Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 30

Từ khi bắt đầu biết đọc chữ, Sở Họa đã quen biết Bùi Ban.

Năm đó họ sống cùng một khu dân cư, cùng một tòa nhà, cùng một tầng lầu, và là hàng xóm đối diện nhau. Điều trùng hợp hơn nữa là, Sở Họa và Bùi Ban đã học cùng nhau từ mẫu giáo đến cấp ba, đôi khi là bạn cùng lớp, thậm chí còn ngồi cùng bàn, đôi khi chỉ là bạn cùng trường khác lớp.

Họ đã đi học cùng nhau hơn mười năm như thế. Lúc học mẫu giáo, hai người cùng nhau đi bộ về nhà. Khi học tiểu học, họ ngồi chung xe buýt đến trường. Lúc học cấp hai, Sở Họa đã ngồi ghế sau xe đạp của Bùi Ban suốt ba năm. Lúc học cấp ba, Sở Họa mua được xe điện, chỉ chở Bùi Ban được một năm thì anh ấy nghỉ học vì bệnh tật, từ đó không còn đi học chung với cô ấy nữa.

Nhưng vì thói quen, mỗi sáng trước khi đến trường Sở Họa đều gõ cửa nhà đối diện rồi nói với Bùi Ban một câu: “Em đi học đây!”

Sau khi tan học, cô ấy lại mang theo cặp sách sang nhà Bùi Ban để giúp anh ấy học bù. Tình trạng này kéo dài đến nửa đầu năm lớp 12, nhưng trước khi bắt đầu nửa cuối năm học, Bùi Ban bỗng nhất quyết không cho cô ấy đến nhà mình nữa.

“Bùi Ban, anh định sẽ không bao giờ để ý đến em nữa sao?” Sở Họa đã gửi cho anh ấy rất nhiều tin nhắn, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cô ấy còn nghe nói gia đình Bùi Ban sắp chuyển nhà, chuyển đến một nơi rất xa và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Sau đó Bùi Ban thực sự chuyển đi, căn hộ để lại cho những người xa lạ thuê. Cảnh còn người mất, từ đó con đường đến trường và về nhà của Sở Họa không còn người đồng hành. Cô ấy dần chấp nhận tất cả, tập trung ôn luyện cho kỳ thi đại học, đạt được thành tích xuất sắc trúng tuyển vào Đại học Khoa học Trung Quốc.

Nhưng vào ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi, rốt cuộc Sở Họa cũng nhận được một tin nhắn từ Bùi Ban, nội dung ngắn gọn nhưng đau đớn đến tột cùng: “Vĩnh biệt, người yêu của anh, mong em từ nay về sau mọi thứ đều tốt đẹp.”

Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã khiến Sở Họa hoàn toàn sụp đổ...

-

Ký ức đau thương lại bị khơi dậy lần nữa, Sở Họa ngắm nhìn Bùi Ban đang đứng trước mặt mình, không thể rơi nước mắt cũng chẳng thể nở nụ cười. Không có mừng rỡ như điên, cũng không có thất vọng tột độ, cô ấy chỉ lặng lẽ nhìn Bùi Ban.

“Anh có thể ở bên em bao lâu?” Giọng Bùi Ban vẫn là chất giọng của cậu thiếu niên, ngây ngô mà trong sáng.

Sở Họa thoáng thay đổi sắc mặt: “... Anh đang nói về hình thức nào? Nếu là dưới góc độ con chip, anh có thể đạt được sự bất tử thật sự.”

Rõ ràng Bùi Ban không ám chỉ điều đó: “Tuổi thọ của người máy sinh học rất ngắn, phải không?”

Vì là chip thông minh có khả năng tự học, nên ngay sau khi Sở Họa nhắc đến “người máy sinh học”, Bùi Ban đã dùng chip não bộ để kết nối mạng và tra cứu các tài liệu liên quan. Trong số đó, vấn đề anh ấy quan tâm nhất là tuổi thọ ngắn ngủi của người máy sinh học.

