Trên đường từ căn cứ trở về nhà, ở trên xe, Thẩm Nghiêm thỉnh thoảng lại hỏi: “Em có định chuyển đến sống ở biệt thự không?”
“Hả?” Lâm Hiểu Hiểu mệt mỏi mở hé mắt, không thể nào suy nghĩ nổi câu hỏi của anh.
“Biệt thự ở ngoại ô phía Tây.” Thẩm Nghiêm bổ sung thêm.
Lâm Hiểu Hiểu gắng gượng nhắm chặt mắt lại, yếu ớt đáp: “Không cần.”
“Tại sao?” Anh hỏi.
“Tạm thời chưa cần.” Cô đáp.
Trong xe yên lặng một lát, Thẩm Nghiêm lại mở lời: “Nếu em nghĩ thế, anh cũng không phản đối.”
Lâm Hiểu Hiểu bị đọc được suy nghĩ một cách vô thức: “Ai cho anh đọc chứ!”
“…” Thẩm Nghiêm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Lâm Hiểu Hiểu buông xuôi: “Thôi, sớm biết là không giấu được anh, em muốn sau này có con rồi mới chuyển qua, tiện có bảo mẫu chăm sóc, bây giờ á, hai chúng ta ở với nhau vẫn tốt mà.”
Cô vẫn ngại không dám nói thẳng ra, dù sao Thẩm Nghiêm cũng hiểu được ý tứ đại khái.
Có lẽ để xoa dịu cảm xúc của cô, Thẩm Nghiêm chủ động nắm tay cô, nhưng lại bị từ chối. Lâm Hiểu Hiểu nhìn tài xế phía trước, khoanh tay lại nói: “Anh đừng có động tay động chân.”
Trên khuôn mặt Thẩm Nghiêm thoáng qua nét tổn thương, anh chỉnh lại tư thế ngồi, tựa vào ghế da nhìn ra cửa sổ. Đèn đường ban đêm hiện lên từng cái, chiếu sáng khuôn mặt anh lúc mờ lúc tỏ.
Về đến nhà, Lâm Hiểu Hiểu đi tắm trước, Thẩm Nghiêm vào bếp làm một tô mì hành, chiên hai quả trứng làm bữa khuya.
“Thẩm Nghiêm, em muốn bàn với anh một chuyện.” Tóc Lâm Hiểu Hiểu chưa khô hẳn đã ngồi xuống ăn mì.
“Ừm.” Thực ra Thẩm Nghiêm biết trước cô muốn nói gì.
Lâm Hiểu Hiểu cầm đũa, cẩn thận thăm dò: “Hay là, em về phòng em ngủ nhé?”
Thẩm Nghiêm nhìn cô, không tỏ thái độ.
“Thói quen ngủ của em không tốt, hay đạp chăn, lại còn hay thức khuya chơi điện thoại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến anh.” Lâm Hiểu Hiểu không bịa thêm được nữa, bèn thẳng thắn: “Được rồi, em chỉ muốn có không gian riêng, ở cạnh anh em thấy bị gò bó không tự do, trước mặt anh còn phải chú ý hình tượng.”
“Em từng chú ý sao?” Thẩm Nghiêm không thấy có chuyện đó.
Lâm Hiểu Hiểu tức nước vỡ bờ: “Tất nhiên là có, anh cản trở em gãi chân ngoáy mũi! Đặc biệt là việc gãi chân, ngày xưa mỗi tối trước khi ngủ em đều gãi chân một lúc, nhưng từ khi ngủ chung với anh em không dám gãi nữa, sợ anh nói em.”
“…”
Khó mà diễn tả được tâm trạng của Thẩm Nghiêm lúc này, nhất là khi cả hai đang ngồi trên bàn ăn.
“Anh có thấy em thô lỗ không?” Lâm Hiểu Hiểu rất khó không để ý đến ánh nhìn của anh.
Thẩm Nghiêm điều chỉnh lại cảm xúc, gắp một đũa mì rồi nói: “Không có, em không dám làm những việc đó trước mặt anh là vì em thích anh. Nếu đã thích anh, sao còn muốn ngủ riêng?”
