Cơn sốt đã hạ, nhưng tạm thời chưa thể xuất viện. Lâm Hiểu Hiểu đành phải ở lại chăm sóc, cô không giỏi gọt táo nên đã bóc một quả chuối cho Thẩm Nghiêm ăn.
“Mua ở đâu vậy?” Thẩm Nghiêm vẫn không ăn.
Lâm Hiểu Hiểu không hiểu lắm: “Ở sạp trái cây trước cửa chứ đâu! Có vấn đề gì sao?”
“...” Thẩm Nghiêm quay đầu đi, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Anh còn kén chọn nữa cơ đấy.” Lâm Hiểu Hiểu nhét quả chuối vào miệng mình: “Không hổ là cậu chủ, trái cây mua ở sạp vỉa hè sẽ không ăn. Nhưng em thật sự không hiểu, trước đây khi đến hòn đảo hoang kia, thấy gì anh cũng ăn, thậm chí chuối xanh trên đảo anh cũng nướng lên ăn, sao giờ lại chê quả chuối tiêu vàng óng này?”
Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm vào miệng cô một lúc rồi nói: “Thực phẩm không lành mạnh thì tốt nhất đừng đụng vào.”
“Hả?” Lâm Hiểu Hiểu đầy thắc mắc, sau đó nhìn quả chuối trong tay.
Cô ném vỏ chuối vào thùng rác: “Thật ra em hiểu sự khó tính của anh. Có rau quả được trồng trong phòng thí nghiệm không bị ô nhiễm, thì ai còn đi mua bên ngoài nữa. Không nói đến đất đai hay chất lượng nguồn nước, ngay cả hạt giống cũng không giống nhau. Có điều kiện ăn đồ tốt thì tội gì phải ăn đồ dở.”
Những lúc rảnh rỗi Lâm Hiểu Hiểu sẽ đọc các tin tức, nên ít nhiều cũng biết một chút về các vấn đề này. Dĩ nhiên, trước mặt người như Thẩm Nghiêm thì kiến thức của cô chỉ là bề nổi.
“Ừm.” Thẩm Nghiêm không tiếp tục câu chuyện của cô, mà nghĩ đến một chuyện khác: “Em có thể kéo giường phụ lại gần một chút không?”
Lâm Hiểu Hiểu lập tức xắn tay áo lên, vừa kéo mép giường vừa hỏi: “Kéo lại để làm gì?”
“Muốn gần em một chút.” Thẩm Nghiêm nằm nghiêng trên giường bệnh, giọng điệu như đang làm nũng.
Lâm Hiểu Hiểu dị ứng với sự mập mờ có hơi không chịu nổi, kéo giường xong ngồi xuống nói: “Đừng nói chuyện kiểu đó với em, em không thích.”
“Vậy em thích kiểu gì?” Thẩm Nghiêm hỏi ngay sau đó.
Lâm Hiểu Hiểu giơ một ngón tay lên: “Chững chạc, đàn ông phải chững chạc.”
Thẩm Nghiêm khẽ nhếch môi, đưa tay nắm lấy ngón tay cô vừa giơ lên.
“Anh xem, anh thế này là rất không chững chạc, em sẽ không thích. Đàn ông phải giữ khoảng cách, tạo cảm giác bí ẩn, để người khác muốn khám phá…”
“-Chụt.”
Lâm Hiểu Hiểu chưa kịp nói hết câu thì mu bàn tay bất ngờ bị hôn một cái, cô giật mình rụt tay lại: “Làm gì đấy, anh nghĩ anh ốm nên có thể muốn làm gì thì làm à?”
Cô đứng dậy, cố dọa đối phương: “Có tin em xử lý anh ngay tại đây không!”
Thẩm Nghiêm không nhịn được bật cười, cả người nằm trên giường bệnh run lên.
“Cười cái gì mà cười, nếu không phải thương anh bị ốm thì em đã ra tay rồi. Anh ấy, là đang dùng nụ cười để che giấu nỗi sợ trong lòng, em hiểu mà.” Lâm Hiểu Hiểu vỗ vỗ cánh tay anh, bày ra dáng vẻ đàn anh đàn chị.
