Nghe tin Sở Họa rời khỏi phòng thí nghiệm, Lâm Hiểu Hiểu buồn bực mấy ngày liền.
Trước khi đi ngủ, cô chặn Thẩm Nghiêm lại hỏi dò: “Tại sao lại để tiến sĩ Sở đi?”
Giọng Thẩm Nghiêm lười nhác đáp: “Là cô ấy muốn đi…”
“Vô duyên vô cớ, tại sao lại muốn đi?”
“Người máy của cô ấy được tạo ra dựa trên hình mẫu người bạn trai đã mất, việc này cô ấy có kể với em rồi đúng không?”
Lâm Hiểu Hiểu gật đầu: “Vậy thì sao?”
“Cô ấy không kiềm chế được bản thân, vi phạm quy định.” Thẩm Nghiêm nói xong từ từ nhắm mắt lại.
Nhìn gương mặt đẹp đẽ ngủ ngon lành của anh, Lâm Hiểu Hiểu vẫn nhẫn tâm đánh thức anh dậy: “Ý anh là gì, cô ấy vi phạm quy định thế nào?”
“Cô ấy và người máy có tiếp xúc thân thể quá mức.” Thẩm Nghiêm bất mãn xoay người: “Nói đơn giản là cô ấy đã ôm người bạn trai giả đó.”
Lâm Hiểu Hiểu kinh ngạc vô cùng: “Chỉ thế thôi á?”
“Vậy mà các anh đã sa thải cô ấy? Có phải quá đáng quá không! Ôm một cái thì có sao đâu, làm sao lại quá mức, các anh còn là con người không, có tình người không vậy?”
Chưa kịp mắng đã nghiền, môi cô đã bị một bàn tay che lại. Bàn tay này trắng mịn như tuyết, lòng bàn tay không quá dày, khớp xương ngón tay rõ ràng, dù áp sát vào mặt cô nhưng lực tay lại rất nhẹ.
Chủ nhân của bàn tay ấy giải thích: “Cô ấy tự xin từ chức, anh không sa thải cô ấy.”
Lâm Hiểu Hiểu kéo tay anh xuống: “Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Không biết.” Thẩm Nghiêm thẳng thừng chui vào lòng cô.
Trước sự “dâng hiến” của người đẹp Thẩm, Lâm Hiểu Hiểu có hơi không chống đỡ nổi, dù sao thì sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá nhiều. Nếu không từ chối được, vậy thì tận hưởng thôi. Lâm Hiểu Hiểu v**t v* tóc anh, cố ý trêu ghẹo: “Cún yêu, ngoan quá.”
Phải nói rằng, ngôn từ có sức sát thương không nhỏ, Thẩm Nghiêm vừa nãy còn buồn ngủ không mở nổi mắt, bây giờ đã có tinh thần hẳn lên. Anh ngẩng đầu từ trong lòng cô, ánh mắt mơ màng hỏi: “Em nói gì cơ?”
“Hử? Em có nói gì đâu.” Lâm Hiểu Hiểu giả ngu.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Thẩm Nghiêm đột nhiên nhếch môi, nở một nụ cười gian tà: “Nếu em thích chó, hay là đêm nay để anh cho em thấy thế nào là chó thật sự.”
“Anh... anh định làm gì!” Lâm Hiểu Hiểu lo lắng nuốt khan.
Chỉ thấy Thẩm Nghiêm từ từ tiến sát đến…
…
Rốt cuộc Thẩm Nghiêm có phải là chó hay không thì Lâm Hiểu Hiểu không dám chắc, nhưng điều cô có thể khẳng định là Thẩm Nghiêm và chó có một điểm chung, đó là cả hai đều biết cắn người.
Sau khi tỉnh dậy, Lâm Hiểu Hiểu soi gương kiểm tra vết răng trên vai mình. Một vòng dấu răng chỉnh tề, cho thấy người cắn có một hàm răng rất tốt. Nhưng đó chỉ là những nơi để lại dấu vết, thực tế còn rất nhiều chỗ bị cắn nhưng không để lại dấu vết.
