Trong bữa tối, Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy trên bàn ăn có nhân sâm, bào ngư, sò điệp, nhím biển, trứng cá muối... Có vài nguyên liệu mà cô chưa từng thấy qua, không biết gọi là gì.
Cô thầm nghĩ liệu ăn xong bữa này có bổ đến mức chảy máu cam không đây?
Rồi cô nhìn sang Thẩm Nghiêm bên cạnh, thấy anh đang ăn thịt bò xào ớt xanh. Cô nuốt nước miếng, đưa đũa qua định gắp.
Thẩm Nghiêm dùng đũa của mình kẹp đũa của cô lại, không cho cô gắp thức ăn.
“Đồ keo kiệt.” Lâm Hiểu Hiểu rít lên qua kẽ răng.
Rõ ràng lúc nãy trong phòng còn nói thích cô bao nhiêu, sao ra bàn ăn lại bắt đầu bảo vệ đồ ăn thế này? Tình cảm mong manh vậy sao!
Thẩm Kiến Quốc ngồi đối diện ngẩng đầu lên: “Haha, lớn cả rồi mà còn đùa giỡn trong lúc ăn, Thẩm Nghiêm, con còn tranh với con bé nữa.”
Lâm Hiểu Hiểu thấy có người đứng về phía mình lập tức rung đùi đắc ý, hả hê nhìn Thẩm Nghiêm: “Thấy chưa, bị mắng rồi nè, đáng đời anh!”
“Con chỉ muốn cô ấy ăn nhiều đồ bổ một chút, bằng không mọi người lại nghĩ con khắt khe với cô ấy.” Thẩm Nghiêm đẩy đũa cô trở lại.
Thẩm Kiến Quốc bị nhắc khéo: “Đứa con dâu này của bố từ nhỏ đã không được trải qua cuộc sống tử tế, bảo con đối xử tốt với con bé thì có gì không đúng, Thẩm Nghiêm, lần này về hai đứa mau chuyển qua biệt thự ở ngoại ô phía Tây mà ở, đừng chen chúc trong căn nhà nhỏ đó nữa, đến người chăm sóc cũng không có.”
Về biệt thự ở ngoại ô phía Tây, Lâm Hiểu Hiểu chẳng có khái niệm gì về chỗ đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sống trong biệt thự lớn, có người hầu hạ như bà chủ giàu có.
“Không vội ạ.” Thẩm Nghiêm thản nhiên đáp rồi tiếp tục ăn cơm.
Lâm Hiểu Hiểu không quen ăn sơn hào hải vị, mỗi món cô chỉ nếm qua một chút rồi ngừng, nên cả bữa cơm cũng không ăn no. Nhưng trong biệt thự làm sao thiếu đồ ăn được, Lâm Hiểu Hiểu lúc thì mò một quả chuối, lúc lại tìm được một hộp bánh dứa, giống như con chuột nhỏ lén lút nhét đầy bụng.
Sở dĩ cô có thể ăn vụng suôn sẻ như vậy là vì mọi người đều mắt nhắm mắt mở không ai dám quản bà chủ mới về, để cô muốn làm gì thì làm.
Ăn no rồi, Lâm Hiểu Hiểu trở về phòng chuẩn bị đi ngủ. Sau khi tắm xong, cô mặc váy lụa nằm vào chăn, vừa lướt điện thoại vừa đợi Thẩm Nghiêm về.
Cô cũng không rõ từ khi nào mình lại hình thành thói quen này, trước kia ngủ một mình thì buồn ngủ là ngủ, bây giờ hai người ngủ chung thì lại cảm thấy phải đợi người kia về mới ngủ được.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ người đã kết hôn đều như vậy.
Lâm Hiểu Hiểu ngáp một cái, xoay người tìm dây sạc c*m v** điện thoại, tạm thời đặt điện thoại lên chồng sách trên tủ đầu giường.
Cô mở ngăn kéo ra, bên trong vẫn còn miếng ngọc bội quý giá kia, Lâm Hiểu Hiểu cầm lên ngắm nghía dưới ánh đèn, thật sự không thể tin nổi thứ nhỏ bé này lại có giá trị hơn hai mươi bốn triệu. Phải biết rằng số tiền đó đủ để mua một căn nhà ở thành phố lớn rồi.
“Ăn no chưa, ăn thêm chút nữa với anh đi.” Thẩm Nghiêm bưng một miếng bánh kem đến trước mặt cô.
Lâm Hiểu Hiểu nhanh chóng đặt lại ngọc bội, chui ra khỏi chăn, đi đến cạnh bàn: “Bánh kem ở đâu vậy?”
“Lấy trong bếp.” Thẩm Nghiêm đưa cô một cái muỗng bạc.
Lâm Hiểu Hiểu múc một muỗng bánh kem cho vào miệng, thoáng cái cảm thấy hạnh phúc ngập tràn: “Ngon quá, ngọt mà không ngấy.”
Thẩm Nghiêm cũng ăn một miếng nhỏ.
“Hôm nay có ai sinh nhật sao?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
Thẩm Nghiêm lắc đầu.
“Vậy sao lại có bánh kem?” Lâm Hiểu Hiểu thắc mắc.
“Món tráng miệng sau bữa ăn.” Thẩm Nghiêm đáp.
