Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Lâm Hiểu Hiểu đưa ra vài câu hỏi:
“Em có nên mua ít mỹ phẩm không?”
“Rồi làm thêm bộ móng?”
“Với cả nhuộm tóc nữa?”
Đối với những câu hỏi này, Thẩm Nghiêm dứt khoát trả lời: “Không cần.”
Lâm Hiểu Hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Vì độc hại.” Thẩm Nghiêm đáp gọn lỏn.
Lâm Hiểu Hiểu cạn lời trong vài giây, rồi hỏi tiếp: “Vậy em cứ để mặt mộc thế này sao?”
“Ừm.”
Thẩm Nghiêm bổ sung thêm: “Giữ nguyên trạng.”
Nghĩ đến việc khi ăn cơm anh cũng chỉ chọn cháo trắng với đồ ăn kèm đơn giản, Lâm Hiểu Hiểu hiểu được phần nào, có lẽ so với vẻ đẹp được tô vẽ kỹ lưỡng thì Thẩm Nghiêm thích sự giản dị mộc mạc hơn.
Thế là cô lập tức bày tỏ: “Thực ra em cũng chẳng thích làm mấy thứ đó, phiền phức lắm, cho dù không độc hại thì chăm chút suốt cả ngày cũng đủ mệt, có thời gian thà làm việc khác còn hơn.”
“Ừm.”
Thẩm Nghiêm không đi sâu vào chủ đề này, bởi vì với sự hiểu biết của anh về Lâm Hiểu Hiểu, anh cơ bản có thể đoán được cô không đừng quá chăm chút vẻ ngoài, ngược lại có khi phải khuyên cô nên trang điểm một chút thì cần thiết hơn.
Thế nhưng, vẻ ngoài tự nhiên vốn có của cô đã rất ổn rồi, ít nhất đối với Thẩm Nghiêm là vậy, anh không có yêu cầu gì về mặt này. Anh luôn cho rằng việc ăn mặc là để phù hợp với hoàn cảnh, chứ không phải mù quáng chạy theo trào lưu thời trang hiện tại. Trong cuộc sống hàng ngày nên ưu tiên sự thoải mái, quần áo dù có đẹp hay đắt tiền nhưng không thoải mái thì có ích gì.
“Anh có muốn uống trà sữa không, Thẩm Nghiêm?”
Lâm Hiểu Hiểu đang nghĩ có nên mua cho vệ sĩ một ly hay không, thế mà Thẩm Nghiêm lắc đầu.
“Vậy uống cà phê?” Cô nghĩ anh chỉ không uống trà sữa.
Thẩm Nghiêm mở miệng vàng: “Khuyên em không nên tùy tiện ăn uống bên ngoài.”
“…”
Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn cạn lời, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Có phải bị bệnh không…” rồi đi mua trà sữa.
“Anh đẹp trai, anh uống gì?” Cô hỏi vệ sĩ.
Vệ sĩ lắc đầu.
“Trà sữa trân châu nhé.” Lâm Hiểu Hiểu không để anh ta từ chối, tự quyết định gọi cho anh ta một cốc trà sữa trân châu: “Tôi muốn loại có lớp kem sữa dừa, cả hai đều size lớn, không đá.”
Nhân viên cửa hàng bấm bàn phím trên máy tính: “Phiền cô giữ hóa đơn, khi nào xong sẽ gọi số.”
Cuối cùng kết quả là Lâm Hiểu Hiểu và vệ sĩ mỗi người một cốc trà sữa, còn Thẩm Nghiêm chỉ uống không khí.
-
Tối hôm rời khỏi Cảng thành, trên máy bay. Lâm Hiểu Hiểu đeo bịt mắt nhưng mãi không ngủ được. Cô không để tâm, chỉ nghĩ có lẽ vì mình quá phấn khích.