Lâm Hiểu Hiểu không dám nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm qua, chỉ cần nghĩ tới thôi là toàn thân cô lại bốc hỏa.
Khổ nỗi hôm nay Thẩm Nghiêm còn không chịu cút đến công ty, cứ nhất quyết ở lì trong nhà. Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy như không có chỗ nào để trốn, thế là cô và Thẩm Nghiêm bắt đầu chơi trò trốn tìm.
Thẩm Nghiêm vào phòng ngủ thì cô đến phòng khách.
Thẩm Nghiêm ra phòng khách thì cô vào phòng sách.
Thẩm Nghiêm đến phòng sách thì cô vào nhà vệ sinh.
Thẩm Nghiêm vào nhà vệ sinh thì cô vào nhà bếp.
…
Tóm lại, cô nhất quyết phải tránh mặt anh.
Chủ tịch Thẩm bị lạnh nhạt không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng dồn cô vào góc tường: “Xem ra em định ăn xong chùi mép, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đúng không?”
Lâm Hiểu Hiểu bày ra vẻ mặt vô tội: …
Thẩm Nghiêm dùng một ngón tay nâng cằm cô lên: “Không phải đêm qua rất hăng hái à, sao hôm nay lại sợ rồi.”
Lâm Hiểu Hiểu thẹn quá hóa giận nắm chặt tay anh, ngược lại ép anh lùi về phía sau: “Ai bảo em sợ, chỉ là em hơi ngại thôi, tay mơ mà, chẳng phải rất bình thường sao, lẽ nào anh rất thành thạo!”
“Anh có tài năng thiên bẩm mà.” Thẩm Nghiêm không biết xấu hổ khoe khoang.
Lâm Hiểu Hiểu đỏ mặt hất tay anh ra: “Anh cút đi!”
Chủ tịch Thẩm bị vợ mắng còn bật cười ha ha, sau đó nói tiếp: “Thôi được rồi, ban ngày ban mặt không nói chuyện này nữa, anh đưa em ra ngoài dạo một vòng.”
“Đi đâu?” Lâm Hiểu Hiểu không muốn ở trong nhà với anh cả ngày, điều đó sẽ khiến cô suy nghĩ lung tung mất.
“Một nơi non xanh nước biếc.” Thẩm Nghiêm làm ra vẻ bí ẩn.
Lâm Hiểu Hiểu tin là thật, ngay lập tức theo anh ra cửa.
-
Lâm Hiểu Hiểu ngây thơ nghĩ rằng Thẩm Nghiêm đưa cô ra ngoài để thư giãn, đến một nơi phong cảnh đẹp đẽ hóng gió, uống trà, ăn những món ngon, nhưng không ngờ anh lại đưa cô đến nghĩa trang.
Trong nghĩa trang không có nhiều người, nhìn quanh chỉ toàn là những bia mộ.
Thẩm Nghiêm nắm tay dẫn cô đi đến một khu mộ tương đối rộng rãi, những bia mộ ở đây sang trọng hơn nhiều so với những bia mộ ở cổng vào, xung quanh bia còn có hàng rào bao quanh.
“Đây là mẹ anh.” Thẩm Nghiêm thấp giọng nói.
Lâm Hiểu Hiểu chăm chú nhìn bức ảnh được gắn trên bia, cô phát hiện người phụ nữ trong ảnh và Thẩm Nghiêm quả thật có vài nét tương đồng, đặc biệt là đôi mắt vừa dịu dàng vừa xa cách kia.
Nhưng cô không biết nên nói gì, dường như nói gì cũng không thích hợp.
“Khi anh tám tuổi, bà ấy đã qua đời.” Giọng Thẩm Nghiêm lạnh nhạt, không có bao nhiêu cảm xúc đau thương.
Lâm Hiểu Hiểu lặng lẽ lắng nghe, vẫn không lên tiếng.
“Sau khi bà ấy qua đời, anh mới biết mình là người được chọn làm đối tượng thí nghiệm bí mật, mà em cũng đã trải qua điều tương tự như anh.” Thẩm Nghiêm vô thức chạm vào trán mình.