“Thay vì hiểu theo khái niệm tuổi thọ, anh có thể hiểu như là một lớp da. Mặc dù là một phần của cơ thể, nhưng dưới tác động của quá trình trao đổi chất, theo thời gian da sẽ tự tái tạo lại.” Sở Họa tránh né chủ đề sống chết.

Tuy nhiên, Bùi Ban không hề nghĩ vậy: “Vậy chẳng phải em sẽ nhìn anh chết đi từng lần một sao?”

“…” Sở Họa không muốn tưởng tượng những cảnh đó, cô ấy chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ: “Em là một nhà khoa học, không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”

“Đúng vậy, em trưởng thành rồi, không còn là cô gái nhỏ cần anh bảo vệ nữa.” Nụ cười của Bùi Ban vẫn ấm áp, nhưng đôi mắt lại ươn ướt từ khi nào.

Mặc dù Sở Họa biết rõ, chàng trai thanh tú có bề ngoài không khác gì người thật trước mắt này chỉ là một người máy sinh học được lắp chip điện tử, mọi lời nói và hành động của anh ấy đều là kết quả của trình tự vận hành, nhưng cô ấy vẫn không kiềm chế được mà coi đây là Bùi Ban thật.

Mặc dù trái với quy định của phòng thí nghiệm, Sở Họa vẫn lựa chọn ôm lấy anh ấy. Sở Họa đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu rồi.

Tuy nhiên, cái ôm không duy trì được lâu thì trong phòng thí nghiệm đã vang lên thông báo: “Tiến sĩ Sở, cô không thể tiếp xúc thân mật với mẫu thử, đó là quy định, mau buông anh ta ra!”

Là tiến sĩ Dư Dao đang nhắc nhở cô ấy từ phía bên kia cửa kính thủy tinh.

Sở Họa buông tay ra, nhưng đột nhiên cô ấy cảm nhận được một sức mạnh khác ôm lấy mình. Cô ấy ngạc nhiên đối diện với Bùi Ban. Hóa ra là Bùi Ban đã ôm lấy eo cô ấy, thì thầm bên tai rằng: “Khi anh còn chỉ là một chương trình trên máy tính, anh đã tưởng tượng rất nhiều lần rằng nếu anh có cánh tay, anh có thể ôm em; nếu anh có bờ vai, anh có thể để em dựa vào. Giờ đây, tất cả những điều đó đều thành hiện thực.”

Sở Họa còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa phòng thí nghiệm đã bị mở ra. Tiến sĩ Dư Dao tức giận tiến tới chia tách hai người, sau đó chỉ trích Sở Họa: “Cô có biết cô đang làm gì không? Đây là mẫu thử, không phải con người. Dù anh ta có giống thật đến đâu, thì anh ta cũng không phải người đó!”

Sau đó hai trợ lý tiến vào cưỡng chế kéo Sở Họa ra.

“Sở Họa…” Người máy sinh học Bùi Ban bị tiến sĩ Dư Dao điều khiển bằng thiết bị sóng điện từ, buộc phải rơi vào trạng thái ngủ đông.

Sau khi đặt người máy sinh học lên bàn thí nghiệm, Dư Dao đóng cửa phòng thí nghiệm lại.

-

Vì vi phạm nghiêm trọng quy định của phòng thí nghiệm, Sở Họa bị cấm tiếp xúc với dự án người máy sinh học.

Tiến sĩ Dư Dao bày tỏ sự thất vọng: “Sở Họa, cô đang vi phạm đạo đức nghề nghiệp của mình đấy.”

Trong khi đó, người máy sinh học Bùi Ban 01 đã nảy sinh tình cảm với cô ấy cũng phải đối mặt với kết cục bị sửa đổi chip. Một khi chip được sửa đổi thành công, Bùi Ban 02 mới tinh không còn nhớ gì về Sở Họa sẽ được sinh ra.

Đối diện với người yêu “mất trí nhớ”, sợi dây căng chặt trong lòng Sở Họa suốt bao năm trời đột nhiên đứt phựt.

