Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 39

Tối hôm đó, Thẩm Nghiêm thực sự trở về, còn mang theo một hộp quà đặc biệt dành tặng Lâm Hiểu Hiểu.

Lâm Hiểu Hiểu còn tưởng lại là món đồ xa xỉ đắt tiền nào đó, vội vàng xua tay từ chối: “Không không không, em không thể nhận. Anh đã tặng em quá nhiều rồi, em giữ những thứ này cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Trừ khi ngày nào đó Chủ tịch Thẩm phá sản, cần phải bán đồ xa xỉ và trang sức để lấy tiền mặt, nếu không cô giữ mấy thứ này cũng chẳng có ích gì.

“Em nghĩ là gì?” Thẩm Nghiêm mở hộp ra.

Bên trong là những phong thư xếp chồng ngay ngắn, trên mỗi phong thư đều ghi rõ ngày tháng. Lâm Hiểu Hiểu lập tức nhớ tới những bức thư tình mà Thẩm Nghiêm từng nói, cô ngượng ngùng gãi đầu: “Đây, đây là... những bức thư anh viết lúc trước sao?”

Cô không biết nên mô tả những bức thư này như thế nào.

“Ừm.” Thẩm Nghiêm tỏ ra rất thoải mái: “Rảnh rỗi em có thể đọc thử.”

“Ồ.” Lâm Hiểu Hiểu mím môi, cố tình không nhìn vào mắt của anh.

Khi Thẩm Nghiêm vào bếp, cô mới đóng hộp lại ôm nó vào phòng sách, tìm một tủ kín để cất. Thực ra để hộp trên nóc tủ hoặc dựa vào tường cũng tiện lấy, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy hơi xấu hổ, nghĩ rằng vẫn nên giấu chỗ nào đó kín đáo chút thì tốt hơn.

Thẩm Nghiêm bưng hai bát canh từ trong bếp ra, giả vờ hỏi một câu: “Mấy ngày nay anh không ở đây, em giải quyết chuyện ăn uống thế nào?”

“Ờ…” Trước mắt Lâm Hiểu Hiểu hiện lên vô số hình ảnh gà rán, hamburger, xiên nướng và đồ ăn vặt, cô lắp bắp trả lời: “Thì... thì là, ra ngoài ăn đại chút thôi, haha.”

Cô cúi đầu uống canh, cố gắng tránh khỏi việc bị Thẩm Nghiêm đọc suy nghĩ. Tuy nhiên, Thẩm Nghiêm không truy hỏi xem cô có ăn đồ ăn vặt hay không, chỉ thở dài một hơi nói: “Ít nhất khẩu vị của em vẫn tốt.”

Nghe vậy, Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên tò mò hỏi: “Sao thế, anh ở bên ngoài không có hứng ăn à?”

Chẳng lẽ đồ ăn của người da trắng ở nước ngoài khó ăn đến thế sao?

Thẩm Nghiêm dùng ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào cô: “Ừm, nhớ em đến mức không ăn nổi.”

“Phụt-”

Lâm Hiểu Hiểu phun ra hết ngụm canh vừa uống, không khéo lại bắn lên cổ áo Thẩm Nghiêm ngồi đối diện.

Cô lập tức đứng dậy lấy khăn giấy lau cho anh, vừa lau vừa xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý đâu, anh đợi một lát rồi tắm thay đồ nhé.”

Thẩm Nghiêm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nắm lấy bàn tay đang hoảng loạn của cô, rộng lượng nói: “Không sao đâu, em không bị bỏng là tốt rồi.”

“…”

Trầm mặc là cầu Khang đêm nay*. Có vẻ như Lâm Hiểu Hiểu hơi dị ứng với thứ gọi là lãng mạn này.

(Trích từ bài thơ “再别康桥” (Tạm biệt Khang Kiều) của nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc, Từ Chí Ma. Khang Kiều (Cambridge) là nơi ông đã học tập. Câu này mang ý nghĩa ẩn dụ, ám chỉ một khung cảnh yên tĩnh đầy cảm xúc, giống như hình ảnh cầu Khang Kiều trong đêm – một nơi thanh bình lãng mạn.)

