Xin Chào, Hôm Nay Kết Hôn

Chương 42

Dù biết rõ đối phương đang giở trò nhưng Khâu Sảng vẫn không thể cưỡng lại, tỉnh táo mà sa vào vòng tay giặc.

“Em nói sao thì là vậy.” Tần Noãn Phong trông như một cô dâu nhỏ bị ức h**p.

Thở dài một tiếng, Khâu Sảng vò rối tóc Tần Noãn Phong một hồi, rồi nâng mặt anh ấy lên ghé sát vào hôn một cái vang dội. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc.

Khâu Sảng bóp nhẹ vành tai anh ấy, dỗ dành: “Vào phòng ngủ thôi.”

“Không giận anh nữa chứ?” Tần Noãn Phong vẫn muốn xác nhận lại.

Khâu Sảng gật đầu.

Tần Noãn Phong dang tay ôm lấy eo cô ấy, làm đối phương ngã hẳn vào lòng mình, sau đó mới nhìn sâu vào mắt cô ấy mà hỏi: “Khâu Sảng, sau này em sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa đúng không?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy.” Khâu Sảng không qua loa mà trả lời có phần thận trọng.

“Điều anh muốn nghe không phải câu này.” Tần Noãn Phong không hài lòng.

Khâu Sảng nghĩ ngợi một lúc: “Cả đời này em sẽ không rời bỏ anh.”

“Còn gì nữa không?” Tần Noãn Phong tiếp tục yêu cầu.

Khâu Sảng cũng đã đoán ra lúc này Tần Noãn Phong muốn nghe gì, nên miễn cưỡng nói mấy câu ngọt ngào: “Cục cưng, em yêu anh nhất.”

Tần Noãn Phong cắn môi, che giấu sự vui mừng trong lòng: “Còn nữa.”

“Anh là ông xã đẹp trai nhất, là người đàn ông tuyệt vời nhất, hoàn hảo không tì vết, có một không hai…” Khâu Sảng chưa kịp khen xong thì đã bị cắt ngang.

Tần Noãn Phong cau mày: “Anh không muốn nghe mấy lời này.”

Chẳng thích mấy lời khen sáo rỗng, tức là vẫn muốn nghe lời tình cảm đây mà. Khâu Sảng dẩu môi suy nghĩ: “Em thật sự rất thích anh, Noãn Phong, anh là cơn gió ấm áp nhất trên thế gian này, gió xuân hay gió thu đều không ấm bằng anh*.”

(Tên của nam phụ là Tần Noãn Phong còn có nghĩa là cơn gió ấm áp nên Khâu Sảng mới dùng phép so sánh như trên.)

“Khen chẳng hay chút nào.” Tần Noãn Phong lại bày ra bộ mặt kiêu ngạo: “Thôi được rồi, em chứng minh bằng hành động đi.”

Tần Noãn Phong chăm chú nhìn vào môi cô ấy, ngầm ám chỉ.

Khâu Sảng ghé tới hôn một cái: “Ngủ thôi nào.”

“Chỉ vậy thôi mà định đuổi anh đi à?” Tần Noãn Phong cảm thấy chưa đủ.

“Nằm xuống rồi hôn tiếp.” Khâu Sảng không muốn dây dưa với anh ấy ngoài này, quyết định dỗ người vào phòng ngủ trước.

Tần Noãn Phong vặn vẹo thân mình: “Không được.”

“Lạnh.” Khâu Sảng không đôi co, chỉ dùng một từ đã đủ để hạ gục anh ấy.

Tần Noãn Phong ấm ức xoa xoa cánh tay cô ấy: “Thật sự lạnh sao?”

“Ừm.”

“Thôi được, về phòng đi.”

Cuối cùng cũng trở lại phòng ngủ, chui vào chăn, Tần Noãn Phong ôm lấy cô ấy rồi bắt đầu làm nũng: “Ưm~~”

Khâu Sảng tắt đèn, nhắm mắt lại: “Im lặng chút đi.”

“Em còn yêu anh không?” Tần Noãn Phong cọ mạnh vào cổ cô.

