Tối nay Lâm Hiểu Hiểu không cần phải ngủ trên giường phụ nữa, vì Thẩm Nghiêm đã gọi người từ công ty đến tiêm cho anh thuốc đặc hiệu.
Chưa đầy hai tiếng, Thẩm Nghiêm đã có thể xuất viện. Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn tò mò, vừa thu dọn đồ chuẩn bị về nhà vừa hỏi: “Sao anh vừa ra nước ngoài một chuyến đã bị nhiễm bệnh thế?”
“Vì nhớ em quá.” Thẩm Nghiêm nghiêm túc đáp.
Lâm Hiểu Hiểu nhếch mép: “Nói đàng hoàng được không?”
“Vấn đề cảm xúc dẫn đến giảm sức đề kháng.” Thẩm Nghiêm nói bằng giọng đều đều, không chút cảm xúc.
Lâm Hiểu Hiểu: “Hả?”
Cô suy nghĩ một chút rồi diễn giải: “Ý anh là tâm trạng anh không tốt nên sức đề kháng cũng kém theo, thế là bị nhiễm bệnh hả? Vậy tại sao tâm trạng anh không tốt, không lẽ là do nhớ em? Nếu anh nói vậy thật, em không chịu nổi đâu đấy.”
Thẩm Nghiêm nhìn cô, không nói gì.
Thu dọn xong hết đồ đạc, Lâm Hiểu Hiểu xốc xốc cái túi lên ước lượng cân nặng: “Không nói à? Không nói thì thôi. Với tư cách là bạn đồng hành, em chỉ quan tâm vừa phải thôi, nếu anh không muốn phối hợp thì thôi vậy, em không ép.”
Cô nhấc túi lên, nói bâng quơ: “Đi thôi, Chủ tịch Thẩm.”
Nhưng Thẩm Nghiêm ngồi bên giường lại nắm lấy cổ tay cô: “Lâm Hiểu Hiểu, em có thể biểu hiện nhiều hơn một chút rằng em thích anh không?”
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng.
Trong phòng bệnh im ắng đến kỳ lạ, Lâm Hiểu Hiểu đẩy tay anh ra: “Thẩm Nghiêm, em cần chút thời gian.”
Cho nhau thêm thời gian để dần quen thuộc và hiểu nhau hơn.
Thẩm Nghiêm thất vọng cụp mắt xuống, thấp giọng thỉnh cầu: “Vậy em có thể ôm anh một cái không…”
Ừm…
Biết nói sao đây...
Lâm Hiểu Hiểu lưỡng lự một lát, rốt cuộc vẫn mở rộng vòng tay ôm anh vào lòng, còn xoa xoa đầu anh: “Rồi rồi, con trai lớn, đừng buồn nữa! Mami yêu con nha!”
“Em không sợ nửa đêm mẹ anh đến tìm em à?” Thẩm Nghiêm rầu rĩ nói trong lòng cô.
Lâm Hiểu Hiểu yên lặng ngậm chặt miệng, sau đó chột dạ nhìn quanh bốn phía, như thể thực sự có linh hồn nào đó đang lơ lửng xung quanh.
Ôm được một lát, cuối cùng Thẩm Nghiêm cũng chịu về nhà. Anh bảo công ty phái xe chuyên dụng tới đón bọn họ trở về, mặc dù anh đã khỏi hẳn có thể tự mình lái xe.
Cả hai cùng ngồi ghế sau, Thẩm Nghiêm không khách sáo dựa hẳn vào người Lâm Hiểu Hiểu, ban đầu là gối đầu lên vai cô, sau đó vì Lâm Hiểu Hiểu kháng nghị anh quá nặng, nên anh đổi thành nằm lên đùi cô.
“Nếu anh thấy không khỏe thì đừng xuất viện sớm thế.” Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Thẩm Nghiêm, quan sát gần những nốt ruồi nhỏ trên tai và má anh, vì sức nặng của anh đè lên chân khiến cô không thể hoàn toàn thả lỏng, chỉ có thể duy trì tư thế hơi căng cứng.
Thẩm Nghiêm còn nắm tay cô đặt lên ngực mình, đan mười ngón tay vào nhau: “Em có hiểu thế nào là tình thú không?”