May mà Thẩm Nghiêm không tiếp tục tấn công bằng những lời ngọt ngào nữa, dọn dẹp xong bàn ăn, hai người lần lượt đi tắm.

Lâm Hiểu Hiểu đã chịu cảnh trống vắng cả một tuần, cô cảm thấy tối nay nhất định phải thân mật với chồng một chút, nên khi Thẩm Nghiêm nằm xuống, cô ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo anh.

“Ngủ đi.” Thẩm Nghiêm vuốt nhẹ sau đầu Lâm Hiểu Hiểu, khéo léo từ chối sự thân mật của cô.

Lâm Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn anh.

Để tránh bị vợ nghi ngờ, Thẩm Nghiêm đành giải thích: “Anh bị cảm rồi.”

“Có nghiêm trọng không?” Lâm Hiểu Hiểu dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán anh, cảm thấy hơi ấm. Cô trở tay so sánh độ ấm trên trán mình: “Thẩm Nghiêm, có phải anh bị sốt rồi không?”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Thẩm Nghiêm lắc đầu: “Em cách xa anh một chút, anh sẽ không sốt nữa.”

“Hả?” Lâm Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hiểu ý anh, ngoan ngoãn nằm qua phía bên kia. Nhưng cô vẫn không yên tâm: “Anh đã uống thuốc chưa?”

“Ừm, không sao, em đừng lo.” Thẩm Nghiêm tắt đèn ngủ bên giường rồi nằm xuống theo.

Nhưng hai người không ngờ rằng, sáng hôm sau bệnh tình của Thẩm Nghiêm chẳng những không thuyên giảm mà còn nặng thêm. Trong lúc ngủ mơ Lâm Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy như trong chăn có một cái lò sưởi lớn, nóng đến mức khiến cô bực bội đá tung chăn ra mới thấy dễ chịu hơn chút.

Đến khi cô mở mắt nhìn thấy mặt Thẩm Nghiêm trắng bệch, gò má ửng hồng vì cơn sốt, mồ hôi rịn ra trên trán, cuối cùng cô cũng nhận ra lò sưởi lớn trong mơ chính là anh.

“Thẩm Nghiêm, anh bị sốt à?” Lâm Hiểu Hiểu nắm vai anh lay nhẹ, phát hiện đối phương đã sốt đến mơ hồ.

Cô chẳng kịp xỏ dép, vội chạy đi lục lọi tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt. Tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà nhưng chẳng thấy gì, cuối cùng cô lại bất ngờ tìm thấy thứ cần tìm trên tủ đầu giường.

Lâm Hiểu Hiểu dùng nhiệt kế điện tử quét qua trán anh đo nhiệt độ, vừa nhìn con số, cô suýt ngã xuống sàn: “Trời ơi, ba mươi chín độ tám, sốt cao quá rồi.”

Cô lập tức đi đun nước, đồng thời gọi xe tới. Sau khi nước sôi, cô dùng hai cái cốc chuyển nước qua lại cho nguội, rồi đút cho Thẩm Nghiêm uống một viên thuốc hạ sốt.

Lúc này xe của tài xế đã đến dưới lầu, Lâm Hiểu Hiểu thật sự không thể vác nổi một người đàn ông trưởng thành cao khoảng mét tám, vì vậy đành thương lượng với tài xế để trả thêm tiền nhờ anh ta giúp.

Sau đó Thẩm Nghiêm được đưa lên xe, chở thẳng đến bệnh viện. Lâm Hiểu Hiểu đặc biệt sắp xếp cho anh một phòng bệnh VIP cao cấp, sau khi đăng ký đóng tiền xong, cô gọi điện cho Khâu Sảng.

“Sảng Tử, hôm nay chồng cậu có trực ca không?”

Khâu Sảng mơ hồ: “Anh ấy đang trực, sao vậy? Cậu không khỏe à?”