Cười đủ rồi Thẩm Nghiêm mới thở dài một hơi, giọng nhẹ nhàng: “Hiểu Hiểu, anh buồn ngủ rồi.”
“Gọi em là Lâm Hiểu Hiểu, cảm ơn.” Lâm Hiểu Hiểu kiên quyết tiêu diệt mọi hành vi mập mờ.
“Vợ à...” Thẩm Nghiêm càng cố ý.
Lâm Hiểu Hiểu đau đầu: “Sao hả, con trai lớn?”
“Anh buồn ngủ, tắt đèn đi ngủ thôi.” Thẩm Nghiêm chẳng để ý đến cách gọi của cô, dù sao cũng không phải sự thật.
Phòng bệnh chợt tối đi rất nhiều, bên ngoài cửa sổ vẫn có ánh sáng hắt vào. Lâm Hiểu Hiểu đi kéo rèm lại rồi mò mẫm tìm giường phụ của mình.
Trong bóng tối, cô bị ai đó kéo lên giường. Trong phòng chỉ có hai người, ngoài Thẩm Nghiêm ra thì chẳng còn ai làm được chuyện này. Lâm Hiểu Hiểu quơ tay loạn xạ: “Quậy, còn quậy, đứa con bất hiếu, đánh chết anh luôn.”
“Lâm Hiểu Hiểu, xin hãy ngừng hành vi bạo lực gia đình của em lại.” Thẩm Nghiêm giữ chặt hai tay cô: “Nếu không, anh sẽ áp dụng biện pháp mạnh với em.”
Ha ha, Lâm Hiểu Hiểu cười lạnh: “Anh dám làm gì?”
Vừa dứt lời, cô lao về phía trước đổ ập vào lòng Thẩm Nghiêm, sau đó trên đỉnh đầu có thêm một vật nặng.
Giọng Thẩm Nghiêm từ phía trên vang lên: “Lâm Hiểu Hiểu, em lạnh nhạt với anh quá, chồng không vui chút nào. Em nói xem, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
“Em là mẹ anh.” Lâm Hiểu Hiểu không chịu thua.
“Là vợ của anh.” Thẩm Nghiêm sửa lại.
Lâm Hiểu Hiểu áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, mặt đỏ bừng: “... Anh chắc chắn muốn chơi trò k*ch th*ch thế này trong bệnh viện sao?”
Thẩm Nghiêm cười, vuốt tóc cô giải thích: “Không có, em nghĩ sai rồi, chồng không có ý đó, chồng chỉ muốn ôm em thôi.”
“Ôm cái đầu anh đấy, buông ra!” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy cả người mình sắp biến thành ấm nước sôi rồi.
Sau khi hôn l*n đ*nh đầu cô, cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng thả cô ra.
Lâm Hiểu Hiểu ngồi dậy: “Hay lắm, anh đúng là sói đội lốt người, vẻ ngoài nho nhã thực chất trong đầu toàn những thứ vớ vẩn…”
“Phản dame.” Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng đáp lại hai chữ.
“...” Lâm Hiểu Hiểu lập tức nghẹn lời, không ngờ ở cái tuổi này, trong hoàn cảnh này, đối mặt với người này mà còn nghe được hai chữ đó, cô cảm thấy thật hoang đường.
Đến mức phải hét lên: “Thẩm Nghiêm, anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn phản dame?”
Giờ học sinh tiểu học cũng không nói như vậy nữa!
Cô vò rối tóc, vẻ mặt hơi sụp đổ: “Không thể tin được, anh thật sự đã nói phản dame? Em không nghe nhầm chứ? Thẩm Nghiêm, sao mà anh ấu trĩ thế?”
Cô không thể tin nổi mình đã lấy một người đàn ông ấu trĩ, trong ngoài không đồng nhất như vậy. Rõ ràng trước đây còn rất lạnh lùng, sao bây giờ lại càng ngày càng ấu trĩ thế này, cứ đà này có khi còn nói chuyện lặp từ với cô nữa.
Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh Thẩm Nghiêm trưng khuôn mặt nghiêm túc nói với cô “bảo bảo, ăn ăn, uống uống, ôm ôm.”
Cô sẽ phát điên mất!
