Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 33

Trên chuyến bay đến Cảng thành, Lâm Hiểu Hiểu vô cùng phấn khích. Cô thì thầm với Thẩm Nghiêm ngồi cạnh mình: “Đây là lần đầu tiên em ngồi khoang hạng nhất đó!”

Thẩm Nghiêm lạnh nhạt gật đầu, thể hiện rằng anh đã nghe thấy, rồi tiếp tục gõ bàn phím.

Biết trước rằng anh sẽ không có phản ứng gì, cho nên Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì tiếp tục khám phá sự khác biệt giữa khoang hạng nhất và khoang phổ thông. Ngoài việc ghế ngồi rộng rãi và thoải mái hơn, dù nằm hay ngồi đều dễ chịu, thì ẩm thực ở khoang hạng nhất cũng là một điểm nhấn lớn.

Sau khi cô ngồi xuống, tiếp viên hàng không đến hỏi cô muốn uống gì. Ban đầu Lâm Hiểu Hiểu chỉ gọi một ly nước ép lê, nhưng thấy có đứa trẻ hỏi tiếp viên về đồ ăn vặt từ, cô cũng xin một gói. Thời gian tiếp theo, cô chỉ còn việc chờ đến giờ ăn.

Có lẽ là sợ cô chờ lâu quá sẽ chán, Thẩm Nghiêm chu đáo tìm cho cô một bộ phim trên máy tính bảng để cô giết thời gian.

Bộ phim có tên “Buổi diễn của Truman”, là một bộ phim khá cũ. Lâm Hiểu Hiểu có nghe qua nhưng chưa xem hết. Thế là cô vừa uống nước ép lê vừa nhai bim bim, xem hết từ đầu đến cuối bộ phim.

Khi thấy Truman bước ra khỏi trường quay đại diện cho thế giới giả tạo và bước vào thế giới thực, Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn Thẩm Nghiêm bằng ánh mắt đầy hàm ý sâu xa.

Trùng hợp là Thẩm Nghiêm cũng quay đầu lại nhìn cô. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Hiểu với tư cách là một kẻ say mê nhan sắc đúng nghĩa lại không thể nhìn thấu được ý nghĩa ẩn chứa trong đôi mắt Thẩm Nghiêm qua cặp kính. Cô chỉ cảm thấy Thẩm Nghiêm rất đẹp trai, không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà gu ăn mặc cũng thật tinh tế, mặc gì cũng khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.

Có lẽ cảm nhận được cô đang mê trai, Thẩm Nghiêm cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu suy đoán, liệu Thẩm Nghiêm có muốn truyền đạt điều gì qua bộ phim này không.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn, tiếp viên hàng không mang thực đơn đến. Lâm Hiểu Hiểu chưa từng trải đời lướt xem một lượt những món ăn trên thực đơn, phân vân không biết nên gọi món Trung hay món Tây. Cuối cùng cô quyết định thử món Tây: “Một phần bít tết Angus và hamburger, cảm ơn.”

“Cô có cần đồ uống không?” Tiếp viên hàng không cười hỏi.

Lâm Hiểu Hiểu xua tay: “Không cần, cho tôi nước lọc là được.”

“Vâng, cô chờ một chút, chuẩn bị xong tôi sẽ mang bữa ăn đến cho cô.” Tiếp viên hàng không nói xong, đứng dậy và đi phục vụ hành khách tiếp theo.

Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu hơi tò mò Thẩm Nghiêm đã gọi món gì, nhưng cô không trực tiếp hỏi, vì sợ sẽ làm phiền công việc của anh. Dù sao đợi đến khi đồ ăn được mang lên, nhìn là biết ngay thôi.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng món ăn của Lâm Hiểu Hiểu cũng được đưa đến. Tiếp viên hàng không mang một phần bít tết Angus, hamburger Angus và một ly nước ấm đến cho cô, cười nói: “chúc quý khách ngon miệng.” Rồi rời đi.