Nhưng về đến Thương thành tắm rửa xong đã hơn hai giờ đêm, Lâm Hiểu Hiểu vẫn không ngủ được, tinh thần tỉnh táo như cú mèo, lúc này cô mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Không ngủ được, Lâm Hiểu Hiểu đành mở mắt lướt điện thoại, lướt đến khi mắt khô rát mới nhắm mắt lại, nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ, đủ loại hình ảnh và ý tưởng xoay quanh trong đầu.
Mãi cho đến sáng, cô vẫn không thấy buồn ngủ.
“Thẩm Nghiêm, anh ngủ đủ chưa?” Cô đẩy người bên cạnh.
Thẩm Nghiêm chưa tỉnh hẳn giơ cánh tay lên choàng lên người cô, mơ màng đáp: “Đã bảo em đừng uống rồi, không chịu nghe lời anh.”
Đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Hiểu Hiểu tràn đầy uất ức, cô cầm cánh tay anh ném sang một bên rồi xuống giường.
Cô đi loanh quanh trong phòng, cố gắng khiến mình bận rộn. Lúc thì lau sàn, lúc thì dọn dẹp đống quần áo bẩn trong vali, lúc lại cầm máy hút bụi chạy khắp giường để loại bỏ mạt bụi.
Ồn ào đến nỗi Thẩm Nghiêm cũng không ngủ được, đành phải dậy làm bữa sáng.
Sau khi làm xong hết những việc có thể làm trong nhà, Lâm Hiểu Hiểu mới dừng lại ăn sáng. Cô nghĩ lần này chắc mình sẽ ngủ được. Ăn no rồi nằm nghỉ một chút là có thể vào giấc rồi.
Thế nhưng khi cô thật sự nằm xuống, cơn buồn ngủ vẫn không đến. Cô hưng phấn như uống rượu giả, dù trong người mệt mỏi mà vẫn chẳng thể ngủ say.
“A!!!”
Lâm Hiểu Hiểu phát điên.
Thấy cảnh tượng như vậy, Thẩm Nghiêm rủ lòng từ bi gợi ý: “Không ngủ được thì đừng ngủ nữa, ra ngoài đi dạo với anh.”
“Em không đi!!”
Lâm Hiểu Hiểu bực mình vô cùng.
-
Nói không đi nhưng cuối cùng vẫn đi, vành mắt Lâm Hiểu Hiểu đã đỏ ngầu hết lên, cô đội mũ chống nắng, khuôn mặt tái nhợt như ma cà rồng đi đến căn cứ của Thẩm Nghiêm.
Xung quanh căn cứ là một vùng hoang vu hiếm thấy bóng người, chỉ có thiết bị phóng tên lửa đứng sừng sững dưới bầu trời xanh.
Lâm Hiểu Hiểu luôn đi theo sau như cái đuôi của Thẩm Nghiêm, đôi khi nghe được vài câu họ nói, khi nghe không hiểu thì nhặt đá cầm trong tay chơi.
“Em đã từng nghĩ đến du hành vũ trụ chưa?”
Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay cô một lúc. Lâm Hiểu Hiểu ném viên đá đi, vỗ sạch bụi trên tay, cúi đầu nói: “Chẳng lẽ công ty các anh có dịch vụ này?”
“Ừm.” Thẩm Nghiêm kéo cô vào nhà vệ sinh.
Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa biết anh muốn đi đâu, nhưng vẫn đi theo: “Thật sự có dịch vụ này sao? Ôi trời, các anh tiên tiến thật đấy. Nhưng chi phí rất đắt đúng không? Một lần lên trời mất tới mấy triệu lận à?”
“Ừm, rất đắt, nhưng em không cần.” Thẩm Nghiêm kéo cô vào nhà vệ sinh nam.
“Này này này!!” Lâm Hiểu Hiểu hoảng hốt, bám lấy khung cửa né về phía sau: “Đây là nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh nam đấy!!”
Thẩm Nghiêm vẫn bình tĩnh: “Anh biết.”
“Anh biết, anh biết khỉ gió!!”
“Buông tay bà ra!!”
“Mau lên!!”
