Sau khi hoàn tất công việc của mình, Thẩm Nghiêm chủ động đề nghị dẫn Lâm Hiểu Hiểu ra ngoài dạo chơi.
“Xung quanh có gì vui không?” Lâm Hiểu Hiểu ngồi nghiêng dưới mái hiên, vừa cho cá chép trong ao ăn vừa lơ đễnh trò chuyện với anh.
Những con cá chép đủ kích cỡ từ nhỏ đến to tụ tập lại, có con màu trắng, có con màu vàng, và cả những con có màu lốm đốm. Chúng há miệng ngậm thức ăn cá được rải trên mặt nước mỗi khi người trên bờ có động tác.
Thẩm Nghiêm tiến lại gần khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa bên tai cô, nhẹ nhàng kẹp vào sau tai: “Chẳng lẽ em không biết Cảng thành nổi tiếng là thiên đường mua sắm sao?”
Hành động thân mật như vậy khiến Lâm Hiểu Hiểu không khỏi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Nghiêm cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy mặt cô, làm bộ muốn hôn. Lâm Hiểu Hiểu lập tức phản ứng, lùi ra sau rồi nói: “Thẩm Nghiêm, anh làm gì vậy!”
Thẩm Nghiêm đứng thẳng lên, im lặng không nói lời nào.
Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, Lâm Hiểu Hiểu ngay lập tức chuyển chủ đề: “Đi thôi, đi xem thiên đường mua sắm của anh vậy.”
Hai người ngồi xe ra ngoài.
Khác với Thương thành, khi trở về Cảng thành, họ có tài xế và vệ sĩ đi cùng. Ban đầu Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm, nhưng khi đi qua khu dân cư bình thường, thấy những ô cửa sổ san sát và các tòa nhà chen chúc, cô bỗng hiểu ra.
Cảng thành là nơi tấc đất tấc vàng, một căn hộ vài chục mét vuông thường phải chứa ba đến bốn người, trong khi nhà của Thẩm Nghiêm lại là biệt thự kiểu Trung Quốc rộng hàng nghìn mét vuông, có thể uống trà trồng hoa ở bên trong. Khoảng cách giàu nghèo quá lớn, để một cậu ấm như Thẩm Nghiêm đi trên phố cũng đầy rủi ro.
Khi xuống xe, vệ sĩ luôn theo sát họ.
Lâm Hiểu Hiểu không quen bị người lạ đi theo, cô quay lại nhìn anh ta vài lần. Thẩm Nghiêm cũng vì vậy mà quan sát kỹ lưỡng vệ sĩ của mình.
Vệ sĩ không có gì đặc biệt, tóc húi cua, đeo kính râm, mặc bộ vest đen, vẻ mặt lạnh lùng, tay khoanh chéo trước ngực.
Sau khi xác định không có gì có thể làm lung lay địa vị chồng chính thức của mình, rốt cuộc Thẩm Nghiêm cũng thả lỏng, ôm lấy vai Lâm Hiểu Hiểu hỏi: “Hôm nay em không định tặng anh một món quà sao?”
“Vì cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu ngơ ngác.
Đâu phải dịp lễ hay sinh nhật, tặng quà làm gì? Chẳng lẽ do nợ anh sao!
Thẩm Nghiêm không nói gì, chỉ nhìn cô.
“Sinh nhật của anh vẫn chưa đến mà nhỉ?” Lâm Hiểu Hiểu nhớ sinh nhật của anh trên chứng minh thư là vào tháng mười.
“Không phải sinh nhật cũng có thể tặng quà mà.” Thẩm Nghiêm ẩn ý nói.
Lâm Hiểu Hiểu không hiểu nhưng vẫn tôn trọng anh: “Tặng cũng được, vậy anh muốn gì nào?”
Cô đoán chắc Thẩm Nghiêm chỉ muốn làm nũng với cô thôi. Dù sao từ nhỏ đến lớn anh cũng chẳng có nhiều cơ hội làm nũng với người khác, nếu chỉ muốn quà, có thứ gì anh không tự mình mua được mà lại phải bắt cô mua cho?