Lâm Hiểu Hiểu cầm hamburger cắn một miếng, rồi nhìn sang Thẩm Nghiêm. Trước mặt anh là một bát cháo trắng và một đĩa bánh cuốn, điều này Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Anh chỉ ăn cái này thôi sao?”

“Ừm.” Thẩm Nghiêm không có ý định nói với cô rằng đây là cháo cá tuyết và bánh cuốn nhân tôm tươi, anh thích loại cảm giác xa hoa khiêm tốn này.

Vừa ăn hamburger và nhấm nháp bít tết, Lâm Hiểu Hiểu vừa lắc đầu thở dài, cảm thán con nhà giàu quả thật đã ăn ngấy sơn hào hải vị, chỉ chọn cơm canh đạm bạc mà ăn.

Sau khi ăn xong bít tết và hamburger, Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục thưởng thức món tráng miệng, cô chọn kem chocolate Godiva. Cô còn định đánh một giấc nhưng máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.

-

Khác với lần trước, chiếc xe đến đón họ lần này là một chiếc Rolls-Royce, đến ngay cả Lâm Hiểu Hiểu không rành về xe cộ cũng có thể nhận ra.

Cô gật gù: “Thẩm Nghiêm, nhà anh quả là có năng lực đấy!”

Thẩm Nghiêm không hiểu lắm: “Lẽ nào em nghi ngờ năng lực của anh?”

Quản gia Hứa mời hai người lên xe.

Lâm Hiểu Hiểu bước lên xe: “Em không hiểu rõ mức lương trong ngành của các anh, dù sao thì tổng giám đốc của một thương hiệu điện tử nổi tiếng nào đó cũng chỉ có thu nhập hàng năm khoảng hơn một triệu, nếu anh cũng ở mức như vậy thì sao?”

Có câu không biết thì không có tội, Thẩm Nghiêm không tiện tức giận với cô, anh chỉ sửa lại áo khoác và nói: “Em hiểu lầm về anh rồi.”

“Đúng vậy, người có lương một năm trăm vạn chắc chắn không thể tùy tiện chuyển cho người ta một trăm vạn được, với lại hình như anh có nói đây chỉ là tiền tiêu vặt một tháng, ra tay hào phóng như thế, thu nhập hàng năm của anh chắc chắn phải vài chục triệu mới hợp lý!” Lâm Hiểu Hiểu phân tích.

Thẩm Nghiêm cảm thấy không cần thiết phải nói rõ con số, nhưng anh nghĩ đến một chuyện: “Có phải vì căn nhà chúng ta đang sống khiến em nghĩ nhà anh chỉ là gia đình khá giả?”

Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên: “Ừm... Hả? Em không có nghĩ căn nhà đó không tốt! Thực sự rất cao cấp và sang trọng, không thể gọi là khá giả, ít nhất cũng phải thuộc tầng lớp trung lưu trở lên.”

“Em có thể tưởng tượng xa hơn một chút.” Thẩm Nghiêm lơ đãng chống cằm, khi thì nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi thì chăm chú nhìn vào gương mặt và tóc của Lâm Hiểu Hiểu.

Trí tưởng tượng của người nghèo thường hạn chế, Lâm Hiểu Hiểu khó xử suy đoán: “Chắc anh không có vài trăm tỷ, vài nghìn tỷ đâu, em không tin. Nếu anh là kiểu siêu siêu giàu đó, chắc chắn, trăm phần trăm, mười nghìn phần trăm, anh sẽ không tìm em để kết hôn!”

Cô tiếp tục nói: “Nếu không thì đúng là có bệnh!”

Thấy cô nghiêm túc như vậy, Thẩm Nghiêm không nhịn nổi cười: “Yên tâm, anh tuyệt đối không phải loại siêu siêu giàu đó.”

“Tất nhiên rồi, cả nước cũng chẳng tìm ra được mấy người như vậy, sao có thể trùng hợp đến mức để em gặp được một người như vậy chứ.” Lâm Hiểu Hiểu tự biết thân biết phận.

Nghe cuộc trò chuyện của họ, quản gia Hứa ngồi ở ghế trước không khỏi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, ông hiếm khi thấy được nét dịu dàng trên khuôn mặt Thẩm Nghiêm.