“Em thấy nếu anh muốn làm nũng thì có thể nói thẳng.” Lâm Hiểu Hiểu cố ý trêu chọc anh: “Dù sao anh là con trai lớn của em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
“Anh không thích thú vui xấu xa của em, lỡ sau này chúng ta sinh con trai, em không thấy ngại sao?” Thẩm Nghiêm quay mặt nhìn cô.
Lâm Hiểu Hiểu nhún vai: “Không sao, đến lúc đó em sẽ gọi thẳng tên nó hoặc gọi là con gái lớn.”
Thẩm Nghiêm quay mặt đi, không muốn nói chuyện với cô nữa.
-
Về đến nhà, Lâm Hiểu Hiểu đi tắm thay bộ đồ rộng rãi, sau đó ngồi trong phòng khách xem TV ăn uống thỏa thích.
Thẩm Nghiêm thì bận chút công việc, xong xuôi cũng đi tắm rồi vào bếp nấu ăn, gọi Lâm Hiểu Hiểu ăn tối. Anh biết Lâm Hiểu Hiểu không đói nên chỉ nấu ít, hai người ăn vài miếng đã no.
Theo thường lệ vẫn là Lâm Hiểu Hiểu phụ trách rửa bát. Nhưng lần này Thẩm Nghiêm không chờ trong phòng ngủ hay phòng sách, mà lại chọn ở trong bếp dính lấy cô.
Lâm Hiểu Hiểu bị anh ôm mà cả người không thoải mái, cố dùng khuỷu tay đẩy anh ra: “Thẩm Nghiêm, anh tránh ra, đừng làm phiền em.”
“Anh khó chịu.” Thẩm Nghiêm còn làm bộ đáng thương.
“Anh khó chịu chỗ nào, chẳng phải đã khỏi rồi sao?” Lâm Hiểu Hiểu nhíu mày liếc nhìn anh.
Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng nghiêng đầu chạm vào cô, ấp úng nói: “Bệnh thì khỏi rồi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.”
“Hay là để em đấm anh hai cú nhé?” Lâm Hiểu Hiểu rất giỏi phá hỏng không khí.
“Không được, em không thể làm thế…”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Em phải ôm anh, hôn anh~”
“Thẩm Nghiêm, anh còn nói vậy thêm lần nữa, nắm đấm sắt của em sẽ không kiềm chế được đâu đấy.”
“Hứ, thật chẳng có chút tình thú nào.”
Thẩm Nghiêm giận dỗi bĩu môi chạy về phòng ngủ, thực ra lúc này Lâm Hiểu Hiểu cũng đã rửa xong bát, vốn đang định về phòng ngủ.
Trước khi nằm xuống, Lâm Hiểu Hiểu cảnh cáo anh: “Không được quấy rầy em, nếu không tối nay anh ngủ dưới đất.”
Thẩm Nghiêm mặc áo ngủ lụa trắng, chống cằm ngắm nhìn gương mặt cô khi ngủ: “Hiểu Hiểu, có phải tình cảm của chúng ta tiến triển quá chậm không, em cứ né tránh anh thế này thì mối quan hệ của chúng ta không thể tiến triển được.”
“Ai né anh chứ…” Lâm Hiểu Hiểu nhắm mắt đáp.
Ngón tay Thẩm Nghiêm chạm nhẹ vào mũi cô: “Ngoài em thì còn ai nữa.”
“Em không có, chỉ là em chậm nhiệt thôi.” Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy cần phải giải thích một chút, vì thế mở mắt tiếp tục nói: “Anh đã chứng kiến em lớn lên thế nào, chắc cũng hiểu em từng trải qua những gì. Thẩm Nghiêm, không ai sau khi bị tổn thương nhiều lần mà vẫn dễ dàng chọn tin tưởng người khác. Em đã nói rồi, em cần chút thời gian, anh đừng tạo áp lực nữa. Có câu tục ngữ “dục tốc bất đạt”, anh ở nước ngoài lâu rồi nên chắc chưa nghe qua câu này và cũng không hiểu đạo lý này đâu ha.”