Lâm Hiểu Hiểu sợ có ai đó bất chợt muốn đi vệ sinh, đến lúc đó nhìn thấy hai người họ đang giằng co ở cửa nhà vệ sinh thì khó mà không nghĩ bậy bạ!
May mắn là Thẩm Nghiêm không tranh chấp với cô, rất nhanh đã để cô ra khỏi nhà vệ sinh nam.
“Anh muốn làm gì, Thẩm Nghiêm!”
Lâm Hiểu Hiểu tức giận lớn tiếng hỏi.
Thẩm Nghiêm: "Rửa tay."
“Em tự rửa được!”
Lâm Hiểu Hiểu chạy vào nhà vệ sinh nữ, chà xát qua loa vài cái ở bồn rửa tay. Lúc này cô mới nhận ra vì sao Thẩm Nghiêm muốn kéo cô vào nhà vệ sinh nam, hóa ra anh muốn tự rửa tay cho cô. Tấm lòng thì cô nhận, nhưng cô vẫn không thể hiểu được.
-
Tham quan căn cứ xong, cũng đã dùng bữa trong nhà ăn căn cứ, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy mình có thể rút lui được rồi. Nhưng Thẩm Nghiêm vẫn muốn cô đợi thêm.
Đợi cái gì? Lâm Hiểu Hiểu không hiểu.
Chờ mãi đến khi mặt trời lặn, trời tối đen, Thẩm Nghiêm vẫn chưa có ý định về nhà. Cô ngồi với anh trên vùng hoang mạc, hóng gió đêm thổi, ngước nhìn sao trời một lúc lâu.
“Thẩm Nghiêm, rốt cuộc anh đang đợi cái gì?”
“Đợi bầu trời sao.”
“Ngắm sao ư?”
“Ừm.”
“Có gì đẹp mà ngắm, ngày nào chả có.”
“Ở đây không giống.”
“Không giống chỗ nào?”
Lâm Hiểu Hiểu quay đầu nhìn sườn mặt của anh. Thẩm Nghiêm bị cô nhìn chăm chú, anh trả lời câu hỏi mà cô vừa đặt ra: “Ở đây chúng ta thực sự có thể chạm đến được hành tinh mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ.”
Chạm đến hành tinh mà mình ngưỡng mộ, đó là một chuyện lãng mạn và phấn khích biết bao!
Lâm Hiểu Hiểu khá là đồng tình: “Phải đó, rất có cảm giác thành tựu.”
Chinh phục bầu trời, du hành vũ trụ, còn gì tuyệt vời hơn thế? Giấc mơ tối thượng của con người suốt hàng nghìn năm qua, hôm nay đã trở thành hiện thực, làm sao lại không xem là một thành tựu đây?
“Vậy sau này chúng ta có trồng rau trên mặt trăng không?” Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu mơ tưởng về thế giới tương lai.
“Có.” Thẩm Nghiêm luôn sẵn lòng trả lời mọi câu hỏi của cô.
“Còn xây nhà nữa?”
“Ừm.”
“Sẽ có người Trái Đất di cư đến đó chứ?”
“Sẽ có.”
“Chúng ta cũng đi?”
“Có lẽ.”
Hai người nhìn nhau trong giây lát. Lâm Hiểu Hiểu bỗng cảm thấy buồn bã, cô ôm lấy đầu gối, nhẹ giọng nói: “Vậy Trái Đất của chúng ta thì sao, bị ô nhiễm tàn phá nghiêm trọng như vậy, đến lúc đó liệu có trở thành hành tinh bị bỏ hoang không, còn những người ở lại trên đó thì sao, đâu phải ai cũng có điều kiện để di cư ra ngoài vũ trụ.”
Thẩm Nghiêm không trả lời vấn đề này ngay, anh im lặng hồi lâu.
Ngay khi Lâm Hiểu Hiểu nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh bỗng cất tiếng: “Bốn mùa luân hồi, vạn vật thay đổi.”