-

Từ xa Lâm Hiểu Hiểu đã nhìn thấy một loạt kiến trúc có tường trắng ngói đen, sân vườn sâu hun hút.

Bên ngoài tường là rừng trúc um tùm, trên một khoảng đất có dựng mái hiên để xe. Lâm Hiểu Hiểu xuống xe đi bên cạnh Thẩm Nghiêm, theo quản gia Hứa xuyên qua đường nhỏ đến trước cổng chính.

Cô phát hiện hai bên cổng trái phải có đặt hai con sư tử đá, hình dáng đáng yêu, trên cổ đều được buộc những dải lụa đỏ rực, trông vừa dễ thương vừa vui mắt. Cửa chính màu đỏ tươi, trang trí hoa văn giả gỗ, vật dụng hiện đại duy nhất là chuông cửa điện tử và camera an ninh trên cửa.

Quản gia Hứa mở cửa, cung kính mời hai người vào.

Vượt qua tấm bình phong sẽ thấy đình đài thủy tạ, trên mặt nước có vài đóa hoa sen màu sắc khác nhau. Lâm Hiểu Hiểu vừa đi vừa nhìn, cô để ý thấy trong hồ sen có vài con cá vàng đang bơi lội.

Có lẽ vì quá tập trung, cô bất ngờ va phải lưng Thẩm Nghiêm, suýt nữa rơi xuống hồ. May mắn là Thẩm Nghiêm đã nắm chặt cánh tay cô kéo người trở lại.

“Ôi trời, làm em sợ chết khiếp.” Lâm Hiểu Hiểu phản ứng lại, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi Thẩm Nghiêm, em không để ý đường đi.”

Thẩm Nghiêm mím môi, để cô khoác tay mình đi tiếp.

Khoác tay chồng ở trong sân nhà cha mẹ chồng, lúc này Lâm Hiểu Hiểu mới cảm nhận được chút phong thái của bà chủ.

Cô đã sống hai mươi mấy năm, nhưng chưa bao giờ coi mình là một người phụ nữ thực thụ, chỉ có Thẩm Nghiêm thỉnh thoảng cho cô cơ hội được làm phụ nữ. Cô có thể thoải mái mặc các bộ váy thời thượng trước mặt anh, cũng có thể vô tư làm nũng với anh, cũng giống như bây giờ dựa vào anh một cách thoải mái, bước đi uyển chuyển đầy nữ tính.

Từ góc độ này mà nói, cô rất cảm ơn Thẩm Nghiêm.

Đi vào đi ra khuôn viên ba lần, Lâm Hiểu Hiểu mới đến được sân trong. Một cây hoa mẫu đơn khổng lồ trong sân đã thu hút sự chú ý của cô.

“Cây này chắc phải vài trăm năm tuổi rồi đúng không?” Lâm Hiểu Hiểu ngước lên nhìn tán cây, ước lượng giá trị của cây hoa này.

Thẩm Nghiêm trả lời ngắn gọn: “Ừm, đây là cây ông cố anh trồng.”

Ông cố? Lâm Hiểu Hiểu bỗng hiểu ra gì đó: “Ý anh là tổ tiên của nhà anh đã sống trong ngôi nhà lớn sang trọng như thế này từ lâu rồi?”

Cô nhận được câu trả lời xác nhận từ trên mặt Thẩm Nghiêm.

Thế là cô càng sốc hơn: “Anh không phải con nhà giàu bình thường đâu, mà là lòng dõi danh gia vọng tộc đó. Ôi trời ơi, em trèo cao quá rồi, không được, chuồn thôi chuồn thôi, em không thể làm trò cười ở đây…”

Nói rồi, cô rút tay ra khỏi tay Thẩm Nghiêm, xách váy lên định bỏ chạy.

“Quà gặp mặt…” Thẩm Nghiêm không ngăn cô, nhưng đã khéo léo nhắc nhở cô về động lực ban đầu của chuyến đi này.

Lâm Hiểu Hiểu dừng lại, có vẻ đang do dự.