Khóe môi Thẩm Nghiêm nhếch lên một nụ cười khó đoán: “Em đang bóng gió nói anh mù chữ à?”
“Không hoàn toàn vậy.” Lâm Hiểu Hiểu cố ý chọc anh.
“Anh không muốn nghe đạo lý cao siêu gì hết, anh chỉ muốn tối nay em ôm anh ngủ.” Thẩm Nghiêm yêu cầu đúng lý hợp tình.
Lâm Hiểu Hiểu bị vẻ ngang ngược của anh làm mềm lòng, đành chịu thua: “Được rồi, lại đây ôm nào.”
Dù sao đã gọi là con trai lớn rồi, có gì mà không ôm được.
“Anh không thích cách gọi đó.” Thẩm Nghiêm đọc được suy nghĩ trong lòng cô, vừa ôm cô đồng thời đặc biệt nói ra để phản đối.
Lâm Hiểu Hiểu vuốt tóc anh dỗ dành: “Được rồi, không thích thì đổi, anh là bảo bối nhỏ của em, cục cưng bé bỏng, được chưa nào?”
Giọng điệu của cô chẳng khác nào đang dỗ con nít mẫu giáo.
Chủ tịch Thẩm bị gọi là cục cưng bé bỏng chỉ biết bĩu môi, lại nhích vào lòng cô thêm một chút: “Không thể gọi tên anh à…”
“Tiểu Nghiêm, làm người phải thực tế, mẹ nói này, nhưng thái độ của con không đúng đâu.” Lâm Hiểu Hiểu vẫn chưa diễn đủ vai người mẹ.
Thẩm Nghiêm cố nhịn: “Ngủ đi, Lâm Hiểu Hiểu.”
“Ngoan, hôn cái nào.” Lâm Hiểu Hiểu ôm cổ anh, kéo anh ngẩng mặt lên nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Hành động đơn giản mà bá đạo này khiến Thẩm Nghiêm đỏ bừng cả mặt, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại sau cú sốc.
Lâm Hiểu Hiểu là đầu sỏ gây chuyện còn hỏi anh: “Sao vậy?”
Sau khi cô buông tay khỏi cổ anh, Thẩm Nghiêm vẫn ngẩng mặt, hơi thở nóng hổi phả lên môi cô.
“Thẩm Nghiêm, anh…”
Chưa kịp nói gì thêm, hơi thở của hai người đã hòa quyện vào nhau.
…
…
-
Nửa năm sau, Khâu Sảng làm lại kiểm tra sức khỏe một lần nữa, cùng tham gia kiểm tra còn có Tần Noãn Phong.
Vốn dĩ Khâu Sảng còn lo lắng tình trạng sức khỏe của Tần Noãn Phong không tốt, không chắc có thể vượt qua được bài kiểm tra sức khỏe. Nhưng kết quả kiểm tra lại cho thấy Tần Noãn Phong không có vấn đề gì về sức khỏe, điều này khiến Khâu Sảng ngơ ngác.
Cô ấy chất vấn Tần Noãn Phong ngay tại chỗ: “Anh không bị bệnh à?”
“Không thể nói là không có bệnh, cổ và vai anh vẫn luôn có vấn đề, cũng có bệnh nghề nghiệp.” Tần Noãn Phong trả lời không mấy thật thà.
Khâu Sảng ném kết quả báo cáo vào mặt anh ấy: “Anh luôn lừa em?”
“...Anh cũng là do hết cách.” Tần Noãn Phong nhặt báo cáo lên, quan sát sắc mặt cô ấy: “Nếu không phải anh cố gắng, chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi, em làm gì còn người chồng tốt như anh. Em nên cảm ơn lời nói dối thiện ý ban đầu của anh, chứ không phải lật lại chuyện cũ thế này.”
“Tần Noãn Phong, anh giỏi lắm, cấu kết với người trong bệnh viện lừa dối em, còn làm giả bệnh án, sao trước đây em không nhận ra anh có bản lĩnh như vậy nhỉ, rốt cuộc anh còn giấu em điều gì, lừa dối em chuyện gì?” Niềm tin của Khâu Sảng dành cho anh ấy đã sụp đổ.