“Thứ anh muốn rất đơn giản…” Thẩm Nghiêm liếc về phía một tiệm vàng.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn theo, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà là vàng, cô có thể mua được. Nếu là đồng hồ hay trang sức tiền triệu thì cô thực sự không thể mua nổi. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thẩm Nghiêm còn rõ hơn ai hết về tình hình tài chính của cô mà..
“Vào xem thử đi.” Lâm Hiểu Hiểu không nghĩ ngợi nhiều, bước vào cửa hàng.
Khi nhân viên vừa hô xin chào quý khách xong, quản lý cửa hàng đã tiến lên: “Anh Thẩm, cô Thẩm, hoan nghênh hai người.”
Chưa kịp thắc mắc sao đối phương lại biết mình, quản lý cửa hàng đã lấy ra một hộp quà trắng từ phía sau.
Hộp quà vuông vắn buộc nơ con bướm màu hồng nhạt, trên thân hộp có chữ tiếng Anh mạ vàng. Lâm Hiểu Hiểu xác nhận với Thẩm Nghiêm bên cạnh: “Đây là… món quà anh muốn em mua à?”
Quản lý nhanh chóng giải thích: “Cô Thẩm hiểu lầm rồi, đây là món quà anh Thẩm đặt trước cho cô, không cần thanh toán thêm đâu.”
“Cho em?” Lâm Hiểu Hiểu chỉ vào hộp quà, rồi chỉ vào mình.
Thẩm Nghiêm nhướn mày, gật đầu.
Mặc dù không õ anh đang toan tính gì, nhưng chuyện nhận quà này thì Lâm Hiểu Hiểu không có lý do để từ chối. Cô ôm lấy hộp quà, nói với anh: “Vậy thì đi thôi, còn đứng đây làm gì nữa.”
Quản lý cửa hàng tiễn khách: “Cô Thẩm, anh Thẩm, đi thong thả.”
Nhân viên cửa hàng cũng đồng thanh: “Hoan nghênh lần sau quay lại.”
Lâm Hiểu Hiểu đáp lại bằng một nụ cười giả tạo rồi tiếp tục bước đi, nhưng hộp quà nặng hơn cô tưởng, ôm được một lúc là bắt đầu thấy mỏi rồi.
Vệ sĩ đi cùng nhanh chóng bước lên, muốn giúp cô cầm.
“Chờ đã, tôi muốn biết trong đó có gì.” Trước đó Lâm Hiểu Hiểu không mở quà ngay trước mặt mọi người vì sợ dáng vẻ chưa trải sự đời của mình sẽ bị cười nhạo, nhưng bây giờ ít người hơn, cô có thể hỏi thẳng.
Thẩm Nghiêm ra hiệu cho vệ sĩ cầm hộp đi, rồi kéo vợ đi chờ thang máy: “Anh đã đặt trước một phòng riêng ở đây.”
Lâm Hiểu Hiểu suýt nghe nhầm thành “phòng nghỉ”, cô đáp lại một tiếng “ồ” không tự nhiên.
Khi lên đến tầng năm của trung tâm thương mại, Thẩm Nghiêm dẫn cô vào một phòng trà riêng. Vệ sĩ đặt hộp quà xuống rồi lui ra đứng bên ngoài canh gác.
“Mở ra xem đi.” Thẩm Nghiêm rót trà tráng chén.
Lâm Hiểu Hiểu cẩn thận gỡ dây ruy băng, mở nắp hộp, ánh sáng vàng của hộp quà lóe lên khiến cô phải nheo mắt lại.
Chín đóa hồng vàng rực rỡ được đặt trong một giỏ hoa màu vàng, tạo thành một bó hoa cầm tay bằng vàng. Lâm Hiểu Hiểu vươn một ngón tay sờ sờ cánh hoa hồng ở giữa. Cảm giác đặc trưng của vàng truyền đến đầu ngón tay cô.