Cô nhảy xuống giường, cố gắng giữ bình tĩnh: “Thẩm Nghiêm, anh quá ấu trĩ rồi, em không muốn chơi với anh nữa.”
Thẩm Nghiêm ho khan một trận: “Khụ khụ khụ...”
Giống như một Lâm Đại Ngọc thời hiện đại.
“Đừng giả ốm, vừa nãy còn khỏe mạnh lắm mà.” Lâm Hiểu Hiểu không mắc bẫy.
Thẩm Nghiêm yếu ớt nằm xuống: “Nước, cho anh miếng nước…”
Lâm Hiểu Hiểu không còn cách nào khác, chỉ đành bật đèn lên lấy nước cho anh uống: “Này, uống xong thì ngủ đi đừng gây rối nữa, nếu không em đánh gãy chân chó của anh đấy.”
Thẩm Nghiêm uống nửa cốc nước rồi đưa lại cho cô.
Tắt đèn lần nữa, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng có thể ngủ yên, cô trở mình, vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy Thẩm Nghiêm ở phía sau hỏi: “Những ngày qua, em có nhớ anh không?”
Lâm Hiểu Hiểu im lặng, giả vờ như đã ngủ.
Nhưng Thẩm Nghiêm không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục hỏi: “Dù chỉ một lần, một ý nghĩ, một hai giây…”
Không chịu nổi cách hỏi đầy bi lụy như trong phim tình cảm của anh, Lâm Hiểu Hiểu quay người lại đáp: “Thẩm Nghiêm, có phải anh yêu đương thái quá rồi không?”
Suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương, chẳng quan tâm gì khác.
“...” Trong bóng tối, Thẩm Nghiêm như chìm dưới đáy biển, im lặng không có một chút hồi âm nào.
Lâm Hiểu Hiểu lo sợ lời mình nói có thể làm tổn thương anh, vội vàng bổ sung: “Anh đừng khóc, cũng đừng buồn, em chỉ thẳng thắn thôi, chắc anh biết ý của em là thực ra em có nhớ đến anh, nhưng anh cứ nhắc đi nhắc lại sẽ khiến em cảm thấy ngượng ngùng đó.”
Cô nói xong, phòng bệnh lại trở nên yên lặng. Một lúc sau, Thẩm Nghiêm mới chậm rãi hỏi: “Nhớ đến anh bao nhiêu?”
“Thỉnh thoảng nhớ đến một chút.” Lâm Hiểu Hiểu thực sự không muốn bàn luận thêm chuyện này.
Nhưng Thẩm Nghiêm vẫn tiếp tục hỏi tới cùng: “Thỉnh thoảng là mấy ngày?”
“Hai ba ngày gì đó, chính là thỉnh thoảng sẽ nhớ đến anh, chẳng có gì đặc biệt đâu, nuôi một con chó nếu mất đi cũng sẽ nhớ đến, huống hồ là con người." Lâm Hiểu Hiểu cố gắng hòa tan bầu không khí tình cảm khó nói giữa hai người.
“Em miêu tả khá hay đấy.” Thẩm Nghiêm mỉa mai một câu.
Lâm Hiểu Hiểu chỉ cười ngây ngô: “Ôi trời, gì mà nhớ không nhớ, yêu không yêu chứ, Thẩm Nghiêm, có phải anh đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi không, không có chuyện nào nghiêm túc để nói sao?”
“...” Thẩm Nghiêm lại im lặng, có lẽ là bị chọc tức.
“Thôi được rồi, ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung, em ở ngay bên cạnh anh, nhé?” Lâm Hiểu Hiểu xoa đầu anh, giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con.
Không biết Thẩm Nghiêm có ngủ ngon không, nhưng khi Lâm Hiểu Hiểu tỉnh dậy, cô bỗng nghĩ thông một điều. Cô nghĩ rằng lý do Thẩm Nghiêm luôn nhắc đến chuyện yêu đương, nhớ nhung có thể là vì anh thiếu tình thương từ nhỏ.
Dù sao thì từ lúc tám tuổi anh đã bắt đầu trải qua cuộc sống không có bố mẹ, lại ở nước ngoài, người thực sự yêu thương anh gần như là không có. Vì vậy, khi có người yêu anh mới bắt đầu khao khát tình yêu, khao khát thứ tình cảm mà anh đã mất từ sớm.
