Sau khi trải qua một tuần chỉnh sửa gen, Khâu Sảng liên lạc lại với Lâm Hiểu Hiểu, cô ấy dò hỏi: “Hiểu Hiểu, nếu như cả tuần nay mình không có triệu chứng gì bất thường, có phải là việc chỉnh sửa đã thành công rồi không?”
“Có lẽ là vậy.” Lâm Hiểu Hiểu vẫn đang do dự, liệu có nên nói với cô ấy chuyện Sở Họa phụ trách dự án này đã không còn làm việc trong phòng thí nghiệm nữa không.
Dù đối phương không hoàn toàn chắc chắn, Khâu Sảng vẫn thở phào nhẹ nhõm, cô ấy tiếp tục hỏi: “Lần trước cậu nói về việc tùy chỉnh gen đứa bé theo yêu cầu, khi nào có thể tiến hành? Với tình trạng của mình hiện tại thì có làm được không?”
Lâm Hiểu Hiểu cắn môi, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn quyết định nói dối: “Khâu Sảng, chuyện này không cần gấp, cậu nên dưỡng sức một thời gian trước, đợi cơ thể khỏe hẳn rồi tính tiếp.”
“Ừm, cậu nói có lý, mình không nên vội. Khi nào rảnh ra ngoài ăn một bữa nhé?” Khâu Sảng vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô.
Việc hẹn ăn cơm khiến Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, cô ấp úng trả lời: “Ăn cơm cũng không cần gấp, khi nào có thời gian thì nói sau nhé.”
“Hiểu Hiểu?” Khâu Sảng khó hiểu.
“Mình còn có việc, không nói nữa nhé. Tóm lại là cậu cứ chăm sóc sức khỏe thật tốt, sống yên ổn bên Tần Noãn Phong là được rồi, những chuyện khác tạm thời đừng lo, vậy nha, mình cúp máy đây!” Lâm Hiểu Hiểu sợ nói nhiều sẽ lộ sơ hở nên vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Cô vẫn nhớ rõ lúc trước Sở Họa từng nói với cô, công nghệ chỉnh sửa gen không phải là kỹ thuật dành cho người bình thường, nên khả năng hiện thực hóa mong muốn sinh con theo yêu cầu của Khâu Sảng là rất thấp.
Nhưng khi đó người tự tin đề xuất kế hoạch này lại chính là cô… Lâm Hiểu Hiểu phiền não vò tóc, sau đó bắt xe đến công ty tìm Thẩm Nghiêm.
-
Công ty cách nhà không xa, Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng đến dưới tòa nhà Khởi Mộng. Để thuận tiện cho vợ chủ tịch ra vào tự do, Thẩm Nghiêm đặc biệt dặn dò bộ phận hành chính thu thập dữ liệu mống mắt của cô.
Sau khi tiến vào tòa nhà, Lâm Hiểu Hiểu đi thang máy lên tầng hai mươi bảy đến văn phòng chủ tịch. Cô không đợi robot thư ký bên ngoài văn phòng chào hỏi xong đã gõ cửa mấy cái.
“Hành vi của cô có vẻ không lịch sự lắm.” Robot thư ký Daisy lạnh lùng nhắc nhở.
Lâm Hiểu Hiểu đáp trả đầy ác ý: “Cô giống y như ông chủ của mình, chẳng có tí tình người nào cả!”
Daisy: “Thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý với quan điểm của cô.”
“Cô có không đồng ý thì đó vẫn là sự thật thôi!” Lâm Hiểu Hiểu cố tình nâng cao âm lượng.
Có lẽ vì không chịu nổi cảnh cô cãi nhau với một con robot, cánh cửa văn phòng lặng lẽ mở ra. Lâm Hiểu Hiểu bước vào, ngồi phịch xuống đối diện với Thẩm Nghiêm.
Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, gần như muốn dùng ánh mắt nóng bỏng thiêu rụi anh thành tro.
Thẩm Nghiêm vẫn thảnh thơi dựa lưng vào ghế lãnh đạo: “Cô gái, cô đã thành công thu hút sự chú ý của bổn thiếu gia, nói đi, cô có yêu cầu gì?”
“Bớt đùa cợt với em đi.” Lâm Hiểu Hiểu chẳng thấy anh hài hước chỗ nào.
Thẩm Nghiêm tắt trang web đọc truyện tổng tài bá đạo trên máy tính, nghiêm mặt lại: “Khi cần người khác giúp đỡ thì vẫn nên cư xử cho đúng mực, nếu không với thái độ này của em, anh khó lòng giúp được.”
“Ồ? Anh chắc chứ?” Lâm Hiểu Hiểu vỗ bàn đứng phắt dậy. Cô định vòng tay qua bàn để túm lấy cằm Thẩm Nghiêm, nhưng trên thực tế bởi vì mặt bàn quá rộng, dù cô cố duỗi tay hết cỡ cũng không chạm tới được anh.
Cô còn suýt ngã nhào lên bàn.
Thẩm Nghiêm nhướng mày: “Lẽ nào bà xã muốn play văn phòng với anh?”
“Im ngay!!” Lâm Hiểu Hiểu giận không kìm được, cô bật dậy vòng qua bàn lao về phía anh.
Cô chộp lấy cổ Thẩm Nghiêm lắc qua lắc lại: “Ai bảo anh thấy chết mà không cứu! Tên tư bản máu lạnh vô tình! Em phải b*p ch*t anh!”
