Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 34

“Có mắt nhìn đó!” Thẩm Kiến Quốc định giới thiệu về nguồn gốc của miếng ngọc bội này, nhưng suy nghĩ một hồi ông lại nuốt ngược lời vào trong. Sau một hồi trầm ngâm, ông nói: “Con dâu, nếu con đã chọn miếng ngọc bội này thì không thể đổi ý được nữa, món quà này tặng cho con rồi thì là của con.”

Lâm Hiểu Hiểu không hiểu ý nghĩa trong câu nói của ông, còn tưởng mình chọn cái rẻ nhất nên càng tỏ ra kiên quyết hơn: “Vâng, con chọn cái này thôi, không cần cái khác.”

“Được được được.” Thẩm Kiến Quốc liếc nhìn con trai.

Trước bàn gỗ đàn hương, Thẩm Nghiêm mải mê chơi đùa ly sứ trên tay, không hề có ý định ngăn cản Lâm Hiểu Hiểu nhận quà, ngược lại còn bày ra vẻ bình thản.

-

Nhận quà gặp mặt xong, Lâm Hiểu Hiểu lên phòng suite ở tầng hai để nghỉ ngơi. Hành lý đã có người giúp mang lên sắp xếp xong xuôi từ trước, Lâm Hiểu Hiểu vào phòng thì cởi ngay áo khoác, rửa tay, rồi đi dạo quanh phòng.

Những thứ khác thì không có gì ngạc nhiên, nhưng bức tường ảnh ở đầu giường khiến cô vừa ngạc nhiên vừa choáng váng, vì người trong bức ảnh này không phải ai khác mà chính là cô!

- Hơn nữa là bản thân cô ở những giai đoạn khác nhau.

Từ thời thơ ấu đến lúc lên tiểu học, trung học, đại học, thậm chí là trong các công việc khác nhau, tất cả đều được ghi lại ở đây!

Những bức ảnh này có một số là cận mặt, có một số là toàn thân, có lúc tóc ngắn có lúc tóc dài, có lúc ăn mặc luộm thuộm có lúc lại rạng rỡ, có lúc mặt đầy khổ sở có lúc mặt lạnh lùng, có lúc nhe răng cười tươi, có lúc khóe mắt đẫm lệ… đa phần đều là những bức ảnh chụp lén.

Đứng trước bức tường toàn hình ảnh của mình, Lâm Hiểu Hiểu nổi da gà đầy người, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Nghiêm thực sự giống một tên b**n th** có h*m m**n rình mò!

May mắn là trước khi đến anh đã tiêm phòng cho cô, nếu không Lâm Hiểu Hiểu chẳng chuẩn bị tâm lý gì mà nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ thực sự sẽ nghi ngờ liệu cuộc hôn nhân này có đang ẩn chứa một bí mật lớn nào không.

Sau khi hết nổi da gà, Lâm Hiểu Hiểu tiện tay lật mấy cuốn sách đặt trên đầu giường. Không ngờ đó lại là những cuốn sách về tâm lý học.

Chưa kịp mở một cuốn ra đọc kỹ, giọng Thẩm Nghiêm đã vang lên ở cửa, giọng nói nhuốm chút mùi vị giễu cợt: “Quà gặp mặt của ông già có làm em hài lòng không?”

“Ừm...” Lâm Hiểu Hiểu miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

“Có phải không như mong đợi, chưa đủ phong phú không?” Thẩm Nghiêm rút cuốn sách khỏi tay cô, đặt lại đầu giường.

Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày không vui: “Anh biết rồi còn hỏi, có gì hay ho mà hỏi, anh nói như em là người tham lam vậy.”

“Em có biết miếng ngọc bội mà em chọn được đấu giá bao nhiêu không?” Thẩm Nghiêm không tranh cãi với cô, ngồi bên giường từ từ giải thích: “Đây là miếng ngọc bội Thụy Thú* bằng ngọc vàng từ thời Đông Chu, giá đấu giá năm đó đã lên đến hai mươi bốn triệu.”

