lên chạm nhẹ vào tay Tần Noãn Phong: “Thôi nào, Noãn Phong, đừng giận nữa. Em đã nhận sai rồi mà, sao anh còn nhỏ mọn như vậy.”

“Đây là thái độ nhận sai của em sao?” Tần Noãn Phong vẫn không bỏ qua.

Khâu Sảng vừa ăn mì vừa dỗ dành anh ấy: “Ăn trước đã, ăn xong rồi nói, không ăn sẽ nguội mất.”

Tần Noãn Phong nhìn cô ấy ăn một lát, sau đó mới miễn cưỡng ăn vài miếng.

“Anh ăn ít vậy.” Khâu Sảng để ý thấy trong bát anh ấy vẫn còn hơn phân nửa.

Tần Noãn Phong đẩy bát mì sang cho cô ấy: “Anh ăn không nổi nữa, em ăn đi.”

Khâu Sảng vừa dùng khăn giấy lau miệng vừa lắc đầu.

“Giờ em còn ghét bỏ anh à, đồ anh ăn qua là em không ăn nữa sao?” Tần Noãn Phong cố tình gây sự.

May mà trong trai đường không có mấy thực khách, Khâu Sảng che trán, bất đắc dĩ nhận lấy bát mì của anh ấy rồi tiếp tục ăn, vừa nhai mì vừa lẩm bẩm: “Tần Noãn Phong, bao nhiêu năm qua anh chẳng trưởng thành chút nào.”

“Phải rồi, anh đâu có giỏi như em, mỗi ngày mỗi khác.” Tần Noãn Phong mỉa mai đáp lời.

Bị anh ấy chọc giận đến nỗi không nói lại được nhưng Khâu Sảng cũng không nổi nóng: “Anh chỉ biết giở trò trẻ con với em, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi.”

“Em nói thêm một câu nữa thử xem.” Tần Noãn Phong bình tĩnh đe dọa.

Khâu Sảng lập tức im lặng, chỉ chú tâm ăn mì.

Bình Luận (0)
Comment