Lâm Hiểu Hiểu nghĩ: “Cũng đúng, có tiền rồi muốn ăn gì thì ăn, không cần đợi đến sinh nhật cũng có thể ăn bánh kem.”
Thẩm Nghiêm xoa đầu cô, không nói gì.
Tuy nhiên, giây tiếp theo Lâm Hiểu Hiểu lại tính sổ với anh: “Vậy sao hôm nay anh lại đối đầu với em?”
“Anh cố tình.” Thẩm Nghiêm không sợ chết trả lời.
Quả nhiên, câu nói này khơi dậy tinh thần chiến đấu của Lâm Hiểu Hiểu, cô đứng dậy dùng muỗng chỉ vào anh: “Có gan thì anh nói lại lần nữa.”
“Anh muốn thu hút sự chú ý của em, không được sao?” Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ mặt không sợ hãi.
“Ơ?” Lâm Hiểu Hiểu chưa kịp phản ứng: “Thu hút sự chú ý của em làm gì?”
“Vì anh muốn được người mình thích chú ý.” Thẩm Nghiêm thẳng thắn nói từng câu từng chữ.
Lâm Hiểu Hiểu nghẹn lại, lắp bắp nói: “Cái gì, vớ vẩn gì thế?”
Nhìn cô xấu hổ, Thẩm Nghiêm như nếm được mật ngọt, ý cười tràn ra từ trong ánh mắt và khóe môi.
Ăn xong bánh kem, Thẩm Nghiêm đi rửa mặt.
Khi anh rửa mặt xong, nằm xuống chuẩn bị ngủ thì đột nhiên cảm thấy tai và cằm hơi ngứa, anh mở mắt ra phát hiện Lâm Hiểu Hiểu đang lén lút ngửi anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
“Thẩm Nghiêm, anh thơm quá…” Lâm Hiểu Hiểu không hiểu tại sao cả hai đều dùng cùng một loại sữa tắm, nhưng chỉ có Thẩm Nghiêm mới thơm như vậy, cô nghi ngờ đó là mùi tự nhiên của Thẩm Nghiêm.
Nhưng lời cô nói rơi vào tai Thẩm Nghiêm lại giống như đang khiêu khích vậy, khiến cả người anh dần đỏ bừng lên.
May mắn là ánh sáng trong phòng yếu, Lâm Hiểu Hiểu không thể nhìn rõ sự thay đổi của anh, cô còn hỏi tiếp: “Từ nhỏ anh đã thơm như vậy, mềm mại như vậy, còn ít đổ mồ hôi sao?”
Thẩm Nghiêm gần như “chín” rồi.
“Nói đi chứ, em biết anh chưa ngủ.” Lâm Hiểu Hiểu trực tiếp động tay, lắc lắc vai anh.
Thẩm Nghiêm không kiềm chế được nữa, kéo cô áp lên người mình, hơi thở nóng rực: “Sao em lại mê trai như vậy, Lâm Hiểu Hiểu…”
“Em, em đâu có.” Lâm Hiểu Hiểu còn muốn cãi lại, nhưng người chồng tốt của cô không cho cô cơ hội đó.
…
Sau một đêm triền miên qua đi, Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, cô không hiểu rốt cuộc Thẩm Nghiêm bị làm sao, cô tự nhận những lời tối qua mình nói không hề có ý nghĩ đen tối gì, tại sao lại bị Thẩm Nghiêm hiểu lầm như vậy.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là hình như Thẩm Nghiêm càng ngày càng không giống với người mà cô gặp lúc đầu nữa. Cô từng nghĩ Thẩm Nghiêm là một anh chàng đẹp trai băng giá không thích nói chuyện, cũng không thích cười, cưới cô đơn thuần là vì nghĩa vụ.
Giờ đây, mọi thứ đều đảo ngược.
Hiện tại Thẩm Nghiêm giống như một cậu thiếu niên mới biết yêu, thích quấn lấy cô, thích đấu khẩu với cô, còn thường xuyên muốn gần gũi... Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu nhất thời không thể thích nghi.
Sau bữa sáng, cô ngồi một mình trên xích đu trong sân, còn Thẩm Nghiêm thì đi làm việc các thứ.
Thực ra cô lại mong anh bận rộn một chút, nếu không hễ rảnh rỗi là anh lại dính lấy cô. Lâm Hiểu Hiểu chỉ muốn thỉnh thoảng quấn quýt với anh một chút, chứ nếu cả ngày cả đêm đều dính nhau, cô sẽ ngộp thở mất.
Không khí ngoài vườn cực kỳ trong lành. Lâm Hiểu Hiểu mặc chiếc váy liền màu xanh lam, ngồi đung đưa trên xích đu, bím tóc tết một bên cũng theo nhịp nảy lên trước ngực.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều khó mà tin được rằng Lâm Hiểu Hiểu đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Cô trông giống một thiếu nữ mười bảy, mười tám hơn, tràn đầy sức sống thanh xuân lại ngây thơ chưa hiểu hết sự đời.
Đứng ở phòng sách trên tầng hai, qua ô cửa sổ, ánh mắt Thẩm Nghiêm theo dõi cô gái đung đưa trên xích đu, khóe môi bất giác nhuốm thêm vài phần dịu dàng.
Những bông hoa ngọc lan trong vườn cũng đang chầm chậm nở rộ trên cành, xinh đẹp rạng ngời như sắc đỏ ửng trên gò má thiếu nữ.