Sau ba giây thương xót ông xã bé bỏng, Lâm Hiểu Hiểu bật dậy kéo chăn của anh: “Chủ tịch, dậy thôi nào!”
Thẩm Nghiêm đưa tay che mắt, khi nhìn về phía cô, anh như chợt nhận ra điều gì đó, lông mi run rẩy, anh nhanh chóng cướp chăn phủ lên người.
“Sao lại căng thẳng thế này?” Lâm Hiểu Hiểu hồ nghi quan sát vị trí anh đè xuống: “Này, với mối quan hệ của chúng ta mà anh còn ngại chuyện này sao, em đâu phải chưa học môn sinh lý.”
Để không làm anh xấu hổ, Lâm Hiểu Hiểu dứt khoát bỏ qua chủ đề này, cô mặc thêm áo khoác rồi hỏi: “Bữa sáng ăn gì nhỉ?”
“Thế nào cũng được.” Thẩm Nghiêm thấp giọng trả lời.
“Vậy em mua đại đó.” Lâm Hiểu Hiểu xỏ giày thể thao, buộc dây giày xong ra ngoài.
Cô đi trên phố, vừa đi vừa cảm thán: Cậu chủ không ăn quán vỉa hè, khẩu vị kém, vì cậu chủ mà cô phải bỏ ra một số tiền lớn vào khách sạn năm sao để mua đồ mang về.
Ai bảo cô gả cho một cậu chủ chứ!
Khách sạn năm sao mở cửa muộn, Lâm Hiểu Hiểu đến nơi mới nhớ chỗ này mở cửa lúc mười giờ, nhưng cô không thể quay về tay không, vì vậy cô nhanh chóng tìm kiếm xem gần đó có khách sạn nào phục vụ buffet sáng không.
Thật may là tìm thấy, Lâm Hiểu Hiểu bắt taxi đến đó.
Gần một tiếng sau, cuối cùng cô cũng trở về bệnh viện.
“Dậy dùng bữa đi, cậu chủ.” Giọng Lâm Hiểu Hiểu lười biếng, dường như đã chấp nhận số phận.
Thẩm Nghiêm ngồi dậy, đợi cô mở bịch đồ ăn đưa qua.
Lâm Hiểu Hiểu hóa thân thành bảo mẫu đặt một bát hoành thánh gà hầm lên bàn nhỏ trước mặt anh, sau đó là một đĩa nem rán, vài miếng bánh quế hoa, mấy miếng củ cải trắng.
“Anh là bệnh nhân, ăn thanh đạm chút.” Lâm Hiểu Hiểu dọn xong phần của anh rồi mới bắt đầu bày đồ ăn của mình trên bàn khác.
Trước tiên là một con gà nướng nguyên con, sau đó là kem hoa quả, còn có bánh ngọt và nước trái cây, thậm chí còn có một hộp thịt heo sốt Bắc Kinh. Lâm Hiểu Hiểu cầm con gà nướng ăn ngấu nghiến, hoàn toàn không quan tâm Thẩm Nghiêm nhìn cô thế nào.
Dù sao cũng đã kết hôn rồi, hối hận cũng không được.
Tuy nhiên, cô vốn có dạ dày nhỏ mắt to, đồ ăn mang về không thể ăn hết trong một lần, đến cuối cùng cô phải lừa gạt Thẩm Nghiêm: “Nào, thử một miếng, bánh này ngon lắm, thơm lừng!”
Dù không phải người phương Bắc nhưng không ảnh hưởng đến việc cô thích bắt chước giọng điệu của người phương Bắc.
Thẩm Nghiêm không để ý đến chiếc thìa đầy nước miếng của cô, thực sự nghe lời nếm thử một miếng.
“Thế nào, ngon không?” Lâm Hiểu Hiểu mong đợi nhận xét của anh.
“Ngọt.” Thẩm Nghiêm nhận xét ngắn gọn.
Lâm Hiểu Hiểu đặt thìa xuống: “Nói thừa.”
Bánh ngọt ngoài ngọt ra thì còn có vị gì khác à?