Bị cọ đến không ngủ được, Khâu Sảng đành giữ đầu anh ấy lại, bực bội trả lời: “Tần Noãn Phong, sao anh cứ như phụ nữ thế, suốt ngày hỏi yêu hay không yêu, đến bao giờ mới ngừng đây hả?”

“Anh giống phụ nữ ở chỗ nào, chẳng phải em là phụ nữ sao? Sao em không suốt ngày hỏi anh có yêu em không?” Tần Noãn Phong chỉ ra điểm mâu thuẫn trong logic của cô ấy.

Khâu Sảng cạn lời, dứt khoát kéo quần áo anh ấy ra. Điều này khiến Tần Noãn Phong được thương mà sợ, vội ngăn lại: “Khâu Sảng, em làm gì vậy?”

“Anh ầm ĩ cả buổi không phải chỉ vì chuyện này sao?” Ở bên nhau bao nhiêu năm, làm sao cô ấy không biết Tần Noãn Phong náo loạn vì điều gì.

Tâm tư bị vạch trần, Tần Noãn Phong cũng không ngăn cô ấy nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận mọi hành động của cô ấy.

Sau vài tiếng nồng nhiệt, giữa đêm khuya, cả hai còn đi tắm rửa rồi thay ga giường.

-

Cả hai làm lành xong lại đến phòng thí nghiệm bàn về chuyện chỉnh sửa gen, nhưng không chỉ có hai vợ chồng họ mà còn có cả Lâm Hiểu Hiểu.

“Với tư cách là mẹ nuôi của con bọn mình, cậu có đề xuất gì thì cứ nói ra.” Khâu Sảng đưa cho cô một cây bút.

Dù có sản phẩm công nghệ cao, nhưng bút và giấy vẫn là công cụ nguyên thủy nhất để k*ch th*ch sáng tạo. Lâm Hiểu Hiểu cầm bút, trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy hai người muốn có con trai hay con gái?”

Tần Noãn Phong giành nói trước vợ mình: “Tốt nhất là một đôi long phụng.”

“Không phải anh sinh, đương nhiên anh muốn càng nhiều càng tốt.” Khâu Sảng lườm anh ấy một cái.

Nếu công nghệ và pháp luật cho phép, cô ấy nhất định chọn để Tần Noãn Phong mang thai và sinh con, để anh ấy trải nghiệm cảm giác mang thai sinh đôi là thế nào.

“Vậy thì quá vất vả rồi.” Lâm Hiểu Hiểu hình dung cảnh bụng Khâu Sảng tròn tròn hơi nhọn ở những tháng cuối thai kỳ, lại nghĩ đến việc có hai đứa trẻ bên trong, cô cảm thấy không ổn: “Hay chỉ sinh một đứa thôi, một đứa dễ nuôi hơn, dinh dưỡng tốt, lúc sinh cũng dễ hơn, hồi phục nhanh hơn.”

“Nhìn đi, vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ, không như đàn ông chỉ nghĩ đến con cái mà không quan tâm đến mẹ bầu.” Khâu Sảng ôm vai Lâm Hiểu Hiểu, không vui liếc Tần Noãn Phong.

Tần Noãn Phong không đồng ý: “Sao lại còn chỉ trích vậy, người sinh con và nuôi dạy con là anh, không phải ai khác, càng không phải là phụ nữ, em chỉ trích anh thì có ích gì ngoài việc thỏa mãn trong phút chốc?”

“Em chỉ nói thật thôi.” Khâu Sảng đáp lại anh ấy.

Thấy hai người sắp cãi nhau, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng giảng hòa: “Đừng cãi nhau ở đây, nếu hai người không yêu nhau thì đã không đến đây được. Vào đây là để bàn chuyện chính, không được lợi dụng chuyện cãi nhau để show ân ái.”

“Ai show ân ái với anh ta?” Khâu Sảng không đồng tình với cách nói này.

Tần Noãn Phong đã phần nào tự kiểm điểm: “Anh thừa nhận vừa rồi anh nói sinh đôi mà không suy nghĩ kỹ, nhưng em cũng không thể vì vậy mà ác ý cho rằng anh không quan tâm đến em, thậm chí còn vơ đũa cả nắm mắng hết cánh đàn ông.”

Khâu Sảng không quan tâm: “Em chính là thế đó, anh làm gì được nào?”

Mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai vợ chồng trẻ, Lâm Hiểu Hiểu cầm bút ký gõ gõ lên mặt bàn: “Hai vị, hôm nay đến là để bàn về chuyện con cái, có thể bình tĩnh một chút không?”

Cả hai người đều quay đầu đi, không ai thèm để ý đến người kia.

Lâm Hiểu Hiểu không giỏi trong việc hòa giải mâu thuẫn vợ chồng nên rút lui, nhờ robot ở cửa mua vài cốc nước về.

Robot mang về ba cốc nước ép đào, lần lượt đưa đến trước mặt họ bằng cánh tay cơ khí.

“Ừm, ngon quá.” Lâm Hiểu Hiểu uống một ngụm rồi nhận xét, cũng mời hai bọn họ: “Đừng ngại, uống đi.”

Khâu Sảng cầm cốc lên uống vài ngụm, nhưng sắc mặt vẫn không vui.

“Đàn ông chúng tôi không xứng nhận những thứ phụ nữ mua cho.” Tần Noãn Phong vẫn không quên chuyện trước đó.

Khâu Sảng quay lại chỉ vào mũi anh ấy: “Tần Noãn Phong, anh muốn cãi nhau phải không? Có bản lĩnh thì anh ra ngoài đi, dù sao anh ở đây cũng không có tác dụng gì.”

“Con cái chỉ của mình em à? Sao anh phải ra ngoài?” Tần Noãn Phong cũng nổi giận, thậm chí còn đứng dậy.

Lâm Hiểu Hiểu thật sự bực bội với hai người này: “Thôi thôi thôi, người nên ra ngoài là tôi, tôi đi đây, hai vị từ từ nói chuyện.”

Cô còn không quên mang theo ly nước ép đào của mình khi rời đi.

Không còn người thứ ba ở đây, Tần Noãn Phong không cần giữ thể diện nữa, anh ấy do dự ngồi xuống ghế: “Em, em đừng hung dữ với anh như vậy, anh sợ.”

Tần Noãn Phong cẩn thận dùng ngón út chạm vào mu bàn tay của cô ấy, mong nhận được chút phản ứng. Nhưng Khâu Sảng lại đánh vào tay anh ấy một cái: “Đừng có giả vờ.”

Tần Noãn Phong cúi đầu không nói gì.

“Được rồi, chúng ta nghiên cứu về đứa nhỏ tương lai đi.” Khâu Sảng đẩy tờ giấy A4 trên bàn về phía anh ấy, rồi đưa cho đối phương một cây bút.

Dù Khâu Sảng đã nhượng bộ nhưng Tần Noãn Phong vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảm xúc của mình, anh ấy vẫn giữ tư thế cúi đầu, không ai nhìn thấy được ánh mắt của anh ấy, chỉ có thể thấy yết hầu di chuyển lên xuống vài lần.

Khâu Sảng bất lực vỗ lưng anh ấy: “Lớn rồi còn khóc nhè.”

Thực ra Tần Noãn Phong vẫn đang kiềm chế cơn khóc, nhưng khi bị nói vậy, nước mắt chợt tuôn ra như vỡ đê. Anh ấy lại thấy mất mặt, không muốn để người khác nhìn thấy gương mặt khóc lóc của mình nên dứt khoát trốn vào lòng Khâu Sảng.

“Tần Noãn Phong, anh có thể đừng khóc ở bên ngoài được không?” Khâu Sảng cảm giác mình đang ôm và v**t v* một con thú lớn: “Em đã nói gì mà làm anh kích động đến mức này?”

Tần Noãn Phong trong lòng vợ: “Hu hu hu…”

“Được rồi, em sai rồi, em xin lỗi, xin lỗi mà.” Khâu Sảng đành nhận lỗi.

Tần Noãn Phong khóc nức nở: “Hức, em bắt nạt anh, hu hu hu.”

“Em không có.”

“Em có, hức.”

“... Em sai rồi.”

“Em có yêu anh không?”

“Chắc là có.”

Tần Noãn Phong mở to hai mắt: ??

Chắc là có là sao?

Yêu là yêu, không yêu là không yêu, “chắc là có” nghĩa là sao, rất do dự à?

Bình Luận (0)
Comment