Bên ngoài phòng thí nghiệm không có nhiều người qua lại, nên dù Khâu Sảng có lớn tiếng hơn một chút cũng không thu hút sự chú ý, chỉ là Tần Noãn Phong vốn sợ vợ quen rồi, thấy cô ấy nổi giận bèn xuống giọng nhận lỗi: “Vợ ơi, anh sai rồi, chỉ lần này thôi, thật đấy, nếu không phải đường cùng anh tuyệt đối không lừa em, càng không nói đến chuyện cấu kết với người ngoài. Em đừng giận, tức giận hại đến sức khỏe của mình.”
Khâu Sảng tức giận không muốn nói chuyện thêm, lập tức liên hệ phòng thí nghiệm yêu cầu hoãn dự án chỉnh sửa gen lại vài ngày.
Hai người trở về chiến tranh lạnh suốt một ngày.
Chủ yếu là Khâu Sảng lạnh nhạt với Tần Noãn Phong, dù Tần Noãn Phong có nhiệt tình thế nào cũng không làm tan được núi băng, chỉ đành đợi cô ấy giận đủ rồi chậm rãi ủ ấm lại.
“Vợ ơi, chúng ta đều khỏe mạnh chẳng phải rất tốt sao?” Tần Noãn Phong vì muốn nhanh chóng được vợ tha thứ mà gánh vác hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà.
Anh ấy chọn lúc Khâu Sảng ăn sáng mà bận rộn đi qua đi lại trước mặt cô ấy, pha trà rót nước chỉ là chuyện nhỏ, phơi quần áo, treo chăn màn mới thể hiện sự tỉ mỉ của anh ấy.
Khâu Sảng chỉ nhìn thoáng qua anh ấy rồi thôi chứ vẫn không thèm để ý.
Chú ong chăm chỉ Tần Noãn Phong cần cù làm việc cả ngày vẫn không nhận được chút khen ngợi nào từ bà xã, cuối cùng chỉ biết buồn bã ngồi thu mình trong một góc nhỏ. Thậm chí đến đèn cũng không bật, cứ ngồi lặng lẽ trong bóng tối như một chú chó hoang không ai quan tâm.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Khâu Sảng cũng nhận ra Tần Noãn Phong không đúng. Cô ấy bước đến đá nhẹ Tần Noãn Phong, không dùng nhiều sức nhưng đủ để khiến anh ấy chú ý.
“Này.” Cô ấy cất tiếng.
Tần Noãn Phong ấm ức trừng mắt nhìn cô ấy: “Làm gì?”
“Anh làm gì ở đây vậy, về ngủ đi.” Giọng Khâu Sảng vẫn rất cứng rắn.
Tần Noãn Phong giận dỗi: “Không muốn, anh chỉ muốn ở đây, em không để quam tâm tới anh.”
Khâu Sảng im lặng nhìn anh ấy.
“Dù sao em cũng không quan tâm đến anh, em thà mong anh thật sự có bệnh, thật sự sắp chết, cũng không muốn anh lừa em một lần. Anh lừa em chẳng lẽ là để làm tổn thương em sao? Không phải anh làm vậy vì hạnh phúc của hai chúng ta à? Còn em thì sao, em chỉ quan tâm đến bản thân, em chỉ biết trách anh lừa em, em đúng là một người phụ nữ tệ bạc, em căn bản là không yêu anh!!!” Tần Noãn Phong càng nói càng nghẹn ngào, cuối cùng bật khóc.
Từ tiếng khóc nhỏ đến tiếng khóc lớn chỉ mất có vài phút. Khâu Sảng không biết phải làm sao với anh ấy, đành giúp anh ấy lau nước mắt: “Tần Noãn Phong, em không đấu lại anh, nhưng anh có thể bớt khoe khoang sự thông minh của mình trước mặt em được không, lại còn chơi trò lùi một bước tiến hai bước, còn cả khổ nhục kế nữa chứ!”
“Anh... anh trong mắt em là kiểu người như thế sao?” Vành mắt Tần Noãn Phong đỏ hoe.
Khâu Sảng v**t v* má anh ấy, khẳng định: “Đúng vậy, anh chính là kiểu người như thế.”