Lý lẽ thật sắc bén. Lâm Hiểu Hiểu suýt bị anh thuyết phục, cô lắc đầu để giữ tỉnh táo: “Không đúng, ý em là em thấy gò bó…”
“Anh không đồng ý.” Thẩm Nghiêm không đợi cô nói xong đã mạnh mẽ phản đối.
Điều này khiến Lâm Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người.
Nhưng Thẩm Nghiêm không tiếp tục hung dữ với cô nữa, mà đổi giọng dịu dàng nhắc nhở: “Ăn mì đi.”
Lâm Hiểu Hiểu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cúi đầu ăn hết tô mì, dù sao mì để lâu sẽ bị trương lên mất.
Ăn xong hai người về phòng ngủ, Lâm Hiểu Hiểu hờn dỗi nằm sát mép giường quay lưng về phía anh.
“Hiểu Hiểu.” Thẩm Nghiêm gọi cô một cách thân mật.
Lâm Hiểu Hiểu bịt tai lại, không chịu nổi cách gọi sến súa như vậy.
Nhưng Thẩm Nghiêm không bận tâm cô có muốn nghe hay không, tiếp tục nói: “Ngày mai anh phải ra nước ngoài công tác, có thể mất vài ngày, em tự chăm sóc tốt bản thân, đừng gọi đồ ăn ngoài quá nhiều.”
Nghe anh nói sẽ ra nước ngoài, Lâm Hiểu Hiểu không bịt tai nữa, nhưng không lập tức quay lại nhìn anh, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừm.”
Đêm ấy, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng có cảm giác buồn ngủ, cô ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau.
Khi cô tỉnh dậy, Thẩm Nghiêm đã không còn ở nhà. Cô xỏ dép lê, xõa tóc đi loanh quanh khắp nhà, còn đặt mua một đống đồ ăn vặt qua điện thoại.
Sau đó cô thả mình trên ghế sô pha, ăn khoai tây chiên, bắt chân lên cao xem TV. Ăn xong khoai tây chiên thì ăn kem, ăn hết kem lại cắt nửa quả dưa hấu dùng thìa xúc ăn, Lâm Hiểu Hiểu không bị ai quản lý muốn ăn gì thì ăn đó, muốn làm gì thì làm đó, thậm chí có thể nằm sấp trên sàn chơi game.
Khi xem chán TV, cô bật điều hòa đắp chăn mỏng, ngủ trưa ngon lành trên ghế sô pha, đến giờ cơm tối mới tỉnh dậy gọi đồ ăn ngoài.
Giờ đây cô không còn phải đắn đo giá đồ ăn ngoài nữa, cô là một “phú bà” thu nhập cả trăm vạn mỗi tháng, làm gì có món muốn ăn mà không đặt nổi! Vậy là Lâm Hiểu Hiểu ăn thả ga, đặt nào là đồ nướng, gà rán, tôm hùm đất, bánh cuốn, còn có thêm cả coca và trà sữa.
Lâm Hiểu Hiểu ăn uống thỏa thích đến tận khuya mà vẫn chưa ăn hết được những gì đã đặt, còn thừa lại rất nhiều. Không giải quyết được nhưng cô cũng chẳng quan tâm, chỉ ợ mấy cái rõ to rồi vào phòng ngủ.
Tóm lại, ngày đầu tiên sau khi Thẩm Nghiêm đi, mọi thứ đều tràn đầy tự do.
Cuộc sống tự do tự tại kéo dài đến ngày thứ ba, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng thấy hơi chán, ban ngày cô tắm rửa thay quần áo ra ngoài, trước đó còn dọn dẹp lại nhà cửa một chút.
Xuống dưới đổ rác xong, cô tiện thể đi dạo một vòng gần đó. Đi dạo xong cô ghé chợ mua một con gà mái già, về nhà làm món gà xào cay. Dù tay nghề của cô không bằng Thẩm Nghiêm, nhưng với sự hỗ trợ của đủ loại gia vị và gói nấu lẩu, cũng coi như ăn tạm được.
Ăn đồ ăn mình tự nấu, Lâm Hiểu Hiểu chợt thấy như trở lại thời còn độc thân.