Dường như sự cám dỗ của tiền bạc vẫn chưa đủ, Thẩm Nghiêm ra đòn thứ hai: “Nếu em dám vứt anh ở đây một mình…”

Lâm Hiểu Hiểu dựng tai lên, chờ câu tiếp theo.

“Thì anh sẽ không bao giờ tin bất kỳ ai nữa đâu.” Thẩm Nghiêm đáng thương nói.

Nhớ lại những trải nghiệm cô đơn và bất lực khi Thẩm Nghiêm còn nhỏ, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy áy náy, cô cắn răng quay lại bên Thẩm Nghiêm: “Thôi, đến cũng đến rồi.”

Thẩm Nghiêm véo nhẹ mũi cô.

“Ây da.” Lâm Hiểu Hiểu đẩy tay anh ra: “Đi thôi.”

-

Khác với lần trước chỉ gặp mặt Thẩm Nghiêm trong phòng khách, lần này quản gia Hứa dẫn hai người đến phòng bảo vật.

Phòng bảo vật nằm ở tầng hầm của sân trong, có người canh gác suốt ngày đêm, thường không mở cửa cho người ngoài. Thẩm Kiến Quốc nhiệt tình tiếp đón con trai và con dâu, ông bắt tay với Lâm Hiểu Hiểu, sau đó nói: “Rốt cuộc bố cũng gặp được con dâu rồi, lần trước thằng nhóc Thẩm Nghiêm này còn nói năm sau mới dẫn con đến, xem xem, mới qua bao lâu mà đã dẫn con đến rồi.”

“Nhưng mà bố thực sự không biết nên tặng con cái gì, thế này đi, con cứ chọn vài món con thích trong này mang về, xem như quà gặp mặt của ông bố chồng này!”

Đối diện với cả một phòng đầy bảo vật và những món đồ sưu tầm vô giá, Thẩm Nghiêm ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Thật sự được chọn sao?” Lâm Hiểu Hiểu muốn hỏi ý kiến Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm gật đầu.

“Ôi, không cần phải lo lắng về ánh mắt người khác, cứ thoải mái chọn.” Thẩm Kiến Quốc ra hiệu bằng ánh mắt, ra hiệu cho Thẩm Nghiêm chưa cần nói rõ vội.

Thẩm Nghiêm không lên tiếng, ngồi xuống pha trà chờ đợi.

Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu không biết giá trị thực sự và giá cả của những món đồ trong phòng, nhưng cô đại khái có thể phân biệt được cái nào là đồ cổ cái nào không phải, chẳng hạn như bình hoa và tranh chữ, trông có vẻ cổ điển, tám phần là đồ cổ, những thứ này cô không muốn động vào cũng không hứng thú.

Còn những chiếc vòng tay và dây chuyền bằng ngọc bích trong hộp trang sức thì cô thấy hơi lỗi thời. Cây bút ngọc không tồi, tiếc là cô không biết viết chữ bằng bút lông, để nó bị phủ bụi cũng không hay. Cô nhớ Thẩm Nghiêm có một cái giá để bút lông, nhưng hôm nay người chọn quà là cô, cô nên chọn những thứ mình có thể sử dụng.

Vì vậy cô đi loanh quanh trong phòng suốt một lúc lâu.

“Không vội đâu con dâu cứ từ từ chọn, nếu không thích tất cả, bố sẽ đưa con đi xem buổi đấu giá, nếu có món nào con thích thì mua.” Thẩm Kiến Quốc vuốt chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, suy nghĩ liệu mình có đang quá keo kiệt không.

Có lẽ tặng một căn nhà nhỏ vài trăm triệu thì hợp lý hơn?

Khi ông còn đang phân vân, Lâm Hiểu Hiểu đã chọn trúng một món đồ nhỏ.

“Cái này ạ!”

Khi nhìn rõ món đồ nhỏ cô đang cầm trên tay, Thẩm Nghiêm yên lặng uống một ngụm trà.

Ừm, biết chọn đấy, là một miếng ngọc bội thời Đông Chu.

Bình Luận (0)
Comment