Khổ sở chờ đợi suốt nhiều năm để rồi nhận lấy kết cục như vậy, Sở Họa không thể chấp nhận nổi. Đối với cô ấy, Bùi Ban trong phòng thí nghiệm không phải là sản phẩm công nghệ mà là một người sống sờ sờ, là người yêu mà cô ấy vẫn luôn nhung nhớ trong suốt mười mấy năm qua.

Vì vậy, cô ấy quyết định từ bỏ công việc nghiên cứu khoa học đầy triển vọng của mình.

-

Nhưng sự rời đi của cô ấy không đơn giản như vậy.

Trước khi từ chức, vào một ngày nào đó sau giờ làm việc, Sở Họa đã sao chép tất cả dữ liệu liên quan đến Bùi Ban 01, sau đó một mình bay ra nước ngoài tìm đến một phòng thí nghiệm bí mật.

Nhờ vào dữ liệu của Bùi Ban 01, phòng thí nghiệm bí mật đã chế tạo ra Bùi Ban 03, người máy này hoàn toàn sao chép được vẻ ngoài, cảm xúc và ký ức của Bùi Ban 01.

“Thật tuyệt, chúng ta lại được gặp nhau rồi, Sở Họa.” Đó là câu nói đầu tiên của Bùi Ban 03 khi mở mắt.

Sở Họa kích động ôm chầm lấy anh ấy, lần này không còn ai có thể ngăn cản họ nữa.

Cuối cùng cô ấy đã thực sự có được Bùi Ban.

Phòng thí nghiệm bí mật tính phí rất cao, vì thế mà Sở Họa đã tiêu tốn hết toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình trong nhiều năm qua. Nhưng cô ấy không hối tiếc, cô ấy dẫn theo Bùi Ban 03 mai danh ẩn tích ở nơi đất khách quê người, làm những công việc đơn giản để duy trì kế sinh nhai.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng người xung quanh sẽ nghi ngờ về họ. Ví dụ cô hàng xóm Mary đã gặp họ vài lần sẽ hỏi: “Sao tôi chưa bao giờ thấy ông xã cô ăn uống gì vậy, một lần cũng không, hơn nữa anh ta chẳng mấy khi ra ngoài, thật là kỳ lạ!”

Lúc đó Sở Họa sẽ dẫn theo Bùi Ban chuyển nhà, chuyển đến một nơi mà không ai biết đến họ rồi bắt đầu một cuộc sống mới một lần nữa.

Cô ấy cũng không để Bùi Ban kết bạn, bởi những người bạn đó sẽ sớm nhận ra rằng Bùi Ban không ăn uống, không đi vệ sinh, không bị lão hóa theo thời gian, điều này thực sự quá kỳ quái lạ trong mắt người bình thường.

Bùi Ban không phải đi làm, không có các hoạt động xã hội, hàng ngày chỉ làm việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp sân vườn, sau đó xem TV, đọc sách, đan áo len, chơi rubik. Buổi tối khi Sở Họa tan làm trở về, anh ấy sẽ ăn tối với Sở Họa, tắm rửa, trò chuyện, cuối cùng là đi ngủ.

Vào những đêm khuya yên tĩnh, Sở Họa thường nhìn Bùi Ban 03 đang sạc pin rồi tự hỏi về cuộc sống sau này. Cô ấy biết sẽ có một ngày khi giới thiệu về Bùi Ban với bên ngoài, cô ấy sẽ phải thay đổi từ “chồng” thành “con trai” hoặc thậm chí “cháu trai”, bởi vì Bùi Ban không bao giờ già đi, còn cô ấy thì ngày một lão hóa.

Hơn nữa trước khi cơ thể sinh học của Bùi Ban hết hạn, cô ấy phải kiếm đủ tiền để mua cho Bùi Ban một cơ thể mới, nếu không Bùi Ban sẽ không thể tiếp tục ở bên cô ấy nữa.

Tuổi thọ của một người sinh học dao động từ mười đến hai mươi năm, cô ấy cần phải tiết kiệm rất nhiều tiền để có thể giữ Bùi Ban ở lại với mình.

Bình Luận (0)
Comment