Cô nhìn ra hoàng hôn ngoài cửa sổ mà suy nghĩ:
Lúc này Thẩm Nghiêm đang làm gì nhỉ?
Anh đã ăn chưa?
Ăn một mình hay ăn với mọi người?
Ăn xong, Lâm Hiểu Hiểu rửa một đôi đũa và một cái bát của mình. Cô đi loanh quanh trong nhà một lát, cuối cùng vào phòng sách. Mặc dù cô vào phòng sách không phải để đọc sách hay dùng máy tính, nhưng vẫn ở lại đó ngây người khoảng một giờ.
Cô chống cằm ngồi trước bàn sách, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên mặt bàn, lại nghĩ:
Tại sao Thẩm Nghiêm không gọi một cuộc điện thoại nào cả?
Anh bận lắm sao?
Thời gian nhắn tin cũng không có sao?
Có phải anh ấy quên mất ở nhà vẫn còn một người không?
Có phải anh ấy ở bên ngoài vui quên cả đường về rồi?
Lật vài trang sách mà Thẩm Nghiêm đã đọc, sờ vào cây bút mà anh từng dùng, Lâm Hiểu Hiểu thẫn thờ nằm dài trên bàn. Đến khi trong phòng tối đen, cô mới đứng dậy bật đèn.
Ngày tháng như vậy lại tiếp diễn trong hai ngày nữa, Lâm Hiểu Hiểu buồn chán đi ra ngoài xem một bộ phim, ăn một thùng bỏng ngô, đi ăn lẩu ở quán, mua một đôi dép xăng đan.
Nhưng những điều đó vẫn không thể khiến cô vui vẻ, Lâm Hiểu Hiểu luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Đêm xuống, cô lén ôm cái gối Thẩm Nghiêm đã từng ngủ, đưa lên mũi hít hà, nhưng dù ngửi bao lâu đi nữa vẫn không ngửi thấy mùi hương mà cô yêu thích. Cô phát hiện chỉ có trên người Thẩm Nghiêm mới có mùi thơm đặc biệt đó, những thứ khác đều không có.
Chiều ngày thứ bảy, Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gọi điện cho Thẩm Nghiêm. Cô cố tình chọn lúc ăn trưa để gọi, như vậy sẽ không làm phiền anh khi đang làm việc.
“Alo, Thẩm Nghiêm.” Lâm Hiểu Hiểu vừa nhổ lá cây trong chậu hoa trên ban công, vừa cố tỏ ra bình tĩnh nói.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “Ừm” quen thuộc.
Lâm Hiểu Hiểu mím môi hỏi: “Anh... bao giờ về?”
Chưa đợi đầu dây bên kia trả lời, cô đã giấu đầu hở đuôi giải thích: “Em không có ý gì đâu, chỉ là hỏi chơi thôi, anh đừng nghĩ lung tung nhé. Dạo này em thấy hơi chán, nên tùy tiện hỏi vậy thôi. Mấy ngày này anh ở nước ngoài có ổn không? Đồ ăn có quen không?”
Rồi cô chợt nhớ ra Thẩm Nghiêm đã du học ở nước ngoài nhiều năm, làm gì có chuyện ăn không quen được, bèn nói tiếp: “Chắc anh cũng không có gì lạ lẫm nhỉ.”
“Ừm.” Giọng Thẩm Nghiêm dịu dàng, như khối băng đang tan chảy: “Tối nay anh về.”
Động tác nhổ lá cây của cô dừng lại, Lâm Hiểu Hiểu không kiềm được niềm vui sướng: “A, tối nay về rồi, sớm vậy, không ở lại chơi vài ngày nữa sao? À không, ý em là công việc đã xong hết chưa?”
“Vẫn còn một ít, nhưng không sao.” Thẩm Nghiêm ở đầu dây bên kia trả lời
Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục nhổ lá: “Thế anh vội về làm gì, sao không làm cho xong rồi hẵng về?”
“Vì anh nhớ em rồi.” Thẩm Nghiêm đáp lại vô cùng thẳng thắn.
“...” Lâm Hiểu Hiểu như thể bị ai đó chặn ngang cổ họng, không nói nên lời. Mặt cô nóng bừng, vội vàng cúp máy.