Thẩm Nghiêm bị bóp đến thè lưỡi.
“Nói, rốt cuộc anh có giúp hay không!” Lâm Hiểu Hiểu đè anh xuống ghế lãnh đạo.
Thẩm Nghiêm bị bóp đến mức trợn trắng mắt.
Lâm Hiểu Hiểu luống cuống buông tay: “Rõ ràng em không dùng nhiều lực mà, anh giả vờ gì chứ?”
“Khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…” Thẩm Nghiêm giả bộ ho dữ dội.
“Lang quân, anh nên uống thuốc rồi.” Lâm Hiểu Hiểu cầm cốc cà phê lên, cố ép anh uống.
Thẩm Nghiêm ngăn cốc lại: “Không, không cần đâu, nương tử.”
Từ khi quen nhau đến giờ, Lâm Hiểu Hiểu chưa bao giờ thấy Thẩm Nghiêm yếu đuối đến thế, lòng cô chợt mềm lại, cúi xuống vuốt nhẹ gương mặt anh: “Phu quân, sống hay chết đều trong một ý nghĩ của anh, nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
“Nương tử, vi phu nghe lời nàng hết, nàng muốn gì cũng được, chỉ xin đừng nghĩ đến chuyện giết chồng nữa.” Thẩm Nghiêm xoa cổ, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, anh trả lời.
Lâm Hiểu Hiểu quan sát kỹ, xác nhận trên cần cổ trắng nõn của anh không có dấu vết bị bóp đỏ nào, lúc này trong lòng mới hoàn toàn an tâm. Cô rất hài lòng với sự thỏa hiệp của anh: “Biết vậy thì ngoan ngoãn ngay từ đầu không phải tốt hơn sao, cần gì phải ép em ra tay thô bạo. Còn nữa, lùi một bước mà nói, Khâu Sảng đã tham gia dự án chỉnh sửa gen rồi, cô ấy không phải người bình thường nữa mà là một thành viên của phòng thí nghiệm các anh, việc sử dụng công nghệ chỉnh sửa gen cho cô ấy không tính là mở cửa cho ngoài, đúng không?”
Thẩm Nghiêm ngoan ngoãn nghe vợ nói xong thì gật đầu như gà mổ thóc.
“Vậy anh mau chóng sắp xếp đi, không được nuốt lời.” Lâm Hiểu Hiểu thừa thắng xông lên.
Thẩm Nghiêm không lập tức làm theo mà chỉ chỉ vào đôi môi của mình.
Đôi môi anh đỏ mọng căng đầy như quả dâu tây tươi ngon trên bánh kem, trông vô cùng quyến rũ. Lâm Hiểu Hiểu hơi do dự trong lòng, rồi nhanh chóng nghiêng người hôn phớt lên má anh.
Thế nhưng Thẩm Nghiêm vẫn không hài lòng: “Em chẳng có chút thành ý nào cả.”
“Đừng có được đà lấn tới, lo làm việc của anh đi.” Lâm Hiểu Hiểu kéo kéo tai mình, ánh mắt thì nhìn đi chỗ khác.
Chiếm được hời, Thẩm Nghiêm cũng không làm bộ nữa, lập tức liên hệ với người phụ trách mới của dự án chỉnh sửa gen, Ngụy Tranh.
Ngụy Tranh nói: “Không nên làm bây giờ, ít nhất cũng phải đợi qua nửa năm phục hồi.”
“Được.” Thẩm Nghiêm cúp máy rồi giơ tay ra hiệu với Lâm Hiểu Hiểu.
Lâm Hiểu Hiểu đi qua đi lại trong phòng.
Hiểu rõ suy nghĩ của cô, Thẩm Nghiêm cam kết: “Yên tâm, chuyện đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được.”
“Nếu không làm được thì sao?” Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi.
“Tùy bà xã xử lý.” Thẩm Nghiêm đưa cho cô một tấm vé máy bay.
Lâm Hiểu Hiểu chăm chú nhìn: “Đến đó làm gì?”
“Sớm muộn gì cũng phải ra mắt, gặp mẹ anh rồi thì cũng nên gặp bố anh chứ.” Thẩm Nghiêm cười đầy ẩn ý.
Gặp người đã khuất thì dễ, nhưng gặp người sống lại chẳng dễ dàng gì. Lâm Hiểu Hiểu quay lưng lại: “Em không đi.”
“Nếu em không đi, quà gặp mặt ông ấy chuẩn bị nên tặng ai đây? Nghe nói là rất hậu hĩnh đó…” Thẩm Nghiêm bắt đầu tung chiêu dụ dỗ.
Rốt cuộc là hậu hĩnh đến mức nào nhỉ? Lâm Hiểu Hiểu tò mò muốn biết, nhưng lại không muốn lộ ra, cô cố tỏ ra không quan tâm: “Anh thực sự nghĩ em là người tham tiền sao? Ha ha.”
Một lúc sau, Lâm Hiểu Hiểu quay lại: “Anh rất muốn em đi à?”
“Anh tôn trọng ý kiến của em.” Thẩm Nghiêm quyết không cho cô đường lui.
Lâm Hiểu Hiểu âm thầm tức giận, tự tìm bậc thang cho mình: “Thôi được, đi với anh một chuyến cũng không phải là không thể, ai bảo em nợ tình nghĩa anh chứ.”
Nói rồi, cô tiện tay rút lấy tấm vé máy bay kia.