“Sao lại tặng em cái này?” Lâm Hiểu Hiểu có hiểu biết đôi chút về giá vàng, giá một bó hoa cầm tay bằng vàng lớn như vậy ít nhất cũng từ triệu trở lên,giả sử giỏ hoa bên ngoài không phải bằng vàng, chỉ riêng chín bông hồng đã trị giá bốn mươi năm mươi vạn.
Thẩm Nghiêm rót nước trà tráng chén vào trà sủng* hình quả vải, quả vải đen lập tức chuyển thành màu đỏ tươi giống hệt như vải thật. Giọng anh bình tĩnh: “Không thể cho em một hôn lễ, tặng một bó hoa cưới chắc vẫn được nhỉ.”
(Một loại đồ vật nhỏ thường được làm bằng gốm sứ, có hình dạng các con vật hoặc hình tượng dễ thương, phổ biến trong văn hóa uống trà truyền thống Trung Quốc. Chúng được đặt trên bàn trà và thường xuyên được "tắm" hoặc "rửa" bằng nước trà trong các buổi uống trà.)
“À, anh tốt thế.” Lâm Hiểu Hiểu mạnh dạn lấy bó hoa ra khỏi hộp, nâng lên trước mặt xoay một vòng để ngắm nghía.
Nhớ lại lời của Thẩm Nghiêm trước đó, cô lại nói: “Có hôn lễ hay không cũng không quan trọng, dù gì gia đình anh cũng đâu mong đám cưới để thu tiền mừng, có khi còn phải bỏ tiền thêm. Riêng em thì không quan tâm chuyện này lắm, anh cũng đừng quá để ý.”
Thẩm Nghiêm rót trà cho cô, đưa đến tận tay.
“À, rốt cuộc món quà anh muốn là gì?” Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa quên việc này.
Thẩm Nghiêm từ từ uống một ngụm trà: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày mấy?” Lâm Hiểu Hiểu mở lịch trên điện thoại: “Chẳng phải là ngày 20 sao.”
Cô chẳng thấy có gì bất thường.
“Tháng mấy?” Thẩm Nghiêm tiếp tục nhắc nhở.
Lâm Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên: “Tháng 5, sao vậy?”
Tháng 5, ngày 20.
Ngày 20 tháng 5.
520?
Lâm Hiểu Hiểu chợt hiểu ra: “Không phải anh định nói 520 đấy chứ, đây tính là ngày lễ sao?”
“Tính.” Thẩm Nghiêm nghiêm túc trả lời: “520 phiên âm là gì?”
“Em yêu anh*!” Lâm Hiểu Hiểu đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
(Ở Trung Quốc, 520 được xem là mật mã tình yêu và được sử dụng rất phổ biến, từ này có ý nghĩa là Tôi yêu bạn/Anh yêu em/Em yêu anh. Bởi vì khi phát âm số 5, 2, 0 trong tiếng Trung là "wǔ èr líng", chúng nghe rất gần với từ “wǒ ài nǐ,” có nghĩa là “Tôi yêu bạn.”)
Kế hoạch đã thành công, Thẩm Nghiêm không kìm được nụ cười. Anh rũ đôi mi dày để che giấu niềm vui quá mức trong lòng.
Lâm Hiểu Hiểu phản ứng chậm hơn một chút, cô đỏ mặt lúng túng giải thích: “Không phải đâu, em chỉ đang trả lời anh, không phải theo nghĩa đó đâu, anh cười cái gì vậy, chỉ có anh là giỏi bẫy người ta thôi.”
“Đó chính là món quà anh muốn.” Thẩm Nghiêm chẳng những không nhận sai mà còn rất đắc.
Khá lắm, 520, thật đúng là một món quà đặc biệt. Lâm Hiểu Hiểu âm thầm nghiến răng, quyết định trêu chọc anh: “Vậy à, chỉ cần nói một câu đồng âm đã nhận được một món quà lớn bằng vàng, đây quả là thương vụ tuyệt vời nhất trên thế giới, còn không anh, em có thể tiếp tục nói, đến khi nào anh hài lòng thì thôi!”
Thẩm Nghiêm lắc đầu, đánh giá cô: “Lòng tham không đáy.”