(Các loài linh thú trong văn hóa Trung Hoa, thường mang ý nghĩa tốt lành và tượng trưng cho sự may mắn, bình an, thịnh vượng, như kỳ lân, phượng hoàng, rồng, và rùa)

Con số khổng lồ làm Lâm Hiểu Hiểu hoa mắt, cô hỏi: “Bao nhiêu?”

“Hiện giờ chắc không dừng ở giá đó đâu.” Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng gõ nhẹ lên trán cô.

Lâm Hiểu Hiểu ngẩn tò te.

“Nhưng nếu em thích dây chuyền hay nhẫn của các thương hiệu như Bvlgari, Cartier hơn, cảm thấy có thể đeo chúng ra ngoài thường xuyên hơn thì cứ đi mua, anh không có ý kiến.” Thẩm Nghiêm đọc hiểu cô hoàn toàn, triệt để.

Lâm Hiểu Hiểu hoảng sợ, cô lấy miếng ngọc bội Thụy Thú mà cô đã vô tình nhét vào túi ra, nâng trong lòng bàn tay, trong lòng không ngừng run rẩy, đây là hai mươi bốn triệu đấy! Nếu lỡ làm hỏng hay vỡ thì sao, cô hoàn toàn không thể đền nổi!

Vì vậy, cô đưa củ khoai lang phỏng tay đó cho Thẩm Nghiêm.

“Trả anh!”

“Hả?”

“Em không cần, không đủ tiền để trả!”

“Ông già đã nói tặng cho em, tặng rồi thì là của em, không phải em đã hứa là không đổi ý sao?”

“Vậy... em mặc kệ, nhỡ tí nữa hai người lừa em thì làm sao, tám đời nhà em cũng không thể kiếm được số tiền đó, em nói không cần thì là không cần!”

Lâm Hiểu Hiểu giơ hai tay lên, kiên quyết không chạm vào miếng ngọc bội đắt đỏ đó nữa, thậm chí nhìn thêm một cái cũng cảm thấy mình có lỗi.

May mắn là Thẩm Nghiêm cũng không cố chấp, anh cầm miếng ngọc bội kiên nhẫn khuyên nhủ: “Làm gì có chuyện bắt em đền chứ, đồ của nhà mình mà, hỏng thì hỏng có gì to tát đâu.”

“Nếu anh đã nói chúng ta là một gia đình, là vợ chồng, tặng cho em thì cũng là tặng cho anh, anh không thể giữ giúp em sao?” Có vẻ chỉ trong những lúc như thế này Lâm Hiểu Hiểu nhớ đến mối quan hệ vợ chồng của họ.

Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu, mở ngăn kéo đầu giường ra đặt miếng ngọc bội vào trong đó: “Được, anh sẽ giữ giúp em, khi nào em muốn lấy lại thì cứ nói.”

“Anh để đây?” Lâm Hiểu Hiểu gấp đến mức gần như vỡ giọng.

“Ừm.” Thẩm Nghiêm vẫn bình thản.

Lâm Hiểu Hiểu hoang mang: “Không có két sắt hay gì đó sao? Để đây không phải ai cũng có thể lấy đi sao?”

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Không ai tùy tiện lấy đồ của người khác đâu, hơn nữa vốn dĩ đây là tặng cho em, cất lại làm gì.” Giọng nói và ánh mắt của Thẩm Nghiêm vô cùng dịu dàng.

Lâm Hiểu Hiểu không thể hiểu nổi thế giới của người giàu có, cô xua xua tay: “Thôi, anh muốn để đâu thì để, nhưng anh có thể giải thích với em về bức tường đó không?”

Cô chỉ vào bức tường ảnh.

-

Ký ức quay lại mười mấy năm trước khi Thẩm Nghiêm vẫn là một cậu bé tám tuổi. Sau khi trở về từ tang lễ của mẹ, anh thường đứng một mình trước cửa sổ sát đất rồi nhìn ra xa.

“Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?”

“Khoảng ba bốn tháng.”

“Cậu ấy không nói chuyện, cũng không nghe thấy người khác nói chuyện, đúng không?”

“Ừm, có lẽ vẫn có thể nghe thấy.”

“Ăn uống cũng ít đi?”

“Đúng vậy, từ khi ra nước ngoài, cậu ấy càng ngày ăn ít hơn.”

“Quả thực là không ổn.”

Bác sĩ tâm lý mặc đồng phục trắng trao đổi với quản gia sau lưng Thẩm Nghiêm.

Sau đó, cứ cách vài ngày lại có người mang một cái hộp giấy đến. Trong hộp có đĩa DVD, một số bức ảnh và vài tờ giấy có chữ viết.

Quản gia mang một cái TV đến rồi cho đĩa vào đầu máy DVD, màn hình bắt đầu truyền đến những tiếng náo nhiệt.

Thẩm Nghiêm hơi nghiêng đầu tìm nguồn gốc âm thanh.

Trên con đường ồn ào, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên đang vừa gặm kem vừa nhảy nhót trên con đường sỏi. Thân hình nhỏ bé khiến chiếc ba lô trên vai trông có vẻ hơi cồng kềnh so với lưng cô bé.

“Này, Lâm Hiểu Hiểu.”

Cô bé quay lại, phát hiện là một cậu bé không quen biết đang gọi mình, vì thế cô bé không để ý mà tiếp tục đi về phía trước.

Cậu bé chạy theo sau, vươn tay vỗ nhẹ cô bé.

Cô bé quay lại liếc mắt một cái, chu môi và nhíu mày, tăng tốc chạy về phía trước.

Không ngờ cậu bé vẫn bám theo không buông, lại vỗ cô bé thêm một cái nữa: “Sao cậu không để ý đến người khác vậy, Lâm Hiểu Hiểu.”

Cô bé tức giận cảnh cáo: “Cậu thử vỗ thêm lần nữa xem!”

Thử thì thử, cậu bé không khách khí vỗ thêm lần nữa, không ngờ thử một cái mà xong đời luôn.

Lâm Hiểu Hiểu tích tụ cơn giận không nhịn nổi nữa, lao lên phản công dữ dội, biến cậu bé thành một con mèo hoa!

Cậu bé khóc thét lên, chật vật chạy trốn.

Cô bé chiến thắng tiếp tục bước đi một cách kiêu ngạo, trong ánh chiều tà, dáng vẻ cô nhỏ bé nhưng không thể coi thường.

Mà Thẩm Nghiêm xem toàn bộ quá trình ở ngoài màn hình, cuối cùng sắc mặt anh cũng hơi thay đổi, từ lạnh lùng chết lặng trở nên ấm áp hơn, dù chỉ là một chút xíu nhưng bác sĩ tâm lý bên cạnh vẫn nhạy bén nhận ra.

Kể từ đó, cô bé tên Lâm Hiểu Hiểu này thường xuyên xuất hiện trước mắt Thẩm Nghiêm, cuộc sống của cô được ghi chép lại một cách bí mật, đồng thời lại được chiếu rõ ràng trên TV của Thẩm Nghiêm.

Anh còn được biết cô bé trên TV cũng giống như anh, đều là những người thử nghiệm cài đặt chip trong não.

Điều kỳ lạ là, cùng với phim phóng sự ghi lại sự trưởng thành của Lâm Hiểu Hiểu, Thẩm Nghiêm cũng dần hồi phục. Anh phục hồi khả năng giao tiếp với mọi người, thậm chí có thể ra ngoài đi học, ăn uống bình thường và vận động.

Thỉnh thoảng anh còn viết một số bức thư không bao giờ gửi đi được.

Nghe đến đây, Lâm Hiểu Hiểu không kìm được kích động, kéo anh lại hỏi: “Thư gì vậy, không phải là thư tình gửi cho em chứ?”