“Không phải mình, là... ông xã nhà mình.” Lâm Hiểu Hiểu gãi gãi tai: “Tối qua anh ấy bảo bị cảm, cứ tưởng không sao, ai ngờ sáng nay sốt cao tận ba mươi chín độ tám, làm mình sợ quá phải đưa đến bệnh viện ngay. Nếu Tần Noãn Phong không bận, cậu có thể nhờ anh ấy sắp xếp người kiểm tra nhanh giúp mình được không, mình sợ muộn thêm chút nữa là người không trụ nổi.”

Khâu Sảng ở đầu bên kia nói: “Được, mình sẽ nói với anh ấy ngay, cậu đừng lo.”

Nói xong, cô ấy cúp máy.

Lâm Hiểu Hiểu nắm chặt điện thoại trong tay, thấp thỏm lo lắng đi tới đi lui ngoài hành lang. Đợi mười mấy phút cũng không thấy ai đến, chỉ nhận được tin nhắn của Khâu Sảng nói đã tìm được bác sĩ, nhưng phải đợi thêm một lát.

Bệnh viện lúc nào cũng bận rộn, Lâm Hiểu Hiểu có thể hiểu được, nhưng cô lo người trong phòng bệnh không chờ nổi. Càng đợi càng sốt ruột, ruột gan nóng như thiêu đốt, chỉ muốn lập tức đi kéo bác sĩ đến.

Chờ thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng có y tá đến: “Là người nhà bệnh nhân giường 805 phải không?”

Lâm Hiểu Hiểu gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.”

“Trước tiên lấy máu kiểm tra nhé.” Y tá kéo tay áo Thẩm Nghiêm lên, buộc dây cao su trên cánh tay anh rồi tiến hành lấy máu.

“Được.” Lâm Hiểu Hiểu cẩn thận quan sát từng bước.

Cuối cùng kết quả kiểm tra cho thấy là nhiễm khuẩn. Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm, chỉ biết Thẩm Nghiêm không tránh được việc chịu khổ, chỉ riêng truyền dịch thôi đã dùng đến ba bình một ngày.

Cơn sốt hạ dần, Thẩm Nghiêm cũng tỉnh lại.

“Anh có đói không, muốn ăn gì?” Lâm Hiểu Hiểu nắm tay anh, nhẹ nhàng v**t v*, từ trước đến giờ giọng điệu chưa từng dịu dàng đến thế.

Thẩm Nghiêm lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.

Lâm Hiểu Hiểu đang cố tìm câu trả lời trên khuôn mặt anh, dịu dàng nói: “Có phải mệt quá nên không muốn nói không? Thế thì em sẽ đọc tên món ăn, nếu muốn ăn thì anh chớp mắt một cái nhé.”

Cô bắt đầu đọc: “Cháo trắng? Cháo kê? Cháo thịt nạc trứng bắc thảo? Hay là mì Dương Xuân? Mì rau xanh? Màn thầu? Bánh bao? Bánh trứng…”

Đọc xong mà Thẩm Nghiêm vẫn không chớp mắt lấy một lần, Lâm Hiểu Hiểu chán nản: “Rốt cuộc là anh muốn ăn gì?”

“Nước.” Thẩm Nghiêm khẽ nói một chữ.

Lâm Hiểu Hiểu gượng cười, đứng dậy rót nước. Nghĩ đến việc anh là bệnh nhân, cơ thể còn rất yếu, nên cô đỡ anh dậy để anh dựa hẳn vào người mình, rồi cầm cốc nước đút anh uống.

Hai người đầu tựa đầu, rất gần nhau. Từ góc nhìn của Lâm Hiểu Hiểu có thể thấy rõ trên mí mắt Thẩm Nghiêm có mấy sợi lông mi, đôi môi ướt đẫm và cả cằm dính nước sau khi uống xong.

Lâm Hiểu Hiểu rất tự nhiên lau đi giọt nước trên cằm cho anh, đồng thời trong lòng nảy sinh ý định xấu xa đối với đôi môi ướt đẫm kia. Nhưng Thẩm Nghiêm vẫn còn đang bệnh, cô làm vậy liệu có tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không?