Lâm Hiểu Hiểu phản ứng lại: “Anh biết về sự tồn tại của con chip từ sớm như vậy, còn biết về em nữa?”
“Ừm.” Thẩm Nghiêm xoay người nhìn thẳng vào cô: “Từ ngày đó trở đi, em chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt của anh.”
“Anh… anh âm thầm theo dõi?” Lâm Hiểu Hiểu không thể tưởng tượng nổi một đứa trẻ lại có thể làm như vậy.
Thẩm Nghiêm lắc đầu: “Có người định kỳ cung cấp tin tức về em cho anh biết, chi tiết đến mức em làm gì, nói gì, đi đâu mỗi ngày...”
“Dựa vào đâu chứ?” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy bị xúc phạm.
“Có lẽ họ muốn anh bớt cô đơn.”
“Hồi nhỏ anh cô đơn lắm sao?”
“Ừm.”
Lâm Hiểu Hiểu không hiểu: “Nhưng chẳng phải anh còn có bố sao, ông ấy không quan tâm đến anh à?”
“Ông ấy đã gửi anh ra nước ngoài từ rất sớm, thường chẳng bao giờ hỏi han gì đến chuyện của anh.” Thẩm Nghiêm đột ngột thay đổi giọng điệu: “Vì vậy, suốt chặng đường này người trưởng thành cùng anh chỉ có em.”
“...” Lâm Hiểu Hiểu sắp xếp lại suy nghĩ: “Hình như có gì đó là lạ.”
Thẩm Nghiêm nhướng mày: “Hử?”
“Anh sẽ không xem em như một chỗ dựa tinh thần đấy chứ? Không có bạn bè thì tưởng tượng ra một người bạn, không có gia đình thì tưởng tượng ra một gia đình, đại loại như thế?” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy mình cần phải giúp anh chải chuốt lại con đường tình cảm một chút.
Thẩm Nghiêm chuyển ánh mắt sang chỗ khác: “Em có thể là bạn của anh, cũng có thể là gia đình của anh, thậm chí là bạn đời của anh, điều đó không có gì mâu thuẫn cả.”
“Anh nghĩ thoáng thật đấy!” Lâm Hiểu Hiểu cười khẽ.
Cả hai cùng trở về.
Đi được một lúc, Lâm Hiểu Hiểu chợt nghĩ ra một khả năng: “Chẳng lẽ em là người tình trong mộng của anh?”
Thẩm Nghiêm: …
“Không thừa nhận cũng không sao, dù gì em cũng biết rồi, cậu trai trẻ tuổi ngây ngô có những suy nghĩ không thực tế cũng chẳng có gì đáng trách.” Lâm Hiểu Hiểu cười tươi như hoa.
“Nói như vậy, chuyện hôn ước mà anh nói từ trước đến giờ chỉ là anh bịa ra, đúng không?”
Tai Thẩm Nghiêm đỏ bừng, anh vẫn không nói gì: …
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh cười trộm: “Chủ tịch Thẩm à, nếu anh sớm nói cho em biết anh đã yêu thầm em nhiều năm chỉ mong tu thành chính quả, em đã đồng ý từ lâu rồi, còn thương yêu anh nhiều hơn nữa. Dù gì thời buổi này đâu còn nhiều đàn ông đơn thuần như anh đâu!”
Đối mặt với cô vợ càng lúc càng kiêu ngạo, Thẩm Nghiêm quyết định ra tay. Anh bế cô lên vai, mặc kệ cô la hét thế nào cũng vô ích.
Đối diện với anh, mọi sự phản kháng đều vô hiệu.
“Thẩm Nghiêm, thả em xuống!”
“Anh không cần thể diện à, mau thả em ra!”
“Này, anh bị điếc hả?”
“Được rồi, em không trêu anh nữa, em xin lỗi…”
“Hu hu hu, em sai rồi, Thẩm Nghiêm!”
…
Dưới ánh mặt trời, bóng hai người chồng chéo lên nhau, tựa như số phận đan xen không rời.