Thẩm Nghiêm tiếp tục kể.

… Những bức thư đầu tiên anh viết đều bắt đầu bằng: [Lâm Hiểu Hiểu, chào em, anh muốn làm bạn với em.]

Hai năm sau thì chuyển thành: [Lâm Hiểu Hiểu, hãy mạnh mẽ lên, anh luôn ở bên em.]

Sau hai năm nữa thì bắt đầu bằng: [Lâm Hiểu Hiểu, tránh xa cái gã đó ra, không được yêu sớm!]

Tiếp theo là: [Lâm Hiểu Hiểu, em đúng là một người háo sắc, gặp ai cũng yêu.]

[Lâm Hiểu Hiểu, anh muốn gặp em, có được không?]

[Lâm Hiểu Hiểu, đừng thức khuya, đi ngủ sớm một chút.]

[Lâm Hiểu Hiểu, anh ta không xứng với em, anh ta không thật lòng yêu em, đừng hẹn hò với anh ta.]

[Lâm Hiểu Hiểu, nếu em muốn kết hôn, vậy hãy kết hôn với anh đi.]

Bức thư cuối cùng là: [Lâm Hiểu Hiểu, anh đến gặp em.]

Như thể xé rách một lỗ hổng giữa hai không gian song song, Thẩm Nghiêm đã bước vào thế giới của cô, và cô cũng bị kéo vào thế giới của anh.

“Wao, thật ngây thơ nha!” Lâm Hiểu Hiểu như ăn phải chanh chua, biểu cảm kỳ lạ.

Thẩm Nghiêm mỉm cười: “Là em cứ muốn nghe.”

“Em sai rồi, em không nên tò mò.” Lâm Hiểu Hiểu chắp tay trước ngực xin tha.

Thật tiếc là Thẩm Nghiêm không muốn buông tha, còn cố tình hỏi: “Cho nên tại sao hồi đó em rõ ràng không biết gì về anh, nhưng vẫn đồng ý kết hôn với anh?”

Đúng là một câu hỏi hiểm hóc, lòng dạ hiểm ác! Lâm Hiểu Hiểu không thành thật trả lời mà lợi dụng tình thế, dùng những lời anh đã từng nói: “Bởi vì em tham tiền ham sắc!”

“…” Thẩm Nghiêm không biết phải nói gì.

Nếu nói vậy, cũng không hoàn toàn sai.

“Được rồi, đùa anh đó, thực ra là vì…” Lâm Hiểu Hiểu ngừng lại một chút: “Lúc đó em chỉ đùa thôi.”

Thẩm Nghiêm bình tĩnh đe dọa: “Nếu em không nói rõ, anh sẽ tự mình đọc.”

“Chờ đã, em nói này, anh đừng đọc. Nguyên nhân ấy mà, rất đơn giản, em bị giục kết hôn nhiều quá, lại thấy anh đẹp, gu ăn mặc ổn, điều kiện kinh tế có vẻ cũng khá, nên đồng ý thôi.”

Lâm Hiểu Hiểu còn bổ sung thêm: “Đừng hỏi em làm sao biết tình hình kinh tế của anh tốt, vì em biết thế nào là người nghèo.”

“Vậy có phải anh nên khen em có con mắt tinh tường không?” Thẩm Nghiêm vẫn đang nhớ lại lời đánh giá của cô về mình.

Lâm Hiểu Hiểu tức giận: “Bớt chế giễu em đi!”

Trong phòng vang lên tiếng cười trầm ấm dễ chịu, Thẩm Nghiêm hiếm khi cười ra tiếng. Quản gia Hứa đi ngang qua cửa phòng của họ, không khỏi cảm thán một câu: Đã lâu không nghe cậu chủ cười như vậy.

Và câu: Đây là người phụ nữ duy nhất cậu chủ đưa về nhà.

Bình Luận (0)
Comment