“Khụ khụ.” Thẩm Nghiêm ho vài tiếng trong vòng tay cô, tai đỏ lên như muốn chảy máu, thấp giọng nói: “Muốn hôn thì cứ hôn đi.”

Quên mất chồng mình có khả năng đọc suy nghĩ, Lâm Hiểu Hiểu chột dạ đặt người nằm xuống giường bệnh, nghiêm nghị nói: “Bớt tưởng bở đi, ai thèm hôn anh chứ!”

Thẩm Nghiêm cười rồi ho khan vài tiếng: “Không sợ bị lây bệnh thì cứ hôn, anh không ngại đâu.”

“Nói linh tinh, em không có ý đó, anh đừng vu khống em, coi chừng em kiện anh tội phỉ báng!” Lâm Hiểu Hiểu quay lưng lại với anh, giả vờ bận việc gì đó: “Em ra ngoài mua đồ ăn, anh tự kiểm điểm lại đi.”

Nói xong, cô chạy ra khỏi phòng bệnh.

Vì biết Thẩm Nghiêm xuất thân là cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ, trong phạm vi khả năng của mình, Lâm Hiểu Hiểu đã mua thức ăn mà cô cho là ngon và đắt tiền nhất mang về cho anh.

Xách theo canh gà đen bồi bổ và cháo hầm từ khách sạn năm sao về, Lâm Hiểu Hiểu lại bắt đầu nhiệm vụ đút cơm. Nhưng lần này Thẩm Nghiêm không nằm trong lòng cô nữa, mà nhắc cô rằng giường bệnh có nút điều chỉnh độ cao.

Lâm Hiểu Hiểu nói: “Anh không nói sớm, có phải muốn chiếm hời từ em không?”

Thẩm Nghiêm làm mặt vô tội.

“Thôi thôi, quan hệ chúng ta không tầm thường, em tha thứ cho anh, nào, mở miệng ra.” Lâm Hiểu Hiểu nói như đang dỗ trẻ con.

Thẩm Nghiêm hợp tác ăn một ít cháo và canh.

Vì ăn nhiều đồ lỏng, Lâm Hiểu Hiểu sợ anh muốn đi vệ sinh mà ngại nói nên chủ động đề nghị: “Em đỡ anh đi vệ sinh nhé?”

Thẩm Nghiêm lộ vẻ ngập ngừng.

“Không sao, chúng ta là vợ chồng, không cần phải xấu hổ. Cùng lắm thì em đảm bảo không nhìn trộm anh, được không?” Lâm Hiểu Hiểu rất quan tâm đến cảm nhận của anh.

Thẩm Nghiêm gật đầu.

Dù anh không hoàn toàn tựa vào Lâm Hiểu Hiểu để đi, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi vất vả. Một tay cô ôm eo anh, một tay giữ cánh tay anh để anh bám vào mình: “Chậm, chậm thôi, đừng để ngã.”

May mà phòng bệnh đơn có sẵn nhà vệ sinh, từ giường bệnh đến nhà vệ sinh chỉ cách mấy bước chân, Lâm Hiểu Hiểu đưa anh đến trước bồn cầu rồi buông tay ra: “Anh đứng vững, giữ cái cột này, đừng cử động lung tung nhé.”

Thẩm Nghiêm nắm chặt tay vịn trong nhà vệ sinh: “Ừm, em ra ngoài đi.”

“Tất nhiên là em sẽ ra ngoài, không lẽ em nên đứng đây nhìn anh đi vệ sinh sao?” Lâm Hiểu Hiểu nói như không biết xấu hổ là gì.

Chẳng qua là nói thế thôi, chứ hành động thì rất nhanh nhẹn. Cô mau chóng đóng cửa nhà vệ sinh lại, thậm chí còn trốn đến tận cửa phòng bệnh. Cô sợ nhà vệ sinh không cách âm, mình sẽ nghe thấy tiếng nước chảy quá rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment